Thời gian dần trôi qua một tuần, một tháng, ba tháng rồi đến tháng thứ tám.
Hắn, đã hết sự kiên nhẫn.
Cố Vị Dịch biết rõ về nàng.
Hắn, buộc phải trở nên cứng cỏi hơn.
Hoàng đế bệ hạ phát lệnh, tuyển nam nhi vào quân đội để huấn luyện.
Chuẩn bị xâm lược nước Giang vào cuối năm nay.
Tin tức dần truyền đi, đến thôn của Khúc Tiểu Đàn, đã có vài nam nhi đi tham gia ứng tuyển để vào quân đội.
Nhìn những dòng chữ được dán trên bảng thông báo, nàng chẳng thể nào giữ nổi bình tĩnh.
Cố Vị Dịch - hắn lại một lần nữa bộc phát, dù sao đi nữa, dù mọi chuyện có trải qua như thế nào đi nữa.
Hắn, lại muốn xâm lược nước Giang Nam.
Lần này chẳng nghe thông tin gì về nước Giang Nam, hẳn là do hắn tự mình quyết.
Máu đỏ cùng xương trắng của người dân vô tội sẽ nhuộm đầy khắp các đường đi nước bước để có thể thỏa mãn hắn.
Nước Giang Nam, sẽ bị diệt vong.
Cuối năm Cố Vị Dịch 24 tuổi, hắn mới ra lệnh xâm lược nước Giang Nam.
Bây giờ, Cố Vị Dịch chỉ mới 21 tuổi.
Đã sớm hơn những 3 năm.
Nhưng quan đại thần ở trong triều đình đâu? Chẳng ai ngăn cản hắn sao?
Phụ thân nàng, làm sao lại không lên tiếng chứ?
Khúc Tiểu Đàn ngồi trên bàn, tay nắm thành quyền, hàm răng cắn chặt vào nhau.
Cả cơ thể không ngừng run rẩy.
Ngập ngừng một chút, hình như nàng đã suy nghĩ ra được một chút gì đó, trở nên căng thăng toàn thân
Cố Vị Dịch, không phải hắn muốn mượn chuyện này để ép nàng ra mặt chứ!?
Bên ngoài trời mưa rất lớn, nỗi nhớ trong lòng lại tăng lên.
Khúc Tiểu Đàn đã ăn mòn hắn rồi.
Đã bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng trôi qua rồi.
Chẳng có chút tin tức gì về nàng.
Nữ nhân nhỏ bé như thể tan biến như chưa hề tồn tại.
Dáng vẻ chật vật này khiến người khác đau lòng, nhưng nàng lại chẳng thể thấy được, chẳng thể nào thương xót lấy hắn.
Hoàng hậu biến mất, triều đình như loạn cả lên.
Chẳng ai được yên ổn lấy một ngày trong suốt 8 tháng qua.
Bay giờ hoàng đế lại còn muốn xâm lược đất nước Giang Nam nhỏ bé.
Bọn họ phải cực nhọc hơn trước gấp đôi.
Tin tức này đã được truyền tới nhà vua của nước Giang Nam.
Ông ta run rẩy, bản thân ngã quỵ xuống chiếc ghế vàng, căn thẳng cực độ.
Ngay lập tức ông ta liền cử con gái mình cùng tất cả những báu vật mà mình có để có thể sang giản hoà.
Vốn dĩ chính ông ta cũng không biết lí do tại sao nước mình lại bị xâm lược.
Nhưng, ông ta chỉ có một cách giản quyết duy nhất là cử con gái mình sang để lấy lòng.
Không ai nói với ông ta rằng: Hoàng đế ấy đã có một vị Hoàng hậu nhỏ tuổi từ lâu đã ăn sâu vào trong tuỷ xương của hắn ta rồi.
Hình bóng của nàng luôn hiện diện trong đầu hắn.
Lần này con gái ông ta đi, e là khó có thể trở về.
Lặn lội xa xôi 3 ngày trời đi xe ngựa liên tục cuối cùng cũng đã đến nơi, nàng ta chẳng dám nghỉ ngơi, vừa đến liền lập tức diện kiến nhà vua.
Một phiên họp gấp đã được mở ra vào buổi sáng sớm.
Cố Vị Dịch ngồi trên cáo nhất, ghế vàng hoạ tiết rồng cao quý, áo long bào vàng toát lên sự uy mãnh chẳng ai dám động.
“Hoàng đế bệ hạ, người soi sáng cho đất nước.”
Tất cả quỳ xuống thỉnh an hắn, người nọ chẳng hề quan tâm, phất nhẹ tay áo.
Bọn họ liền trở về vị trí của mình.
Một vị thái giám đi lên, lớn giọng hô: “Mời công chúa nước Giang Nam vào.”
Nàng ta dần lộ ra ngay sau cánh cửa, Lạp Giang Nam đi trước, phía sau là hai tên xứ giả cuối cùng là một đám nha hoàn và người hầu.
Đến gần đến chỗ ngồi của hắn, nàng ta cùng đám người đó quỳ thụp xuống đất, đầu như chạm trên nền đất.
“Tham kiến hoàng đế bệ hạ.”
Hắn ngồi ở vị thế cap nhất, chán ghét chẳng muốn nhìn tới.
Lạnh giọng hỏi: “Có việc gì mà công chúa nước Giang Nam lại lặn lội đường xa đến đây?”
Giọng nói cùng thái độ vôc ùng nhạo bán và chế giễu.
Hãy nhìn kĩ, từ đầu đến cuối ánh mắt của nhà vua kính mến chẳng buồn nhìn đến nàng ta một lần, một lần cũng không muốn nhìn.
Lạp Giang Nam như đã bị xúc phạm, nhưng nàng ta nào dám lên tiếng phản kháng.
Chỉ cần nói sai một từ, đất nước Giang Nam sẽ trở thành tro bụi.
“Thưa bệ hạ, mạo muội cho thần nói thẳng ạ.
Phụ hoàng cử thần sang đây là muốn giản hoà ạ.
Người không muốn chiến tranh xảy ra giữa hai nước láng giềng…”
“Láng giềng? Có lẽ ngươi và nhà vua đã nhầm lẫn rồi.
Láng giềng của hoàng đế thứ XVII, còn ta là hoàng đế thứ XVIII!”
Trong phút chốc, nàng ta như lặng câm.
Tên xứ giả phía bên phải đã dành hết dũng cảm để có thể đối mặt với hắn.
“Thưa hoàng đế bệ hạ đáng kính, hôm nay… nước Giang Nam muốn dâng ngài những món đồ quý hiếm nhất của đất nước của thần ạ.”
Ngay lập tức, 4 người nha hoàn phía sau ả liền lập tức đứng dậy.
Động tác vừa xảy ra đã bị ngăn cản lại.
"Không cần, trẫm không có thời gian dành cho các ngươi."
Sắc mặt của Lạp Giang Nam cùng đám tùy tùng của ả ta trắng bệnh, thân thể run rẩy.
Đám tùy tùng đó đầu đập xuống đất, sợ hãi van xin: "Bệ hạ, xin ngài hãy xem qua những thứ này một lần ạ.
Biết đâu đó chính là cái mà ngài yêu thích.
Bệ hạ, cầu xin người."
Một người nói, cả đám phụ họa theo.
Tiếng nói chồng lên tiếng nói.
Cố Vị Dịch ngồi trên ngai vàng, ngắm nhìn chiếc khăn tay của Khúc Tiểu Đàn, không lên tiếng.
Những vị thía giám đưng ở đó trừng mắt nhìn đến kinh ngạc.
Những quan đại thần từ bậc thấp đến bậc cao cũng không tránh nổi sự tò mò, biết bao nhiêu ánh mắt nhìn về hướng ngai vàng.
Vị thái giám đứng kế bên hắn, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, hay là ngài xem qua một chút đi."
Được vị thái giám nâng đỡ một chút, ả ta nở nụ cười vui mừng, nhanh chóng lên tiếng: "Bệ hạ, ngài xem qua một thứ cũng được.
Đây là những lục bảo của nước Giang Nam thần ạ."
Các vị tướng văn tướng võ đang chờ sự đồng ý từ hắn.
Ai cũng muốn xem qua một chút về cái gọi là lục bảo của nước Giang Nam.
Cố Vị Dịch đưa chiếc khăn tay lên má mình, cọ nhẹ vào.
Mềm mại như tay nàng vậy, thơm mùi hoa nhje nhàng y hệt như nàng.
Sự nhớ nhung lại bao trùm lấy hắn.
Tên xứ giả muốn cứu vãn đất nước của mình, liền lên tiếng thêm một lần nữa: "Bệ hạ, hẳn đây chính là thứ người yêu thích đấy ạ."
Đám tùy tùng cùng Lạp Giang nam đã cảm nhận được có chút tia sáng rồi, ai ai cũng đều nở nụ cười.
Kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng được đáp trả:
"Thứ ngươi muốn dâng lên chính là Hoàng Hậu của trẫm sao? Ta thật sự vô cùng yêu thích!"
Nụ cười trên môi họ lịm dần, hai mắt trừng đỏ khó tin.
Sắc mặt Lạp Giang Nam xanh như màu lá cây.
Hai hàm răng cắn chặt đến run rẩy.
Tất cả bọn họ đều nhìn hắn, vị vua của đất nước.
Hoàng Hậu làm sao mà là lục bảo của nước Giang Nam được?
Đức vua không có ý buông tha cho nước Giang Nam.
"Sự yêu thích của trẫm từ đâu cho đến bây giờ vẫn chỉ có một.
Đó chính là Hoàng Hậu của trẫm.".