Một Chân Chạm Đất

Một đêm phong vân biến sắc (1) . Cảnh sát lục soát Mỹ Hào và một số hộp đêm tìm được lượng chất kích thích đủ để khiến Hứa Đông Đức rơi ba cái đầu. Mấy người bị bắt ngay tại chỗ đều một mực khẳng định Hứa Đông Đức là đầu sỏ. Hứa Đông Đức có trăm miệng cũng không thể nói rõ.

Thêm nữa là trong Mỹ Hào lại có nội gián. Có người đã ngầm đưa sổ sách rõ ràng cho cục cảnh sát, nguồn gốc thu nhập bất chính. Từ Xán không biết rõ hết sản nghiệp của Hứa Đông Đức, nhưng cũng lờ mờ biết, đương nhiên không phải tất cả đều sạch sẽ.

Anh hiểu được, lần này Dương Thiên Triết ra tay thực sự tàn nhẫn.

Tất cả tài sản trên danh nghĩa của Hứa Đông Đức đều bị niêm phong, làm liên lụy vô số người. Duy chỉ có Thiên Nghệ là không có việc gì, cảnh sát thậm chí cũng chưa từng đến tìm Từ Xán để hỏi chuyện.

Đến lúc đó Từ Xán mới biết, ngay từ lúc bắt đầu, Hứa Đông Đức đã để tất cả mọi thứ của Thiên Nghệ dưới danh nghĩa của anh.

Lần định tội này của Hứa Đông Đức bị trì trệ rất lâu, cũng vì hắn có bối cảnh phức tạp. Hơn nữa một khi sụp đổ sẽ liên lụy đến lợi ích của không ít tập đoàn.

Nhưng có thể đưa hắn ra ngoài an toàn, lại là chuyện khác. Từ Xán chạy vạy khắp nơi, tìm đủ mọi cách dựa vào các mối quan hệ. Những người lúc đầu cùng Hứa Đông Đức uống rượu thịt xưng huynh đệ, hôm nay đều chim bay tán loạn. Có người thật tình khuyên bảo, “Từ Xán, làm bộ một chút là được rồi. Coi chừng lại rước lấy họa.” Cũng có người châm chọc, “Hà tất phải si tình như vậy. Từng là người của Hứa Đông Đức, cũng đâu phải chỉ có mình cậu!”


Từ Xán coi như không nghe thấy. Một giọt ân tình nhận được sau này cũng phải báo đáp bằng cả dòng suối. Huống chi ngay từ đầu Hứa Đông Đức đã cho anh cả dòng suối.

Cứ như vậy chạy vạy khắp nơi suốt một tháng, rốt cuộc có một nhân vật máu mặt ở trên lên tiếng, năm trăm vạn.

Lúc đầu Hứa Đông Đức oai phong lẫm liệt, năm trăm vạn đúng là không đáng kể. Nhưng hôm nay tất cả tài sản của hắn đều đã sung công. Từ Xán bán biệt thự và những thứ đáng giá bên người, nhưng vẫn cách mấy chữ kia một đoạn. Thật ra Hứa Đông Đức cũng có không ít bạn bè không có quyền thế. Lúc này dũng cảm đứng ra, người năm vạn người tám vạn, góp lại cũng được con số không nhỏ. Trong những người này thậm chí còn có mấy cậu trai trẻ tuổi xinh đẹp, vừa nhìn đã biết có ‘giao tình’ không tầm thường với Hứa Đông Đức.

Từ Xán ấn tượng nhất với một thiếu niên ăn mặc rất phổ thông. Y đưa cho Từ Xán một tấm chi phiếu mười ba vạn bảy ngàn, xem chừng đã dốc hết những gì có thể. Cậu trai trẻ đó đưa tiền xong, lúc ra đến cửa, nét mặt vẫn còn lo lắng, quay đầu lại e sợ nhìn Từ Xán, “Từ tiên sinh, anh Đức, anh ấy… thực sự sẽ không sao chứ?”

Từ Xán thở dài trong lòng, Hứa Đông Đức, xem ra anh rất được lòng người.

Tất cả cộng lại, vẫn còn thiếu một trăm vạn. Từ Xán cân nhắc có nên bán Thiên Nghệ đi hay không – Đó là nơi giữ lại để có vốn sau này cho Hứa Đông Đức Đông Sơn tái khởi (2).

Có một ngày anh đang ở trong văn phòng làm việc, một cậu trai vô cùng xa lạ tìm tới tận cửa. Cậu trai chỉ ném một tờ chi phiếu, lạnh lùng cứng cỏi nói một câu duy nhất, “Nói cho Hứa Đông Đức biết, Kiều Hâm tôi từ nay không còn phải áy náy với hắn bất cứ chuyện gì nữa!”

Từ Xán ngẩng đầu nhìn lên. Người trước mắt, tóc nâu mắt nâu, khi nói chuyện sẽ xuất hiện hai má lúm đồng tiền thật sâu trên má.

