Một Chút Ngọt Ngào

Bình thường hai ông bà ăn cơm khá sớm, chập tối chưa tới 6 giờ, Trương Hiểu Oánh đã nấu cơm xong.

Giờ này Dịch Thư Hồng vẫn đang chìm đắm ra sức tàn sát trong thế giới trò chơi, bạn già gọi ông mấy lần mà ông đều làm thinh.

Cuối cùng Trương Hiểu Oánh không nhịn được nữa, nhanh chân bước đến trước máy chơi game, giả vờ định rút phích cắm điện ra. Dịch Sùng Anh giật thót, lập tức nhảy khỏi ghế sô pha, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Ăn cơm thôi mà, tui ra liền! Có gì từ từ nói, bà đừng động tay động chân."

Mục Đồng bị cử chỉ trẻ con của hai ông bà chọc cho bật cười, Dịch Nhiên bất đắc dĩ giải thích: "Hai người họ hay cãi nhau vậy đó."

"Đây vẫn là lần đầu tiên em được thấy cảnh tượng thế này, em vui lắm."

Dịch Nhiên hơi thắc mắc: "Bình thường ông bà của em ở chung với nhau thế nào?"

Mục Đồng không nhớ nổi: "Em không có ấn tượng, họ mất từ khi em còn bé xíu."

"Hình như anh đã hỏi chuyện không nên hỏi."

"Không sao." Mục Đồng lắc đầu phủ nhận.

Nhà Mục Đồng không rôm rả như nhà Dịch Nhiên. Mất đi sự kết nối giữa ba cùng ông bà, những năm qua, hai mẹ con gần như chẳng lui tới với họ hàng bên nhà ba, bên phía Mục Hy Tình chỉ có mỗi người chị sống ở tỉnh khác. Một gia đình ít người như họ, dù ngày lễ hay Tết, bầu không khí đều cực kỳ ảm đạm.

Mục Đồng nói: "Vậy nên em luôn ao ước một bầu không khí như thế này."

Mọi người sống cùng nhau, dù thỉnh thoảng sẽ cãi nhau vì những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng tình cảm vẫn tốt đẹp như xưa, giúp đỡ nhau trong cuộc sống bình đạm thường ngày.

Dịch Nhiên kề sát Mục Đồng thêm một chút, nói với cậu: "Nếu em muốn, em cũng có thể gọi họ là ông nội bà nội."

"Dùng thân phận gì ạ?" Mục Đồng ngẩng đầu, liếc nhìn Dịch Nhiên, đưa ra một câu hỏi làm anh không thể lường trước: "Không thể gọi một cách vô duyên vô cớ như thế mãi được."

Hình như cậu trai đang cố gắng chủ động tiến về phía anh, cố ý đưa ra lời thăm dò và ám chỉ.

Con ngươi của Dịch Nhiên thoáng dao động, anh hé môi, âm tiết đầu tiên cứ mắc kẹt trong cổ họng, vẫn chưa kịp nói thành lời đã bị giọng Trương Hiểu Oánh cắt ngang: "Ăn cơm nào, hai đứa đừng đứng đó nữa, mau qua ăn cơm."

Dịch Thư Hồng giúp bạn già bày chén đũa, vẫy tay tới cháu trai và Mục Đồng, ra hiệu cho hai người mau lại ngồi: "A Nhiên, hôm nay bà của con cố tình nấu tôm sú hấp lá sả và gà ngâm rượu Hoa Điêu mà con thích ăn nhất đó."

Lần đầu tiên Mục Đồng biết, hoá ra bình thường Dịch Nhiên thích ăn những món này, cậu lặng lẽ ghi nhớ.

Dịch Nhiên kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa lên, gắp một miếng thịt gà cho Mục Đồng: "Bà anh giỏi nấu nướng lắm, em nếm thử món bà nấu xem."

Thịt gà vẫn nằm trong chén mà mũi cậu đã ngửi thấy mùi rượu ngào ngạt, cho vào miệng cắn một miếng, phần thịt tươi mọng và thấm gia vị, cậu không nhịn được một hơi ăn hết phần còn lại.

Tài nghệ bếp núc của Trương Hiểu Oánh chẳng chê vào đâu được, mỗi món ăn được bày trên bàn cực kỳ hợp khẩu vị của Mục Đồng.

Cặp vợ chồng già nhiệt tình quá đỗi, họ sợ tay Mục Đồng không đủ dài, không gắp được đồ ăn, nên liên tục đẩy đồ ăn đến trước mặt cậu.

"Đồng Đồng thử thịt bò nấu tương đi con, cũng là món tủ của bà đấy."

Mục Đồng gắp mấy tiếng thịt gò trong cái dĩa trước mặt, mùi vị này quen quen.

Cậu ngoảnh đầu nhìn Dịch Nhiên: "Món thịt bò nấu tương anh làm hồi trước có vị y chang món này."

"Ừ, anh học từ bà nội hết."

Quý Huyên không biết nấu ăn, bình thường Dịch Sùng Anh bận bịu công việc, mỗi khi đến kỳ nghỉ dài, hai vợ chồng sẽ gửi hai đứa con đến nhà ông bà theo thói quen.

Dịch Nhiên là anh, nhiều khi phải chăm sóc em trai, dần dà, anh cũng học được một ít tài nghệ nấu ăn của Trương Hiểu Oánh.

Mỗi lần đến nhà ông bà ở lại, Dịch Nhiên đều chủ động giúp đỡ quán xuyến việc nhà, bình thường nếu bà phụ trách nấu cơm thì sau bữa ăn anh sẽ dọn dẹp, tối nay cũng không là ngoại lệ.

Mục Đồng thấy anh đứng rửa chén đũa trước bồn rửa trong bếp, cậu đi qua hỏi anh: "Có gì cần em phụ không anh?"

"Không cần đâu, rửa mấy cái chén đôi đũa thôi, em ra phòng khách ngồi đi."

Không giúp được gì ở chỗ Dịch Nhiên, Mục Đồng chỉ đành ra phòng khách.

Dịch Thư Hồng đã ăn uống no say, bây giờ lại bắt đầu ngứa tay, ông ngồi trước máy chơi game, định chơi mấy trò thì lại bị Trương Hiểu Oánh quát ngay tức thì.

"Từ sáng tới tối ông chỉ biết chơi game, hôm nay ở nhà chả làm gì sất, tốt xấu gì cũng ra ngoài đi dạo tập thể dục đi chứ."

"Bà chuyên gia nói vừa ăn no xong không thích hợp đi lại, với cả bây giờ thời tiết lạnh như này, ra ngoài đi một vòng cho ông già xương yếu như tui lạnh xỉu chứ được gì."

Đối diện với những lời cằn nhằn luyên thuyên của bạn già, Dịch Thư Hồng luôn tìm được cớ đùn đẩy.

Trương Hiểu Oánh liếc nhìn ông với vẻ chê bai: "Lúc tiết trời ấm áp tui cũng có thấy ông ra ngoài vận động đâu."

Mấy kiểu cãi nhau thế này đều là chuyện thường ngày từ xưa đến nay của cặp vợ chồng già, có lẽ họ đã quen với cách thức chung sống như vậy, mặc dù biết rõ những thói xấu của đối phương chẳng dễ thay đổi, nhưng mỗi lần nhìn thấy lại không nhịn được cằn nhằn mấy câu.

Dịch Thư Hồng bị vợ càm ràm một trận, ông tạm bỏ suy nghĩ chơi game, buồn bực mở tivi xem dự báo thời tiết.

Trương Hiểu Oánh dọn đồ trong phòng khách. Tới nhà con trai ăn Tết rồi về, vợ chồng Dịch Sùng Anh mua cho hai ông bà rất nhiều đồ, chất đầy cả xe của Dịch Nhiên.

Ăn tối xong rảnh rỗi đôi chút, bà bắt đầu phân loại sắp xếp lại.

Đang dọn, Trương Hiểu Oánh lấy mấy cuốn album ảnh cũ dày cộp ra khỏi thùng chứa đồ trong phòng khách, chắc do nhất thời nổi hứng, bà tìm cặp kính lão đeo lên, khuôn mặt đong đầy vẻ hoài niệm lật xem album.

