Một Chú Một Em

Quân Viễn vô tình bị chính mẹ vợ tương lai móc mẽ. Đột nhiên cảm nhận ánh mắt của Minh Tuệ có chút đáng sợ, anh toát mồ hôi chuyển chủ đề:

- Nào, vừa nãy chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ…

Dáng vẻ lúng túng của Quân Viễn khiến ai nấy đều buồn cười. Hóa ra cậu trai này cũng biết xấu hổ. Để Quân Viễn đỡ ngượng ngùng, người lớn bắt đầu câu chuyện của họ:

- Phải rồi, Mun làm quen với chú này đi.

Cô bé gật đầu:

- Vâng ạ, cháu tên Minh Tuệ! Còn chú?

- Còn chú là Hoàng, rất vui được làm quen.

Vậy là cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ. Bữa cơm chiều cũng tràn ngập thâm tình. Lúc nhìn chú Hoàng đối xử với mẹ, Minh Tuệ mới hiểu hóa ra thứ bấy lâu nay cô thấy giữa bố mẹ là tình bạn chứ không phải tình yêu.

Tuy người mà bố yêu đã không còn, nhưng cuối cùng mẹ lại được hạnh phúc. Giống như bà đang đại diện viết tiếp mối tình còn dang dở của cả hai.

Vậy là câu nói đó đã đúng, nó không phải dành cho Minh Tuệ, mà là cho mẹ của cô bé.

“Bởi vì trái đất tròn nên những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở về với nhau”.

…----------------…


Đến khi Quân Viễn và Minh Tuệ rời đi thì trời đã tối. Suốt quãng đường về, cô bé chỉ im lặng hướng ra cửa sổ, không liếc mắt nhìn Quân Viễn một cái.

Đến khi cả hai đi vào nhà, anh mới lẽo đẽo đi sau Minh Tuệ như một cái đuôi:

- Mun, em giận anh hả?

Cô không đáp, chỉ đi vào phòng ngủ rồi lên giường trùm kín chăn. Quân Viễn ngồi xuống bên cạnh, tay lay bờ vai nhỏ thông qua lớp chăn:

- Thôi mà. Anh giấu Mun tìm đến bố mẹ cũng vì anh thật sự nghiêm túc trong chuyện chúng mình. Muốn đường đường chính chính bên nhau mà.

- …

- Em xem, anh đợi cả chục năm rồi em mới chịu lớn. Làm gì có ai đủ kiên nhẫn như anh chứ?

Minh Tuệ mềm lòng, thò đôi mắt ra khỏi chăn nhìn đối phương:

- Sao tối qua anh dám lừa em? Nói là sợ bố mẹ không đồng ý cho kết hôn nên mới phải “làm cái đó”…

Quân Viễn bị lộ đuôi cáo nên chỉ đành cười trừ:

- Hì, xin lỗi công chúa. Là anh sai. Từ nay anh sẽ không làm như vậy nữa. Nếu muốn gì thì anh sẽ trực tiếp nói thẳng với em.

Tự dưng nhắc đến chuyện này làm Minh Tuệ nhớ đến đêm hôm qua. Cảm giác được bàn tay gân guốc của Quân Viễn chạm vào vẫn còn lưu lại trên da thịt. Lúc anh cởi áo, vết sẹo trên tay càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của người đàn ông trưởng thành. Minh Tuệ cũng không hẳn là không thích. Cô xấu hổ gật đầu:

- Ừm. Lần sau phải xin phép em đàng hoàng.

Quân Viễn nhướn mày:

- Lần sau á? Còn lần này thì sao?

- L-Lần này… là ý gì?

Minh Tuệ đột nhiên hiểu thấu, lớp chăn dày cũng không che giấu nổi gương mặt đỏ ửng:

- Anh đừng hòng chạm vào em!

Quân Viễn phì cười:

- Em nghĩ gì thế? Anh muốn hỏi là lần này em muốn về phòng em hay vẫn ở đây.

Cô bé “à” lên một tiếng rồi nheo mắt nghi ngờ:


- Em ngủ đây thì anh có làm gì không?

- Hỏi vậy là muốn anh làm à?

Quân Viễn vừa nói vừa cúi người sát xuống. Nửa mặt trên ở ngoài chăn mắt chạm mắt với anh. Cô xấu hổ chỉ biết lắc đầu, không hé nổi nửa lời.

Không khí trở nên im lặng. Khoảnh khắc hai người nhìn nhau đột nhiên cảm thấy con tim đập nhanh hơn. Thời gian giống như ngừng trôi để họ chìm đắm vào thế giới riêng của mình.

Bàn tay to của Quân Viễn kéo nhẹ lớp chăn xuống, để lộ bờ môi hồng hào căng mọng của cô gái nhỏ. Đôi mắt sắc của Quân Viễn nhìn xuống môi cô như đang mong muốn gì đó.

Ai ngờ người không kiên nhẫn lại là Minh Tuệ. Cô vươn cổ hôn “chụt” một tiếng to rồi lại nằm xuống khiến Quân Viễn suýt thì đứng tim. Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, anh bối rối ngồi thẳng dậy:

- Em giỏi lắm.

Quân Viễn đưa tay sờ lên môi rồi nói tiếp:

- Hình như em đang đánh giá cao sức chịu đựng của anh thì phải?

Minh Tuệ đỏ mặt chui tọt vào trong chăn:

- Anh mà dám làm gì là em mách mẹ đó!

Đường cùng đến nỗi phải mang phụ huynh ra dọa dẫm như thế này, quả nhiên Mun vẫn có lúc chưa lớn hẳn. Quân Viễn phì cười:

- Dạ, anh không dám. Ngày mai anh phải đến công ty sớm, không thể thức khuya được.

- Vậy… mau ngủ đi.


…----------------…

Sáng hôm sau, đúng như dự đoán, khi Minh Tuệ thức dậy thì Quân Viễn đã rời đi từ lúc nào. Anh ấy thường xuyên phải dậy sớm nên cô không còn lạ lẫm với việc này nữa. Cô gái nhỏ nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đi đến công ty.

Minh Tuệ ngồi vào bàn làm việc được một lúc thì những người xung quanh bắt đầu xì xầm gì đó. Cô nghe không hiểu họ nói gì, chỉ đoán già đoán non.

“Sự kiện này chắc chắc rúng động báo chí”

“Ây da, cái này quá rõ ràng rồi, nghe nói cái này là bí mật của công ty đó”

“Suỵt! Nhỏ nhỏ thôi! Lâm Minh Tuệ nghe thấy đó”.

Khi nghe tên mình, Minh Tuệ nhướn mày, liếc nhẹ về phía đám người. Đã nói to như thế mà còn biết sợ cô mách tổng giám đốc?

Đúng là Minh Tuệ rất thân thiết Quân Viễn, nhưng mấy chuyện xì xầm bàn tán bình thường cô không để tâm lắm. Riêng lần này tên cúng cơm của mình bị nhắc thẳng, Minh Tuệ liền lẳng lặng tập trung lắng nghe.

“Nếu là ở sân vận động gần đây thì mình ra xem được không nhỉ?”

“Gì vậy? Định trốn việc à?”

“Đâu có! Nghe đồn tổ chức buổi chiều sau khi tan ca cơ mà”.

Cô gái dỏng hai lỗ tai lên nghe nhưng vẫn không hiểu nổi họ đang bàn về sự kiện gì của Sapphire. Minh Tuệ cũng là nhân viên ở phòng Marketing mà lại không hay biết về những sự kiện này. Xem ra có khả năng, mọi người không muốn cô lập công thêm lần nữa nên mới giấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận