23
Hầu phủ có quản chế nghiêm ngặt đối với nô tài, nhưng tin tức này vẫn không có bị chèn ép, bản thân điều này cho thấy nó có độ xác thực nhất định.
Bất tri bất giác, một tháng đã trôi qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, năm mới cũng càng ngày càng gần, trong phủ ngoài phủ, ngoài màu tuyết trắng, thì chính là màu đỏ vui mừng.
Ngày hôm đó, ta mang theo ma ma ra ngoài chơi, vừa bước ra khỏi cánh cửa nhỏ của Hầu phủ, liền đụng phải Đơn Cẩn.
Đó lại là một ngày tuyết rơi, áo khoác lông cáo của hắn vẫn phủ đầy những bông tuyết chưa kịp tiêu tan.
Ta gật đầu với hắn xem như chào hỏi rồi đi về phía Tống Tranh, người đang đứng mỉm cười rạng rỡ và vẫy tay với ta bên cạnh xe ngựa.
Chỉ là mới đi hai bước, Đơn Cẩn đã nắm lấy cổ tay ta.
Hắn ho nhẹ một tiếng, áp lực nói: “Ta đã nói rồi, hắn không phải là người tốt.”
Ta ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt bức bách: “Hắn không phải, vậy ngươi có phải không? Ngươi sắp thành hôn cùng Thẩm tiểu thư rồi, cũng không có tư cách tới quản ta đi...” Có một dòng nước ngầm dâng lên trong mắt Đơn Cẩn.
Vào lúc này, ta dường như đọc được nỗi đau và sự giãy giụa vô tận.
"Khụ khụ khụ...”
Hắn ho khan dữ dội, khuôn mặt như ngọc chuyển sang màu gan heo.
Ta chờ một câu giải thích của hắn, một câu phủ định nhưng hắn chỉ im lặng hồi lâu.
Ta hít một hơi thật sâu, mở từng ngón tay của hắn ra, cúi đầu hành lễ quy củ với hắn: “Đơn thế tử, ta đây đi trước."
Ta vừa bước xuống bậc thang Tống Tranh đã đến gần ta, lấy lò sưởi trong lồng ngực ra đưa cho ta: “Mau lên, cầm lấy, ở kinh đô lạnh hơn ở huyện Văn huyện nhiều, đừng để bị đông lạnh."
Tống Tranh biết ta thích ăn uống nên hắn đưa ta đến Thiên vị các, nhà hàng có hương vị ngon nhất ở kinh đô.
Còn gọi một đĩa thịt hươu làm món chính.
Ta vốn đang không có hứng thú, nhưng khi nhìn thấy đĩa thịt hươu, ta không khỏi nghĩ đến đêm đó.
Trong lòng nghẹn muốn ch.ết, dạ dày cũng sông cuộn biển gầm, ta “Oẹ” một tiếng liền nôn ra.
Tống Tranh bị doạ không nhẹ, đến mức bế ta chạy sang Hồi Xuân Đường bên cạnh bất chấp sự phản đối của ta.
Mấy bị lão đại phu đầu tóc hoa râm luân phiên kiểm tra mạch tay trái và tay phải nhiều lần.
Ta từ trước đến nay sức khỏe rất tốt, không có chút nào lo lắng, ngược lại Tống Tranh đổ mồ hôi, liên tục hỏi: “Như thế nào?”
Lão đại phu sờ sờ râu: “Chúc mừng công tử, chúc mừng phu nhân, phu nhân đây là có thai rồi."
24
Có thai?
Một lần liền trúng rồi?
Tâm trạng của ta rất phức tạp, Tống Tranh càng cảm thấy như bị sét đánh.
Khi chúng ta trở về Hầu phủ thì trời đã tối.
Chiếc đèn lồng đỏ ở lối vào Hầu phủ đung đưa, ánh sáng và bóng tối lập lòe lên khuôn mặt Đơn Cẩn.
Nhìn thấy ta bước xuống xe, hắn mỉm cười nhẹ với ta.
Như tia nắng đầu tiên xuyên qua lớp băng mùa xuân, nụ cười này đã giúp trái tim hoang mang của ta tìm được phương hướng.
Nói với hắn đi.
Một giọng nói hò hét trong lòng ta.
Hắn là phụ thân của đứa trẻ và hắn có quyền biết tất cả những điều này.
Hắn đã bước xuống bậc thang, vươn tay dắt lấy ta, ánh mắt phức tạp, giọng điệu khẩn cấp: “Minh Nguyệt, có chuyện này ta muốn nói với nàng.”
“Thật ra ban đầu ta đã đưa nàng đến Kinh đô … ”
Hắn còn chưa dứt lời, một tỳ nữ vội vàng từ trong phủ chạy ra, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: “Thế tử, thế tử, mau đi xem cô nương nhà ta một chút đi. Đại phu trong phủ vừa chẩn đoán, cô nương nàng đã mang thai.”
Đơn Cẩn ngây người cả người.
Sau vài hơi thở, hắn chậm rãi quay người lại, ngữ khí nghẹn ngào nói: “Ngươi nói cái gì?”
Giọng tỳ nữ rất lớn: “Cô nương nhà ta có thai rồi, chúc mừng thế tử.”
Huyết sắc không nhiều lắm trên mặt Đơn Cẩn đã hoàn toàn mờ đi.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, đôi môi run rẩy liên tục, và cuối cùng “Hộc” một tiếng phun ra một ngụm máu lớn.
Ở cửa lập tức loạn thành một nồi cháo.
Ta hoảng sợ đến mức muốn bước tới giúp đỡ nhưng Đơn Đại đã đẩy ta ra.
Hắn ta nhìn ta với ánh mắt thù địch: “Nếu quận chúa muốn thế tử tốt thì hãy tránh xa hắn ta ra."
Đơn Cẩn năm nay đã hai mươi mốt tuổi, vợ chồng Hầu gia vẫn luôn lo lắng cho cuộc hôn nhân của hắn, nhưng họ vẫn chưa tìm được người phù hợp.
Lần này khi biết được Thẩm Anh có thai, trên mặt vợ chồng Hầu gia lại không lộ chút vui mừng nào, Hầu phu nhân lại nặng nề mà thở dài: “Số phận đã định rồi.”
Đơn Cẩn là do tức giận cộng với thể chất yếu ớt nên mới có thể hộc máu, tính mạng của hắn tạm thời không nguy hiểm, nhưng hắn vẫn cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Khi người trong lòng của hắn mang thai đứa con của hắn, hắn hẳn là nên vui mừng chứ, giận cái gì.
Ta nằm trên giường, nhìn những hoa văn phức tạp trên tấm màn phía trên đầu, nhẹ nhàng mỉm cười.
Ta nghiêng người, nhìn Tiểu Hoa đang ghé vào mép giường, nói: “Tiểu Hoa, ta mang thai rồi. Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ có một tiểu chủ nhân. Ta rất vui mừng. Ngươi có vui mừng không?”
"Tí tách!”
Một giọt nước mắt rơi xuống đầu Tiểu Hoa, nó bừng tỉnh, rất không kiên nhẫn trợn mắt nhìn ta.
Ta vỗ vào đầu nó nói: “Đồ chó này, ngươi xem thường ai vậy? Ta đây là mừng đến phát khóc. Đợi ta sinh con rồi sẽ để nó cướp xương của ngươi.”
Tiểu Hoa “Ngao ô” một tiếng rồi tiến tới dùng đầu con chó cọ cọ vào lòng bàn tay ta.
Ước mơ mà ta hằng theo đuổi đã thành hiện thực. Ta sắp có một đứa con của riêng mình. Ta rất hạnh phúc.
Thật sự!
Đêm đó ta ngủ không ngon, ngày hôm sau Bệ hạ phái Tiểu Quế Tử công công tới tìm ta.
Chuyến đi này của hắn có hai việc chính, một là tòa nhà bệ hạ ban cho ta đã được sửa chữa xong, có thể chọn ngày thích hợp để chuyển đến đó, không phải ở nhờ hầu phủ nữa, có rất nhiều bất tiện.
Thứ hai, trong chuyến đi săn mùa đông năm ngoái, ta không tìm được người nào phù hợp với mình, bệ hạ vẫn luôn quan tâm đến vấn đề này, vào năm ngày sau, sẽ triệu tập tất cả các nam nhân tuấn kiệt ở Kinh đô và để ta lựa chọn.
Cần phải tìm được người đàn ông mà ta vừa ý.
25
Lúc trước đúng là ta thực sự cần điều này, nhưng tình hình bây giờ đã khác.
Ta đã có thai rồi, không cần một người đàn ông mạnh mẽ nữa.
Nhưng chuyện này không thể nói, nếu nói ra, tra ra cha của đứa nhỏ là ai cũng chẳng phải là rất phiền toái sao.
Ta xoa đầu Tiểu Hoa mấy trăm lần, quyết định bỏ tiền thuê người đến trà trộn với những thanh niên tài tuấn này, sau đó để hắn vui vẻ làm cha.
Chà, kế hoạch hoàn hảo.
Nói rằng ta là quận chúa có chỉ số IQ cao nhất ở kinh đô cũng không sai đúng chứ.
Tiểu Hoa kêu lên một tiếng "Gâu": “Đúng vậy, dù sao thì ngươi cũng là quận chúa duy nhất ở kinh đô."
Ta đập một phát vào đầu nó.
Im đi, miệng cho phép ngươi lên tiếng sao?
Ta chào tạm biệt vợ chồng Hầu gia rồi dọn khỏi hầu phủ với tốc độ ánh sáng.
Nghe nói cái thai của Thẩm Anh không quá ổn định, vợ chồng Hầu gia mặt ủ mày ê, cũng không nói thêm gì.
Hầu gia phu nhân dặn dò thêm một câu, nói rằng kinh đô không giống như huyện Văn, vì vậy sau này ta nên cẩn thận trong lời nói và hành động của mình.
Về sau, Hầu phủ có thể được coi là một nửa nhà mẹ đẻ của ta, còn đem khế ước bán mình của ma ma hầu hạ ta cho ta.
Bọn nô tài đem hành lý của ta dọn lên xe ngựa, ta quay đầu nhìn lại cổng lớn hầu phủ lần cuối.
Ma ma thấp giọng hỏi: “Quận chúa không đi từ biệt thế tử sao?”
Ta nhếch miệng cười cười: “Không cần!”
Ta đã nói lời chia tay một cách nghiêm túc trong lòng.
Tạm biệt, Đơn Cẩn.
Tạm biệt, cha đứa nhỏ.
Ngày thứ ba sau khi chuyển nhà, ngày bệ hạ ấn định để chọn một người đàn ông cho ta cũng đã đến.
Tốt lắm, những người này đều là những người được chọn vào quân đội, đều có thân cường thể tráng, oai hùng bất phàm.
Nếu điều này đã được xảy ra trước đây, có lẽ nước miếng của ta đã chảy được cả chén lớn.
Những người đàn ông khỏe mạnh đều nhìn ta với ánh mắt rực cháy, như thể họ đang nhìn một miếng mỡ.
Tiểu Quế Tử công công ở bên cạnh ân cần mở miệng: “Quận chúa, những ứng cử viên này đều do bệ hạ đích thân tuyển chọn. Quận chúa muốn chọn như thế nào?”
Điều đó có nghĩa là ta đừng phụ lòng tốt của Bệ hạ.
Ta xắn tay áo lên nói: “Thi đấu vật tay đi, ai thắng ta, ta gả cho người đó!”
Chủ yếu là để ta có thể thuận tiện gian lận.
Có một trận xôn xao trong đám người.
Những người đàn ông khỏe mạnh nhìn ta như thể họ đang nhìn người thiểu năng trí tuệ.
Đàn ông, các ngươi vẫn còn quá trẻ.
Khi ta dễ dàng đánh bại hai mươi người liên tiếp, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
"Người kế tiếp……..…"
"Người kế tiếp...…….."
Ta cử động cổ tay, ngước mắt nhìn sang phía đối diện, chợt ngẩn người. Đó là Tống Tranh.
Hắn gầy đi rất nhiều, hốc mắt trũng sâu và nhãn cầu đỏ ngầu đầy tơ máu.
Ta hạ giọng: “Ngươi tới đây góp vui gì thế?”
Giọng hắn khàn khàn: “Ta không phải tới góp vui, nhưng gia đình ta thực sự thúc giục gấp quá, ta lại không muốn cưới một người vợ về quản lý ta, chúng ta hãy liên minh, giải quyết khó khăn của nhau đi!”
Hắn nhìn ta với ánh mắt nóng bỏng và đau đớn: “Minh Nguyệt, hãy để ta thắng đi! Nàng nhìn phía sau ta...”