Mục Đồng mang theo sự tò mò ghé lại gần, hỏi bà rằng: "Đây là ảnh gì vậy bà?"

"Ảnh bà chụp thời còn trẻ." Trương Hiểu Oánh tiện tay chỉ một tấm ảnh đen trắng cho cậu xem.

Tấm ảnh đã hơi ố vàng, thời gian đã lâu về trước, lúc chụp tấm ảnh này, Trương Hiểu Ánh khoảng ngoài hai mươi.

Thiếu nữ trẻ trung mơn mởn, mặc chiếc váy kiểu Tây thắt eo xòe rộng đứng bên con đường đông người lui tới, nhìn theo hướng ống kính. Trong khoảnh khắc chuẩn bị ấn màn trập, nụ cười ngọt ngào hiện ra, sau lưng bà là tháp đồng hồ Big Ben, một tòa kiến trúc mang tính biểu tượng của Vương quốc Anh.

Trương Hiểu Oánh nói với Mục Đồng: "Trước đây bà từng du học ở Anh, tấm ảnh này do ông nội của Dịch Nhiên chụp cho bà, lúc đó bà và ông chỉ là bạn cùng lớp mới quen chưa lâu."

Hoá ra hai ông bà đã quen biết nhau từ thuở ấy.

Có thể đi từ bạn học đến khi thành vợ chồng, cùng nhau đi qua mưa gió bão giông mấy mươi năm quả thực chẳng phải điều dễ dàng. Mục Đồng ngưỡng mộ tình cảm bền lâu của hai ông bà, đồng thời cậu cũng không nhịn được thầm khao khát trong lòng, rằng mai này mình cũng có thể có được một người bạn đời tay trong tay cùng trải qua một kiếp người.

Nghĩ vậy, tầm mắt của cậu không chịu kiềm chế mà trông về phía nhà bếp.

Lúc này Dịch Nhiên đã dọn dẹp xong, anh mang trà cẩu kỷ mà ông nội đã pha về phòng khách.

"Đang xem gì thế?" Dịch Nhiên hỏi, anh cũng đi qua, gia nhập hàng ngũ hồi tưởng ảnh xưa của họ.

Ngoài tấm ảnh chụp riêng Trương Hiểu Oánh, trong album còn có không ít ảnh chụp Dịch Nhiên và Quý Nhuệ ngày còn bé.

Theo hồi ức của Dịch Thư Hồng và Trương Hiểu Oánh, Dịch Nhiên ngày còn bé nghịch ngợm làm người ta phải đau đầu, vừa được nghỉ là lập tức kéo em trai chạy ra ngoài, thẳng đến khi tối mịt tới giờ cơm mới chịu về, quần áo trên người chẳng sạch đẹp bao giờ.

Mục Đồng đã kiểm chứng điều này qua những bức ảnh quá khứ, quần áo trên người Dịch Nhiên không phải lấm lem bùn đất thì rách rưới tả tơi, cũng không biết rốt cuộc anh đã phiêu lưu ở chốn nào.

Nhưng kể cả quần áo luộm thuộm lếch thếch trên người cũng không thể che giấu khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của cậu bé.

Đường nét của cậu bé không sắc sảo rõ rệt như khi trưởng thành, khuôn mặt núng nính thịt, đôi mắt sáng trong to ơi là to, con ngươi màu đen như ngậm ánh sáng.

Trương Hiểu Oánh hào hứng kể cho Mục Đồng sự tích nghịch ngợm của Dịch Nhiên ngày trước.

"Hồi xưa thằng nhóc này lì lắm, nó thường đánh nhau với trẻ con gần đây, nhà chúng ta bị phụ huynh xung quanh khiếu nại tận mấy lần cơ."

Dịch Thư Hồng bất bình thay cháu trai: "Chẳng phải do mấy đứa con nít quỷ kia bắt nạt Tiểu Nhuệ nên A Nhiên mới ra tay với tụi nó à."