Người này, hẳn là bản gốc.

Trên chi phiếu, điền năm trăm vạn.

Ngày Hứa Đông Đức bước ra khỏi cục cảnh sát, đôi mắt hồng lên như mắt thỏ. Hắn đứng đó chỉ tay lên trời xin thề, “Từ Xán, nếu Hứa Đông Đức tôi còn có ngày Đông Sơn tái khởi, nhất định sẽ để cậu hưởng cùng!”

Từ Xán không nghĩ xa như thế, việc khẩn cấp trước mắt là cùng đối mặt với khó khăn. Anh đặc biệt giữ lại bản photo tấm chi phiếu của Kiều Hâm đưa cho Hứa Đông Đức, tiện thể truyền đạt lại câu nói kia không sót một chữ. Ánh mắt Hứa Đông Đức bi thương nhìn chăm chú chữ ký rồng bay phượng múa trên chi phiếu, “Cho đến bây giờ em cũng chưa từng nợ anh gì cả.”


Cho đến bây giờ em cũng chưa từng nợ anh gì cả.

Câu nói này sao mà quen tai như vậy. Câu nói này sao mà nồng nàn tình cảm như vậy. Từ Xán cảm thấy nhất định mình đã từng nghe thấy ai đó nói với ai đó câu này.

Muốn Đông Sơn tái khởi thì bước đầu tiên cần phải có tài chính. Từ Xán giúp Hứa Đông Đức chạy vạy khắp nơi nhưng luôn vấp phải trắc trở. Trong lòng anh thừa biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn không tránh khỏi thất vọng. Ngày anh đến ngân hàng Đông Thịnh có tên tuổi hiển hách ở nơi này, cũng không hi vọng nhiều. Đợi chừng mười lăm phút, bỗng nghe thấy ở trên truyền xuống, chủ tịch cho mời.

Anh thấp thỏm bất an đi theo thư ký đến phòng làm việc của chủ tịch, phía sau bàn làm việc bằng gỗ tối màu, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy Từ Xán thì cười nhã nhặn, “Chào cậu, Từ Xán. Đã lâu không gặp.”

Từ Xán thụ sủng nhược kinh (3) . Nghĩ mình sống khiêm nhường hai mươi ba năm lại kết bạn được với toàn những nhân vật giàu có hơn người. Nhưng anh cũng chỉ biết một người là Hứa Đông Đức, quen biết được người đầy bản lĩnh trước mắt này từ bao giờ? Càng nghĩ càng thấy không chút manh mối, anh không thể làm gì khác ngoài cười xấu hổ với người trước mặt.

Trần Hi Chính lắc đầu cười khẽ, “Tôi đoán ngay lúc tôi rời khỏi, cậu đã lập tức vứt tấm danh thiếp kia đi?” Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Từ Xán vẫn y nguyên, hắn đành phải nói rõ hơn, “Bây giờ tôi và Triệu Vĩ sống rất tốt.”

Lúc này Từ Xán mới nhớ ra tất cả, hóa ra lại là cố nhân.

Trần Hi Chính lật giở tài liệu đưa tới trước mặt Từ Xán, “Thực ra, Từ Xán, chắc cậu cũng đã đoán được. Công ty Thiên Nghệ dưới danh nghĩa của cậu phát triển ổn định, hoàn toàn có tư cách để thế chấp, tại sao nhiều ngân hàng như vậy lại không ai muốn cho cậu vay tiền?”

“Họ chỉ là sợ đắc tội người khác.”


Trần Hi Chính lại cười, “Dương Thiên Triết tiên sinh của tập đoàn Khải Chính vừa mời tôi uống trà. Chỉ là, bản thân tôi cho rằng, giao ước của chúng ta còn quan trọng hơn một tách trà ấy rất nhiều. Tôi quyết định giúp cậu.” Ánh mắt của hắn, có phần trang trọng nhìn Từ Xán, “Lúc đầu tôi vẫn nghĩ rằng sẽ trả bằng cách khác. Triệu Vĩ vẫn thường nhắc tới cậu, em ấy nói rằng cậu rất tài năng. Tiếc thật, Từ Xán. Rốt cuộc cậu lại không trở thành một nghệ sĩ.”

Lúc ra đến cửa, Trần Hi Chính ngăn anh lại, “Từ Xán, người bạn của cậu tôi gặp hôm đó, giờ có khỏe không?”

Người bạn kia chính là Thiên Hách. Từ Xán ngoảnh lại, thản nhiên trả lời, “Rất lâu rồi không còn liên lạc.”

Chú thích:

(1) 风云色变 – Phong vân biến sắc: Thế cục thay đổi rất lớn.

(2) 东山再起 – Đông Sơn tái khởi: Thành ngữ Trung Quốc. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.

(3) 受宠若惊 – Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận