Rốt cuộc sự việc đã xảy ra thế nào, bản thân Dịch Nhiên cũng không rõ.
Anh cúi đầu nhìn Mỹ Mỹ đang ngồi xổm trước mặt mình, nhanh chóng sắp xếp lại ký ức tối qua trong đại não.
Vì nhóm khách hàng tăng lên liên tục, gần đây CR cũng mở rộng, đổi qua địa chỉ mới.
Tuần này, cả tiệm đều bận rộn chuyện di dời.
Chiều hôm qua, Dịch Nhiên lái xe về cửa tiệm cũ một chuyến, ban đầu anh định đóng gói kịch bản loại hộp đựng[1] trên kệ trưng bày trong sảnh chính để mang qua cửa tiệm mới.
Đồ đạc không quá nhiều, nhưng chẳng ngờ giữa đường lại phát sinh sự cố nhỏ.
Không biết một con mèo hoang lẻn vào tiệm từ lúc nào, Dịch Nhiên không phát hiện. Khi anh lại gần kệ hàng, vì bị dọa nên con mèo hoang đang nằm nghỉ trên đỉnh kệ bắt đầu chạy trốn khắp nơi.
Thoáng chốc, giữa cơn rối ren, cả kệ hàng chợt sụp xuống, đổ về trước, khung kim loại và mấy kịch bản loại hộp đựng nặng trịch đập ầm ầm lên người Dịch Nhiên.
Trước mắt tối đen, lúc tỉnh lại, anh nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Lão Mã và Lão Lôi thấy anh mở mắt thì ghé lại gần với vẻ mặt hoảng loạn, ân cần hỏi han: "Anh Nhiên, anh không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Trán hơi đau, Dịch Nhiên giơ tay chạm thử thì phát hiện bên trái trán có dán một miếng băng dày cộp.
"Sao tôi lại ở đây?"
Lão Mã nói cho anh biết: "Hồi chiều em và Lão Lôi qua cửa tiệm cũ để chuyển đồ, kết quả vừa bước vào đã thấy anh bị kệ hàng đè ngất xỉu trên sàn, nên tụi em vội vàng đưa anh vào viện."
Dựa theo kết quả kiểm tra mà bác sĩ đưa ra, ngoại trừ phần trán bị va đập, và tay chân bị xước tí da, về căn bản cơ thể của Dịch Nhiên vẫn ổn.
Lão Lôi nhìn chằm chằm băng gạc trên trán Dịch Nhiên, nhưng vẫn không yên tâm, anh ta chỉ vào mình, hỏi một câu: "Anh Nhiên? Ờ thì, anh còn nhớ em tên gì không?"
Lão Mã vội vàng vỗ một cái lên lưng anh ta: "Tào lao, ông không xem báo cáo kiểm tra hả?! Anh Nhiên chỉ bị ngoại thương, báo cáo có viết mất trí nhớ đâu?"
Tối hôm đó sau khi về nhà, Dịch Nhiên nằm nghỉ sớm. Hôm nay bận bịu cả ngày trời, còn bị tai nạn lao động, quả thực anh hơi kiệt sức.
Trước khi ngủ, anh nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, chợt nhớ ra lời Lão Lôi nói khi trước.
Để cẩn thận hơn, anh vẫn rà soát lại ký ức trong não bộ.
Anh là cửa hàng trưởng kiêm nhà phát hành của phòng làm việc CR, có em người yêu tên Mục Đồng, hiện tại đối phương đang học đại học ở tỉnh khác, ngoài ra trong nhà còn nuôi một con chó chăn cừu Shetland tên Trương Mỹ Kỳ.
Trước khi đổi tên, Trương Mỹ Kỳ tên Dịch Lực Đa, là một nhóc nhiều chuyện hoạt bát, với lại cũng hơi yếu ớt.
Anh cảm giác, dường như mình không quên mất bất cứ chuyện quan trọng nào.
Ngủ đến khi trời sáng trưng, như mọi ngày, sau khi Dịch Nhiên thức dậy vệ sinh cá nhân, anh ra phòng khách cho nhóc chó ăn.
Anh múc một muỗng thức ăn cho chó trong thùng trữ đồ, đổ vào bát ăn. Nhưng hình như Mỹ Mỹ không ưa mớ thức ăn cho chó khô khan trước mặt, chỉ thấy nó bước đến trước tủ đựng đồ ăn vặt, giơ vuốt khều cửa, ra hiệu cho Dịch Nhiên.
"Hôm nay em muốn ăn đồ hộp, loại nhập khẩu từ Ý."
Dịch Nhiên chỉ vừa bước nửa bàn chân qua ngưỡng cửa nhà bếp thì nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng, anh chợt ngớ người.
Anh vội vàng ngoảnh đầu nhìn, nhưng trong phòng khách, ngoài chó của anh đang khều cửa tủ thì không còn ai khác.
Mười mấy giây sau, giọng nói ấy lại vang lên: "Hôm nay ăn đồ hộp đi mà, được không ạ?"
Người lên tiếng là con trai, vả lại còn sở hữu chất giọng dễ thương.
Đến lúc này, Dịch Nhiên cực kỳ chắc chắn, giọng nói ấy chính là Trương Mỹ Kỳ trong phòng khách.
Dịch Nhiên nhìn nhóc chó một cái, vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục vào bếp nấu bữa sáng.
Anh nấu một tô mì hoành thánh đơn giản, trước khi bưng ra bàn ăn, anh tiện đường liếc nhìn bát cho ăn trong góc phòng khách, thức ăn cho chó bên trong vẫn còn thừa hai phần ba.
Lúc nào nhóc chó cũng chọn thức ăn, không thể để thành thói được, dù sao đồ ăn cũng được để ở đó, nó đói bụng thì tự nhiên tới ăn thôi.
Nhưng rõ ràng tình hình hôm nay đã khác một chút. Sau khi Dịch Nhiên phát hiện mình có thể nghe thấy Mỹ Mỹ nói gì, anh cảm giác trong nháy mắt mình đã trở thành một vị phụ huynh bị nhóc quỷ nhỏ quấy rầy không thôi, tai khó mà được yên.
"Quả nhiên chỉ số thông minh của A Nhiên vẫn hơi thấp, động tác cơ thể của mình đã biểu đạt rõ vậy rồi mà anh ấy vẫn không hiểu ý của mình."
Mỹ Mỹ thở dài, bước đến trước bát cho ăn của mình, nhai đại hai miếng thức ăn cho chó.
Chỉ số thông minh... hơi thấp...
Dịch Nhiên đặt đũa xuống, liếc nhóc chó, cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng: "Đã cho nhóc ăn hết đồ hộp nhập từ Ý rồi."
"Vậy đổi vị tôm thịt gà khô cũng được."
"Chẳng phải hôm qua mới ăn à? Bác sĩ đã nói dạo này cân nặng của nhóc hơi vượt mức, phải kiểm soát khẩu phần ăn, không thể ăn đồ hộp mỗi ngày được."
Nhóc chó trợn to đôi mắt tròn xoe đen láy, nó đến bên chân Dịch Nhiên, sau khi rảo quanh người anh một vòng, nó ngửi lấy ngửi để người anh, như đang tiếp xúc với một người xa lạ.
"Anh là A Nhiên thật à?" Nhóc chó tò mò ngẩng đầu quan sát anh.
"Chẳng phải hồi nãy nhóc đã xác nhận mùi của anh rồi à?"
Đúng là mùi của A Nhiên, Mỹ Mỹ bắt đầu hào hứng vẫy đuôi: "Nhưng tại sao anh có thể nghe thấy em nói gì? Ngoài Mộc Dũng, không một ai nghe thấy tụi em nói chuyện cả."
Bản thân Dịch Nhiên cũng không biết đáp án của câu hỏi này.
Vết thương trên trán đau râm ran, Dịch Nhiên định giơ tay chạm vào theo phản xạ.
Vừa giơ tay được nửa chừng, anh lại dừng động tác ngay tức thì.
Anh nhớ, hình như ban đầu... vì bị con mèo hoang rơi từ trên cây xuống nện trúng đầu, sau khi tỉnh lại, Mục Đồng mới bắt đầu nghe thấy tiếng nói của động vật quanh mình.
Nghĩ lại thì, hôm qua anh bị thương cũng nhờ một con mèo hoang ban cho.
Mặc dù chưa có bằng chứng xác đáng, liệu có mối liên hệ trực tiếp nào giữa hai việc là "bị mèo nện bị thương đầu" và "có thể nghe thấy tiếng nói của động vật" hay không.
Hiện tại trên thế giới này vẫn có rất nhiều chuyện mà tạm thời khoa học không thể giải thích được, nếu đã không nghĩ ra, Dịch Nhiên cũng lười nghiên cứu thêm.
Anh cầm điện thoại lên, gọi cho Mục Đồng, định nói với cậu chuyện anh gặp phải ngay lúc này.
Cuộc gọi đầu tiên không có ai nghe máy, lúc Dịch Nhiên chuẩn bị gọi lại lần thứ hai, điện thoại đã nhận được tin nhắn Mục Đồng gửi đến.
[Đồng Đồng]: Em đang học lớp thực hành ngoài trời, không tiện nghe máy.
[R]: Vậy anh tìm em sau, chừng nào em tan học?
[Đồng Đồng]: Em ra ngoài cả ngày hôm nay, chắc bận lắm.
[Đồng Đồng]: Nhưng ngày mai tụi em được nghỉ về nhà.
Dịch Nhiên không muốn làm phiền cậu lên lớp, dù sao bên chỗ anh cũng không có chuyện gì gấp, đợi ngày mai cậu về rồi nói cũng không muộn.
Có trải nghiệm của Mục Đồng làm tiền lệ, giờ phút này, khi Dịch Nhiên đối diện với nhóc chó biết nói chuyện, sự tò mò mà anh thể hiện ra ngoài đã lấn át cả sự kinh ngạc ban đầu.
"A Nhiên." Mỹ Mỹ chợt hỏi anh: "Anh gửi tin nhắn cho Mộc Dũng hả?"
Mộc Dũng? Trương Mỹ Kỳ luôn gọi em ấy như thế?
Dịch Nhiên nhướng mày: "Sao nhóc biết là em ấy?"
"Vì chỉ khi anh nói chuyện điện thoại hay gửi tin nhắn cho Mộc Dũng, anh mới giống như bây giờ, cười vui ơi là vui."
Thế à? Dù bản thân Dịch Nhiên chẳng cảm nhận được gì về điều này.
Mỹ Mỹ lại hỏi anh: "Anh nói gì với Mộc Dũng vậy?"
"Lịch học hôm nay của em ấy rất bận, cũng chưa nói được gì với em ấy." Dịch Nhiên nói xong, tiện thể bổ sung thêm: "Nhưng ngày mai em ấy được nghỉ về nhà."
"Thật không?" Mỹ Mỹ lại bắt đầu hào hứng vẫy đuôi: "Vậy tới đó em có thể bảo anh ấy quay video giúp em rồi!"
"Nhóc lại sai bảo Mục Đồng làm việc cho nhóc."
"Cái này gọi là giúp đỡ nhau." Mỹ Mỹ phản bác: "Nhưng bây giờ A Nhiên có thể nghe hiểu em nói gì, em cũng có thể nhờ anh quay video giúp."
Dịch Nhiên cầm điện thoại lên, mở camera, định tiện tay quay cho nhóc một đoạn.
"Tiết trời đẹp ghê, hay là tụi mình ra ngoài quay đi." Mỹ Mỹ bắt đầu đưa ra yêu cầu hợp lý với chủ của mình: "Khoảng thời gian trước em nghe Ba Tử nói bên nhà cậu ấy quay video công viên giải trí cho chó, hôm nay tụi mình tới đó chơi nha? Sau đó anh quay video giúp em, nhớ quay nhiều một tí để dành, ngoài ra phải mang theo chân máy ảnh nữa, thế thì ống kính sẽ không bị rung, trước đây Mộc Dũng đều quay giúp em như vậy."
"..." Sao nhóc chó lắm yêu cầu thế.
Đợi đến khi Dịch Nhiên dọn đồ xong, thay giày chuẩn bị ra ngoài, Mỹ Mỹ lại đưa ra yêu cầu mới: "Hôm nay em muốn mặc áo may ô con vịt vàng rất xinh mà bà mua cho em lần trước, em muốn mặc cái áo đó."
Dịch Nhiên không muốn hành xác mình, nếu không thoả mãn nhóc chó, có khi nhóc chó lại quấy anh, nên anh chỉ đành đứng dậy tìm áo may ô con vịt vàng cho nó.
Bấy giờ Mỹ Mỹ lại đưa ra yêu cầu khác: "Với lại em còn muốn kẹp tóc khác nữa, muốn kẹp tóc hoa hướng dương."
Dịch Nhiên dừng động tác, ngước mắt liếc nhìn nhóc chó: "Bình thường nhóc cũng đưa ra nhiều yêu cầu với Mục Đồng giống vậy à?"
"Đúng rồi." Mỹ Mỹ quả quyết trả lời, chẳng thấy có vấn đề gì.
"Vậy mà em ấy cũng không chê nhóc phiền?" Dù là chó nhà mình, nhưng cứ nghe Mỹ Mỹ ba la bô lô nói không ngớt bên tai, còn đưa ra đủ loại yêu cầu, người làm bố như Dịch Nhiên cũng khó mà chịu nổi.
"Không hề, Mộc Dũng tốt lắm, anh ấy chưa từ chối em bao giờ."
Cũng chỉ có em ấy kiên nhẫn vậy thôi, Dịch Nhiên nói thầm.
Trước đây không hiểu nhóc chó nói gì, mỗi lần dẫn Mỹ Mỹ ra ngoài, anh luôn đeo cho nó sợi dây dắt là xong việc, đâu giống bây giờ, trước khi ra ngoài còn kén cá chọn canh, thay áo rồi đổi kẹp tóc xinh xinh, y như dẫn con nít dạo phố vậy.
Mỹ Mỹ được mặc áo mới thì vui lạ thường, lúc xuống lầu còn mê mẩn soi gương trong thang máy làm dáng một hồi.
Soi gương xong, nhóc chó quay lại, hỏi Dịch Nhiên: "Anh thấy em mặc thế này có đẹp không?"
"Cũng được."
"Đẹp là đẹp, không đẹp là không đẹp, anh nói chuẩn một tí."
"..."
Dịch Nhiên biết chó nhà anh không chỉ nhiều chuyện, nhưng anh không ngờ nó nói chuyện cũng rất kiêu.
Anh quan sát nhóc chó một hồi bằng ánh nhìn hoàn toàn khác, một lúc lâu sau, anh mới nói với Mỹ Mỹ: "Đẹp."
Bình thường nếu nhóc chó làm đúng, Dịch Nhiên sẽ khen nó, nhưng hiếm khi anh cố tình khen ngợi vẻ ngoài hay cách ăn mặc của nó. Mỹ Mỹ nghe vậy thì vui lắm, ngẩng đầu ưỡn ngực, vểnh đuôi cao vút.
Dịch Nhiên mặc kệ Mỹ Mỹ ở kế bên, thỉnh thoảng dùng khoé mắt liếc nhìn nó một cái, quan sát nhất cử nhất động của nhóc chó.
Trương Mỹ Kỳ vẫn là Trương Mỹ Kỳ ban đầu, chỉ là từ khi có thể nghe thấy nhóc chó mở miệng nói chuyện với mình, Dịch Nhiên bỗng vô cớ nảy sinh cảm giác déjà vu như đang giao tiếp cùng con.
Có cảm giác vi diệu khó nói thành lời, nhưng cảm giác cũng không tồi.
Quy mô của công viên giải trí cho chó mới xây dựng trong thành phố lớn hơn cái ở suối nước nóng điều dưỡng hồ Bán Nguyệt nhiều. Dù mới bắt đầu kinh doanh nhưng không ít người trong giới nuôi thú cưng đã nghe phong thanh, mỗi ngày khách dẫn thú cưng tới chơi đông như trẩy hội.
Mỹ Mỹ thích bầu không khí rộn ràng như thế này nhất, chỗ nào náo nhiệt là lại gần chỗ đó.
"A Nhiên, bên kia có cầu trượt cho chó, lát nữa em lên đó chơi cầu trượt, anh cầm điện thoại quay video giúp em nha. Đừng quay bằng camera gốc của điện thoại, phải dùng filter chỉnh màu ấm trong phần tùy chọn quay phim trên app video ngắn, cái đó quay được hiệu quả đẹp hơn."
Nhóc chó nói xong bèn quay người chạy đi chơi, sai bảo người khác làm việc mà chẳng khách sáo chút nào.
Dịch Nhiên lẳng lặng lấy điện thoại ra, anh không chơi app video ngắn, mở app lần mò hồi lâu mới tìm được filter Mỹ Mỹ nói.
Mở chế độ quay phim, ống kính từ từ chuyển động theo nhịp bước của Mỹ Mỹ, bỗng nhiên bên cạnh có ai gọi to: "Trương Mỹ Kỳ!"
Dịch Nhiên nghe tiếng ngoảnh nhìn, không phải một người cất tiếng gọi, mà là một chú chó săn thỏ.
Dịch Nhiên không có ấn tượng về chú chó săn thỏ nọ, không biết Mỹ Mỹ kết bạn với nó hồi nào.
Chó săn thỏ ngó nghiêng khắp xung quanh một chốc rồi hỏi: "Trương Mỹ Kỳ, mẹ nam hồi trước thường đi cùng cậu đâu? Anh ấy đi đâu rồi?"
Chú chó này học được từ "mẹ nam" đó ở đâu vậy? Dịch Nhiên nhìn chó săn thỏ thêm mấy lần.
Mỹ Mỹ nói: "Mộc Dũng qua tỉnh khác học đại học rồi, bây giờ anh ấy bận lắm, nhưng ngày mai anh ấy về."
Chó săn thỏ gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Thì ra bố của cậu và mẹ của cậu yêu xa, nghe nói những cặp đôi yêu xa dễ chia tay lắm."
Mỹ Mỹ nói với vẻ đầy tự tin: "Tình cảm của Mộc Dũng và A Nhiên tốt lắm, chắc chắn họ không chia tay đâu."
"Cậu cũng không phải họ, sao cậu chắc được?"
"Đương nhiên tớ chắc chắn rồi." Mỹ Mỹ nói cho bạn chó săn thỏ biết: "Vì mỗi lần Mộc Dũng từ trường về, A Nhiên luôn lên giường ôm rồi thơm anh ấy lâu ơi là lâu, tớ tận mắt thấy qua khe cửa mà!"
"..." Dịch Nhiên cạn lời.
Bình thường hễ mấy chú chó này tụ lại một chỗ là lại nói về đủ loại tin tức của con người thế này à?
Thực tình, chẳng riêng tư chút nào.
Vậy thì lại xuất hiện vấn đề khác, rốt cuộc trước đây Mục Đồng đã nghe được bao nhiêu tin tức thế này từ đám thú nhỏ rồi?
Thực sự không dám tưởng tượng.
Dịch Nhiên trầm tư hồi lâu, cho đến khi Mỹ Mỹ đến bên chân anh, dùng vuốt khều nhẹ quần anh: "A Nhiên, cho em xem thử video anh mới quay đi."
Nhóc chó nói xong thì nhảy lên ghế, cùng Dịch Nhiên xem video.
"Video này quay khá ổn đấy, lát nữa đăng đoạn video này là được."
Bình thường tài khoản video của Mỹ Mỹ đều do Mục Đồng phụ trách quản lý, lâu lâu Dịch Nhiên mới đăng nhập một lần, anh phát hiện fan của nhóc chó đã gần chạm mốc năm chữ số.
"Fan của nhóc cũng nhiều đấy."
"Đương nhiên, nhiều người khen em dễ thương lắm, em hút fan nhờ thực lực đó."
Chậc, nhóc chăn cừu thật sự chẳng biết khiêm tốn chút nào.
"A Nhiên ơi sao anh không chơi app video ngắn?" Nhóc chó hỏi.
"Không hứng thú."
"Thú hai chân nào cũng nói anh đẹp trai, nếu anh mở tài khoản, anh cũng có thể nhanh chóng thu hút được rất nhiều fan." Mỹ Mỹ nói: "Cơ mà vẫn may là anh không hứng thú với cái này, bằng không chắc chắn Mộc Dũng sẽ không vui."
Câu sau cuối đã gợi sự tò mò của Dịch Nhiên: "Sao lại nói vậy?"
"Có nhiều fan thì hiển nhiên người thích anh cũng nhiều hơn trước, Mộc Dũng nói không muốn nhiều người như thế mong nhớ anh mỗi ngày, vậy thì anh ấy sẽ ghen."
Đây vẫn là lần đầu tiên Dịch Nhiên nghe chuyện này, bỗng dưng anh cảm thấy có thể nghe nhóc chó nói chuyện đúng là một chuyện rất may mắn.
Dịch Nhiên cười xoa đầu nhóc chó: "Vậy chó săn thỏ bạn của nhóc đâu rồi?"
"Hồi nãy chủ của cậu ấy đã dẫn cậu ấy về nhà rồi."
"Vậy nhóc không đi chơi với chó khác à?"
Trương Mỹ Kỳ rất giỏi giao tiếp, mới chơi được một lúc đã ngừng không giống tính cách của nó, trừ khi có mục đích khác.
Quả nhiên, ý đồ của nhóc chó nhanh chóng bại lộ.
"A Nhiên, bên kia có đu quay, em chưa ngồi đu quay bao giờ, tụi mình cùng ngồi được không anh?"
Vòng đu quay mà Mỹ Mỹ nói nằm ở khu phía sau công viên giải trí, đó là kiến trúc biểu tượng của thành phố, không phải thiết bị vui chơi của công viên.
Trước đây Dịch Nhiên từng thấy Lão Lôi đăng ảnh anh ta ngồi vòng đu quay lên tường Wechat, hình như có thể dẫn theo chó cỡ nhỏ và vừa ngồi cùng, có lẽ Mỹ Mỹ cũng nghe nói từ chỗ Ba Tử.
Lúc này nhóc chó đang nhìn Dịch Nhiên với vẻ trông mong, mong anh gật đầu đồng ý.
Đến cũng đến rồi, hay là ngồi một chuyến thử xem, xem như khen ngợi hành vi tiết lộ bí mật của nhóc chó.
Lần đầu tiên ngồi đu quay có cabin nhìn được bên ngoài, nhóc chó chẳng mảy may sợ hãi trước độ cao đang tăng dần, trái lại nó còn rất đỗi tò mò mọi sự vật xung quanh, liên tục ngó nghiêng khắp nơi.
"A Nhiên, mau nhìn kìa, ngoài cửa sổ có nhiều chim bay qua lắm!"
"Woa! Phong cảnh ở đây đẹp quá!"
"Toà nhà màu trắng ở bên kia quen ghê, có phải chỗ chúng ta sống không anh?"
...
Nhóc chó ngạc nhiên các kiểu, còn Dịch Nhiên đặt một tay bên cửa sổ, chống cằm, thỉnh thoảng lấy điện thoại trong túi ra nhìn một cái, để ý xem Mục Đồng có gửi tin nhắn mới nào không.
Dường như bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh, một vật thể xù lông ghé lại gần Dịch Nhiên, nhóc chó đang ngẩng đầu nhìn anh.
"Không ngắm cảnh, nhìn anh làm gì?" Dịch Nhiên bật cười vỗ đầu nó.
"A Nhiên, gặp được anh thật tốt, bình thường em luôn cảm thấy em là chú chó may mắn nhất thế giới."
Nhóc chó bất ngờ bộc bạch tiếng lòng, khiến Dịch Nhiên trở tay không kịp.
"Em thực sự không nhớ rõ chuyện khi còn bé, nhưng em biết, nếu hồi đó em không gặp được anh, vậy bây giờ bên cạnh em sẽ không có nhiều bạn tốt, cũng không thể vui vẻ mỗi ngày như thế."
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Dịch Nhiên hé miệng, thấp giọng nói: "Anh cũng rất vui vì gặp được nhóc."
Lúc đó, người bạn thân nhất của anh vừa mất, người anh thích chưa biết khi nào mới có thể tỉnh lại, anh còn chịu áp lực tiếp quản CR, nhưng việc làm ăn mãi không khởi sắc, mọi cảm xúc tiêu cực đều bủa vây anh.
Sự xuất hiện của nhóc chó là một điều bất ngờ, mỗi ngày, anh đều tới bệnh viện trị liệu cùng nhóc chó, khích lệ nó tiếp tục kiên trì, đừng bỏ cuộc.
Anh đang động viên nhóc chó, cũng đang động viên chính mình, cuộc sống của anh cũng dần lặng lẽ thay đổi vì sự góp mặt của nhóc chó.
"Bây giờ em rất muốn hát, A Nhiên ơi anh chưa nghe em hát bao giờ nhỉ, em hát cho anh nghe nha?"
Mỹ Mỹ nói xong thì hớn hở vẫy đuôi, hát to cho anh nghe bài hát nhảy quảng trường quê mùa:
"Tôi cười đắc ý, rồi lại cười đắc ý, mỉm cười nhìn con người cõi trần không già đi~"
"Tôi cười đắc ý, rồi lại cười đắc ý, cầu một đời vui vẻ tiêu dao..."
Nhóc chó hát hai câu lại quên một câu, sau khi chắp đông vá tây hát xong cả bài, nó hỏi: "Anh thấy em hát có hay không?"
Dịch Nhiên cười, cúi đầu thơm một cái lên đầu nhóc chó: "Hay lắm."
Tia sáng chói mắt xuyên qua khe hở rèm cửa chưa kéo kín, rọi lên mặt Dịch Nhiên, anh bị ánh nắng sáng chói đánh thức khỏi giấc mộng.
Xuống giường, như mọi ngày, sau khi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân xong, anh ra phòng khách cho Mỹ Mỹ ăn.
Mở thùng trữ đồ ăn ra, múc một muỗng thức ăn cho chó, lúc chuẩn bị đổ vào bát ăn, Dịch Nhiên chợt đổi ý, đổ thức ăn cho chó vào thùng trữ.
Mỹ Mỹ ngồi xổm kế bên chuẩn bị bắt đầu bữa ăn thấy hơi khó hiểu, dùng vuốt khều bát cho ăn của mình.
"Hôm nay ăn đồ hộp đi, muốn ăn vị nào?"
"Gâu!"
Dịch Nhiên đang định duỗi tay lấy đồ hộp thì chợt dừng lại, cúi đầu nhìn nhóc chó bên chân.
"Trương Mỹ Kỳ?" Anh lại gọi một tiếng.
Trả lời Dịch Nhiên vẫn là mấy tiếng sủa "gâu gâu gâu".
Nhóc chó ngoẹo đầu, nhìn anh với vẻ mặt hoang mang.
Tất thảy đều là mơ?
Dịch Nhiên cũng thấy hoang mang. Trong vô thức, tầm mắt của anh rơi trên bàn trà trong phòng khách, hai huy hiệu kỷ niệm được tặng khi ngồi vòng đu quay hôm qua đang nằm trên mặt bàn.
Mở album ảnh trên điện thoại ra xem lại, ảnh chụp chung của anh và Mỹ Mỹ khi ngồi vòng đu quay vẫn còn đó.
Hoá ra không phải mơ, chỉ là anh không thể nghe thấy nhóc chó nói chuyện với mình nữa rồi.
Dịch Nhiên cười gượng, ngồi xổm xuống, xoa cái đầu xù lông của nhóc chó: "Hình như anh không nghe được nhóc nói gì nữa."
Nhóc chó đặt hai vuốt trước lên vai anh, nhón chân sau, cọ khẽ mặt anh, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng rù rì trầm trầm.
Không sao, anh vẫn là A Nhiên mà em thích nhất.
Xem ra, sau này vẫn phải nhờ Mục Đồng tiếp tục đảm nhiệm vai trò phiên dịch của mình mới được.
Dịch Nhiên định lát nữa sẽ gọi cho Mục Đồng, hỏi hôm nay cậu về chuyến xe mấy giờ. Đợi khi cậu về, anh phải kể lại chi tiết cho cậu nghe trải nghiệm hữu hạn kỳ lạ nhưng cũng quý giá mà anh đã có vào hôm qua.
***
Chú thích:
[1] 盒装剧本 - Kịch bản loại hộp đựng: Là loại kịch bản phổ biến nhất trong trò Mystery Murder, phát hành không giới hạn, cũng có thể mua được ở mọi cửa hàng.