"Hồi trước Quý Nhuệ hay bị người ta bắt nạt ạ?" Từ khi quen Quý Nhuệ, Mục Đồng luôn cảm giác con người cậu chàng tốt vô cùng, chẳng ngờ một Quý Nhuệ giỏi giao thiệp cũng có lúc bị người ta bắt nạt.

Trương Hiểu Oánh nói: "Con đừng thấy bây giờ thằng nhóc đó cao to khỏe khoắn mà lầm, thực ra hồi xưa lúc còn bé nó dậy thì không tốt lắm, thấp nhất trong đám trẻ con cùng tuổi, nhưng tánh nó lại thích nói thẳng nói toạc ra, có lẽ vì vậy nên một đứa trẻ khác hơi bài xích nó."

Dù trẻ con vui đùa, cãi cọ đánh nhau là chuyện khó tránh, nhưng mỗi lần thấy Quý Nhuệ khóc lóc chạy về, Dịch Nhiên là anh lớn luôn không kìm được cơn giận.

Tinh thần trách nhiệm của một người anh đã khiến anh không thể nhắm mắt làm ngơ việc em mình bị người ta bắt nạt, hiển nhiên anh phải đánh trả, ăn miếng trả miếng.

Nhưng anh xuống tay luôn nặng hơn bình thường, Quý Nhuệ bị người ta đánh cũng chỉ trầy tay trầy chân xíu xiu, anh chạy ra thẳng tay đánh con người ta bầm dập mặt mũi, phụ huynh nhà khác thấy vậy đương nhiên mất bình tĩnh, họ có lý do chính đáng tìm đến tận nhà đòi lời giải thích.

Trên thực tế, một vài chuyện trong quá khứ tưởng như nghiêm trọng, nhiều năm sau nhớ lại, mọi người đều có thể cười hi hi ha ha cho qua như đang đùa vui vậy thôi.

"A Nhiên nhà chúng ta là một đứa cuồng em trai từ bé." Dịch Thư Hồng sử dụng danh từ mà ông mới học được trên mạng.

Dịch Nhiên đang rót trà cho ông nội chợt run tay.

"Ông nội đừng học được từ nào mới trên mạng là dùng lung tung như thế." Dịch Nhiên nhắc nhở ông nội.

Dù anh có đánh nhau bất bình vì Quý Nhuệ đến mức nào đi nữa, cũng không thể nào khoa trương đến mức trở thành một người cuồng em trai, tội danh này anh gánh không nổi.

Vả lại nay đã khác xưa, từ lâu Quý Nhuệ đã không còn là thằng nhóc cần người khác bảo vệ nữa.

"Bây giờ con thấy nó là muốn đánh cho." Dịch Nhiên lạnh lùng nói.

Lúc nói câu này, Mục Đồng phát hiện tầm mắt của Dịch Nhiên loáng thoáng nhìn về phía cậu.

Vì biết ngọn nguồn bên trong nên Mục Đồng thấy chột dạ, cậu cố ý né ánh mắt của anh, dời sự chú ý quay lại cuốn album.

Giữa một xấp ảnh chụp những người khác nhau, cậu bất ngờ phát hiện một tấm ảnh lưu niệm chụp riêng bé chó.

"Đây là Đa Đa ạ?" Mục Đồng chỉ vào tấm ảnh nọ rồi hỏi.

Nhà Dịch Nhiên chỉ có một chú chó chăn cừu, cậu vô thức xem chú chó trên tấm ảnh thành Trương Mỹ Kỳ, nhưng sau khi nói, cậu mới phát hiện, mặc dù hai chú chó giống nhau, nhưng thần thái và gương mặt đều có sự khác biệt tinh vi.

Tai Mỹ Mỹ hơi cụp, hai tai của chú chó trên tấm ảnh lại dựng đứng, từ mũi đến trán có một đường vân màu trắng.

"Nó là chú chó bà nuôi trước đây." Trương Hiểu Oánh nói với Mục Đồng.

Đó là chuyện năm bà du học ở Anh, nhà người bạn bản địa của Trương Hiểu Oánh sinh được một ổ cún, tặng cho bà một con.

Ban đầu Trương Hiểu Oánh luôn mong ước có một bé chó cái, trước khi đám cún ra đời bà đã đặt xong tên cho nó luôn rồi. Tình cờ làm sao, một ổ mấy bé cún mới sinh toàn là con đực, cơ mà nỗi tiếc nuối nho nhỏ ấy lập tức bị cún con với vẻ ngoài đáng yêu bù đắp.

"Nó tên Trương Tiểu Thư." Nhắc đến chú chó nọ, giọng điệu của Trương Hiểu Oánh đong đầy sự hoài niệm về nó.

Nhóc này cực kỳ thông minh ngoan ngoãn, những năm Trương Hiểu Oánh du học ở Anh, chú chó luôn bầu bạn bên bà, thậm chí khi ấy Trương Hiểu Oánh còn định sau khi tốt nghiệp phải đưa chú chó về nước cùng, nhưng chú chó còn chưa đợi được đến khi bà tốt nghiệp đã gặp tai nạn xe, sau đó bỏ bà mà đi.

Vì chuyện này mà Trương Hiểu Oánh buồn bã vô cùng, từ đó về sau, đời này bà không nuôi thêm bé thú cưng nào nữa.

"Nói ra thì cái tên Trương Tiểu Thư cũng do ông nội của con đặt cho nó đấy, ban đầu bà tưởng chó mình nuôi là một bé gái nên cố tình đặt cho nó cái tên Trương Mỹ Kỳ, kết quả mãi không dùng được, đáng tiếc."

Trương Mỹ Kỳ?!

Sao cái tên này quen thế...

Mục Đồng: "!!!"

Dịch Nhiên: "..."

Dịch Nhiên hỏi bà nội: "Sao hồi trước con chưa nghe bà nói bao giờ?"

"Đương nhiên bà nói rồi, do con quên thì có." Trương Hiểu Oánh sửa lại lỗ hổng ký ức của anh: "Lần đầu tiên con dẫn Đa Đa đến nhà bà chơi, bà đã nói với con chuyện này rồi, lúc đó con không hứng thú nên không nghe lọt tai thôi."

Mục Đồng thật sự rất tò mò chuyện này, tại sao Mỹ Mỹ lại đặt cho mình một cái tên như thế, nếu đã có tên có họ, tại sao phải là họ Trương mà không theo họ Dịch của Dịch Nhiên.

Nhưng về sau cậu nghĩ lại, chó là loài động vật nghe theo tiếng lòng của mình, có lẽ nó chỉ đơn thuần cảm thấy cái tên "Trương Mỹ Kỳ" khá hay nên mới dùng cái tên này, cậu cũng không hỏi sâu thêm, đến tận hôm nay vào khoảnh khắc hiện tại, cuối cùng bí mật mới được vén màn.

Tâm trạng của Dịch Nhiên hiện giờ cũng phức tạp ít nhiều.

Đúng là Dịch Nhiên không nhớ trước đây Trương Hiểu Oánh từng nói chuyện này, có lẽ giống như bà đã nói, con người sẽ không ghi nhớ những thứ mà mình không hứng thú.

Anh cẩn thận hồi tưởng lại, lần đầu tiên anh có ấn tượng với cái tên này là sau khi Mục Đồng chơi xong kịch bản Ai là kẻ giết người nào đó, cậu để lại tờ giấy nháp viết chi chít tên "Trương Mỹ Kỳ" trên bàn.

Sau đó, anh từng cố ý hoặc vô tình hỏi thăm nhân viên trong tiệm mấy lần về cái người tên Trương Mỹ Kỳ, nhưng hỏi kiểu gì cũng không thể tìm ra bất cứ manh mối nào liên quan đến cái tên này.

Cả câu chuyện nghĩ mà thấy lạ, mặc dù Mục Đồng đã luôn mồm luôn miệng bảo rằng Trương Mỹ Kỳ là bạn thân của mình, nhưng trong khoảng thời gian dài như vậy, Dịch Nhiên chưa bao giờ thấy bất cứ người xa lạ nào mà anh không quen bên cạnh Mục Đồng.

Trương Mỹ Kỳ, nhóc chăn cừu, Đa Đa, rồi cả Mỹ Mỹ...

Dịch Nhiên giữ vẻ mặt bình thản bắt đầu tư duy.

Mấy cái tên bắt đầu tụ họp trong tâm trí Dịch Nhiên, giữa chúng xuất hiện những đường nối giao nhau.

Chẳng nhẽ, "Mỹ Mỹ" mà Mục Đồng gọi khi trước thực chất chính là Trương Mỹ Kỳ? Từ đầu đến cuối, thực ra đối tượng sở hữu cái tên này không phải một người, mà là nhóc chó Đa Đa nhà anh?

Suy đoán có thể nói là vô cùng hoang đường, nhưng lại có vẻ hợp tình hợp lý.

Dựa theo mọi thông tin thu nhập được ở hiện tại, có lẽ đến 70-80% xác suất Mục Đồng có khả năng nói chuyện với động vật.

Mục Đồng đang xem ảnh chụp bỗng nghe thấy tiếng kêu ở ngoài nhà.

"Có ai ở nhà không? Mau mở cửa."

"Dạ hình như bên ngoài có người." Mục Đồng nói với Trương Hiểu Oánh.

"Có hả?" Trương Hiểu Oánh hoang mang: "Sao bà không nghe tiếng chuông cửa."

Mấy giây sau, giọng nói non nớt ngoài cửa lại vang lên: "Ông ơi bà ơi, con qua chơi với hai người nè!"

"Hình như ngoài kia có người thật đấy ạ, cậu bé đang gọi ông bà ra mở cửa."

Dịch Thư Hồng ra mở cửa, một chú chó Springer Spaniel Anh quốc[1] đang vẫy đuôi từ bên ngoài xông vào.

Hồi nãy cách một cánh cửa không thấy được bên ngoài, Mục Đồng lầm tưởng giọng của bé chó là của con người.

Bé chó do nhà hàng xóm kế bên nuôi, sân nhà Dịch Hồng Thư cách nhà kế bên một dãy hàng rào gỗ, bình thường bé chó hay chui qua khe hở hàng rào để qua đây chơi, dần dà, nó đã thân quen với hai ông bà.

Trương Hiểu Oánh rất thích bé chó hoạt bát đáng yêu này, bà thường chuẩn bị sẵn chút đồ ăn vặt cho chó để trong nhà, mỗi lần bé chó đến bà đều cho nó ăn một ít.

"Sao con biết A Độ ở ngoài cửa thế?" Trương Hiểu Oánh hỏi Mục Đồng: "Hình như bà không nghe thấy tiếng chó sủa."

"Có lẽ tiếng từ nhà bên cạnh truyền đến đó bà, con nghe nhầm."

Đúng là bé chó không kêu thành tiếng, cách thức giao tiếp của mấy bé thú không chỉ giới hạn trong âm thanh, tụi nó sẽ trao đổi tin tức với đồng loại thông qua sóng âm mà con người không thể nghe thấy.

Lúc Mục Đồng lên tiếng, Dịch Nhiên luôn ở bên cạnh im lặng quan sát hành vi ngôn ngữ của cậu.

Mục Đồng không giỏi nói dối, mỗi lần cậu viện cớ lừa người khác, cậu luôn vô thức chớp hai mắt, mắt chuyển động rất nhanh, đây là những điều anh quan sát được dựa trên biểu hiện của Mục Đồng lúc chơi kịch bản.

Lần này phản ứng của cậu cũng như vậy, chứng minh hình như cậu đang cố gắng che giấu thứ gì đó.

Dịch Nhiên lại thay đổi xác suất mà anh rút ra khi nãy, xác suất Mục Đồng có thể nghe thấy động vật nói chuyện có lẽ phải đến 90%.

"Anh đang nhìn gì đó?" Mục Đồng đang chơi với bé chó, một lúc lâu sau mới nhận ra Dịch Nhiên đang nhìn mình.

Dịch Nhiên vẫn chưa nghĩ xong phải hỏi cậu việc này thế nào, giây tiếp theo anh đã bị Trương Hiểu Oánh gọi đi.

Buổi tối Mục Đồng ở lại đây qua đêm, chiếc giường trong phòng cho khách vẫn chưa được dọn dẹp xong, Trương Hiểu Oánh bảo cháu trai vào phòng trải ga giường cùng bà.

Mục Đồng không biết hồi nãy anh định nói gì với cậu, nhìn theo bóng lưng Dịch Nhiên quay người rời đi, cậu cứ cảm thấy là lạ.

Dịch Thư Hồng thấy cuối cùng bạn già cũng rời phòng khách, ông lập tức mở máy chơi game PS, lại bắt đầu cười khì chơi trò chơi.

"Đồng Đồng, chơi chung với ông không?" Dịch Thư Hồng chỉ trò chơi điện tử trong mấy chiếc tủ của mình: "Mấy chiếc tủ này đều là vật sưu tầm của ông, con muốn chơi trò nào cũng được, tùy con chọn."

Thay vì chơi game, Mục Đồng hứng thú với đĩa CD game mà ông nội cất giữ hơn. Đĩa vật lý không rẻ, tổng giá trị vật sưu tầm trong mấy chiếc tủ lớn này ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn vạn.

Dịch Thư Hồng đặt tủ theo kiểu trưng bày, để trên chiếc kệ mặt tiền là vật phẩm mà ông khá thích, cùng một vài kiệt tác danh tác, số còn lại được sắp xếp dựa trên thể loại game.

Mục Đồng nghiêm túc quan sát từng cái một, dù có rất nhiều game trong tủ cậu chưa chơi bao giờ, nhưng cũng được nghe nhắc nhiều.

Chẳng hạn đầu game ARPG trước mặt là hiện tượng bùng nổ mấy năm trước. Mục Đồng lấy đĩa game từ trên kệ xuống, hồi trước cậu cũng mua một cái y chang để làm quà sinh nhật tặng Quý Nhuệ, vả lại cậu còn cố ý ký tên mình trên hộp đĩa.

Khi ánh mắt của cậu rơi trên góc dưới bên phải chiếc hộp, tầm nhìn chợt bị bắt trọn.

Bên trên có mấy chữ cái tiếng anh [From MT] được viết bằng bút lông dầu màu đen.

Chữ ký giống như đúc, đây đúng là món quà năm đó cậu tặng Quý Nhuệ.

Dịch Thư Hồng thấy Mục Đồng nhìn chiếc đĩa game này rất lâu, ông tưởng cậu trai thích game này nên giới thiệu cho cậu: "Tựa game này do Quý Nhuệ tặng ông, nó nói chơi vui lắm, kết quả đến tận bây giờ ông còn chưa qua được chương đầu tiên, haizz khó quá chừng, quả là ăn trái đắng mà." Ông nội tặc lưỡi lắc đầu.

Mục Đồng hỏi ông: "Quý Nhuệ cho ông hồi nào vậy ạ?"

"Mấy năm trước đó con, lúc đó nó vẫn còn học cấp ba, nó nói game này do bạn của nó tặng cho, cơ mà trước khi nhận được quà thì nó đã mua trước bản giới hạn của game này rồi. Nhưng đó là tấm lòng của bạn, cũng không thể trả lại quà được, mà cái đĩa vật lý này để đó không chơi cũng phí quá, thế là nó cho ông."

Vậy à.

Dịch Thư Hồng nói: "Nhưng cho ông rồi ông cũng không dùng, trò này không hợp với ông, chậc, tới bây giờ ông còn chưa qua nổi chương đầu, con muốn chơi thử không?"

Mục Đồng chưa từng chơi tựa game này, chỉ là hồi đó Quý Nhuệ thích nên cậu cậu cố ý mua làm quà sinh nhật tặng Quý Nhuệ.

Cậu lấy đĩa CD ra, bỏ vào trong ổ đĩa máy chủ, trò chơi đã được cài đặt xong từ lâu, mở ra là chơi được ngay.

Giao diện tiến vào trò chơi có hai tệp hồ sơ đã được tạo xong, một cái viết phiên âm tên Dịch Hồng Thư, level 0, đoán chừng ngay cả ải người mới ông nội cũng chưa vượt qua đã bị ép phải bỏ cuộc.

Ngoài ra vẫn còn một hồ sơ khác, tên nhân vật là Burn, Mục Đồng không biết rốt cuộc level cao nhất của game này là bao nhiêu, nhưng lúc cậu thấy thì level của nhân vật này là 599.

Trước đây, Mục Đồng cũng có một chút ấn tượng với cái tên Burn.

Hồi đó sau khi Quý Nhuệ qua màn đã gửi cho cậu một tấm ảnh chụp màn hình cúp thành tựu bạch kim, tên ID người chơi ở bên trên là Burn.

Dịch Thư Hồng nói: "Trước đây A Nhiên thích chơi tựa game này lắm, năm đó nó dành cả kỳ nghỉ hè ở nhà ông để chơi trò này, cái tay cầm kia bị nó làm rớt hỏng chứ đâu."

Câu chuyện hơi lộn xộn, hồi đó khi Quý Nhuệ gửi ảnh chụp màn hình cho cậu đã nói với cậu rằng đó là ID game của cậu chàng.

Mục Đồng tìm bằng chứng ở chỗ ông nội: "Hồ sơ này có phải của Quý Nhuệ không ạ?"

"Không, của A Nhiên đấy, ông nhớ năm đó nó ngâm mình ở nhà ông suốt một mùa hè là để chơi qua màn game này, khó thì khó thật. Nè, con nhìn cái tay cầm kia đi, là kết quả của việc năm đó lúc nó chơi game này bị cho ăn hành dữ quá, nó ném thẳng lên tường chứ đâu."

Mục Đồng biết mình hậu đậu, không hợp chơi game kiểu ARPG, nên bình thường cậu đều lên mạng xem video chỉ cách vượt ải.

Lúc tựa game này được tung ra thị trường, độ hot của nó vượt xa dự đoán của mọi người. Các bạn nam lên lớp vừa tan học là túm tụm lại cùng thảo luận. Cậu đã nghe nhiều, cũng thấy hứng thú, bình thường hay lên diễn đàn lướt xem những bài đăng liên quan.

Điểm lưu trữ (save point) trong game này ít thảm thương, nếu trên đường đánh Boss bị thiệt mạng, kinh nghiệm vất vả lắm mới tích lũy được sẽ bị xoá sạch sành sanh, rồi phải chạy lại từ đầu 365 dặm đường, giữa đường còn gặp phải đủ loại quái nhỏ cực kỳ biến thái.

Mặc dù người từng chơi game đều kêu thấu trời xanh, nhưng cũng phê tận óc, làm người ta vừa yêu vừa hận.

Một vài người chơi có đam mê sưu tầm, để đạt được cúp bạch kim thu thập đủ thành tích, họ đã không ngần ngại chịu đủ kiểu hành xác trong game hết lần này đến lần khác.

Nhưng ở game này, muốn nhận được cúp bạch kim trong vòng lặp đầu tiên là điều không thể. Nguồn tài nguyên đổi được trong game có hạn, một vài đạo cụ và kỹ năng ít nhất phải chơi đến vòng lặp thứ ba thứ tư phía sau mới có thể hoàn thành, do đó rất nhiều người đều gọi game này là "game ăn hành".

Thực ra có một số chi tiết, nếu khai thác kỹ thì có thể tìm được manh mối.

Burn nghĩa là rực cháy, chữ "rực" (燃 - rán) trong tiếng Trung cũng đồng âm với tên của Dịch Nhiên (易然 - Yì Rán), nhưng vì hồi đó ít tiếp xúc với Dịch Nhiên nên cậu hoàn toàn không để ý điểm này.

Mục Đồng nhìn đăm đăm nhân vật trên giao diện trò chơi, ánh mắt của cậu thoáng ngây ngẩn, cậu cảm giác dường như đã lờ mờ biết được gì đó, rồi lại cảm giác dường như mình hoàn toàn mù tịt chẳng hay biết gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui