Bóng dáng mờ ảo của một người nam nhân đang đứng ngoài cửa thư phòng làm việc, ánh trăng lấp ló tương phản xuống mặt hồ trong veo của buổi khuya, tạo nên khung cảnh vô cùng đẹp đẽ.
Người không như cảnh vật, u sầu vô biên.
Không lo về nước, chiến tranh xảy ra.
Lo là vì Hoàng Hậu.
Mùa Đông đến có nghĩa rằng đã sắp kết thúc một năm rồi, nàng vẫn không quay trở về?
“Bệ hạ, ngài hãy bảo trọng long thể, đã hơn nửa đêm rồi ạ.”
Vị thái giám lớn tuổi đi ngang qua thư phòng của hắn đã thấy ánh đèn sáng lấp ló ở bên trong, mạo muội mà đi vào.
Đến cánh cửa bên phải thì đã gặp được chủ nhân của căn phòng này.
Hoàng Đế Bệ Hạ đã ở trong thư phòng này trọn vẹn qua mùa Thu.
Có đôi lúc các quan đại thần trong triều cũng tự hỏi với nhau rằng vị Hoàng Hậu nhỏ tuổi này rất quan trọng với Bệ Hạ sao? Từ lúc Hoàng Hậu mất tích, Bệ Hạ như phát điên, sai nguồ đi tìm kiếm tung tích của Hoàng Hậu, bản thân mình vùi mình vào trong đống giấy tờ dày cộp.
Bọn họ cũng chẳng khác là bao nhiêu, một ngày bọn họ chẳng thể yên giấc, bận rộn đi tìm kiếm khắp nơi.
Thậm chí, có người còn cho rằng xâm lược Giang Nam chỉ là mục đích đi tìm Hoàng Hậu.
Nhưng thâth chất là như vậy.
Bọn họ nói hoàn toàn không hề sai.
Ở hôn lễ lúc trước, hẳn là ai cũng đã từng nhìn thấy được Hoàng Hậu, một nữ tử nhỏ tuổi với dóc người nhỏ nhắn, mái tóc đen huyền được thấy lấp ló dưới tấm màng che mặt màu đỏ.
Bộ y phục phượng bào hỉ đỏ lúc đó làm vị Hoàng Hậu nhỏ tuổi càng trở nên nổi bật và tuyệt mĩ.
Cố Vị Dịch chắp hai tay ở phía sau lưng, ngắm nhìn ánh trăng vĩnh hằng trên bầu trời.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Người thái giám cung kính trả lời, người còn hơi cuối về phía trước: “Đã xong hết rồi thưa bệ hạ.”
Trong đầu Cố Vị Dịch cuối cùng đã nảy ra được một ý kiến gì đó rất hay ho, hắn quay sang nhìn người thái giám, không nóng không lạnh lên tiếng:
“Truyền lệnh trẫm, ngày mai để Khúc tướng quân đến biên cương giữa Nam Quốc và Giang Nam với một ngàn binh lính bậc B.”
Quân đội Nam Quốc có bốn cấp bậc: Đầu tiên là quân tinh nhuệ là binh lính đi theo vua.
Thứ hai là binh lính hoàng gia, được canh gác trong hoàng cung vào bảo vệ an uy của Vua và Hoàng Hậu.
Thứ ba là binh lính bậc A là những binh lính được rèn luyện chuyên để chiến tranh.
Cuối cùng chính là binh lính bậc B là những binh lính vừa mới được tuyển vào không quá hai năm.
Người thái giám hoảng hồn: “Bệ Hạ, biên cương là nơi vô cùng hỗn loạn, ngài để Khúc tướng quân đến đó chỉ với một ngàn binh lính bậc B.
Như vậy…”
Cố Vị Dịch lạnh nhạt nhìn ông ta, gió thổi nhẹ qua làm rung những cành hoa đào cuối cùng trên những cành cây, màu hoa đào hồng nhạt được những thấy mờ ảo qua ánh sáng của trăng.
Hoàng Hậu rất thích những bông hoa đào nhỏ đó…
Hắn cười thoáng qua một cái, gương mặt có nét vui vẻ: “Chuẩn bị để chào đón Hoàng Hậu của trẫm trở về nào!”
Lời nói vô cùng kiên định và chắc nịt.
Hắn chắc chắn lần này nàng sẽ ra mặt.
Dứt lời, Cố Vị Dịch đi ra bên ngoài, những bước chân dài chẳng mấy chốc đã biến mất, người thái giám đó vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bây giờ cũng là quá nửa đêm rồi, không phải ông ta bị mê sảng chứ?
Mặc dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng lời vua làm sao có thể cãi.
Ngay lập tức ông ta lao đi như một cơn gió để thông báo cho mọi người biết.
Mặc dù đã biết rằng đã hơn nửa đêm, giờ này ai cũng đang yên giấc nhưng làn sao có thể chờ đợi được.
Lệnh là lệnh!
Thánh chỉ được đưa đến Khúc phủ ngay sau đó.
Cố Vị Dịch ở đây đang ở trong căn phòng của nàng, phía trước là những cánh hoa anh đào cuối mùa đang rơi trên thềm trước.
Mệt mỏi nằm trên giường của nàng, sẽ nhanh thôi.
Nàng chắc chắn sẽ trở về ngay thôi.
Làm sao nàng có thể đành lòng nhìn phụ thân mình đến vùng biên cương phía Đông Nam giáp với Giang Nam được nhỉ?
Nơi đó mệnh dang là nơi khắc nghiệt và không có một ai có thể sinh sống được.
Chỉ với một ngàn binh lính bậc B, nếu như đi chắc chắn sẽ khó trở về, thậm chí có thể bỏ mạng.
Lần này, hắn đặt cược vào chuyện này, đặt cược tính mạng của tướng võ giỏi nhất triều đình.
Sẽ nhanh thôi, Hoàng Hậu của ta.
*
Đêm khuya hôm đó, cả Khúc phủ đều nháo nhào lên vì không biết phải làm gì.
Khúc tướng quân nhìn thánh chỉ trong tay, biết rõ mình sắp phải đối mặt với chuyện gì.
Nhưng… chỉ có thể làm theo.
Vua!
Khúc phu nhân đã khóc lên khóc xuống đến mức ngất xĩu, đứa con gái duy nhất thì không có tin tức.
Bây giờ chỉ có người phu quân duy nhất lại theo lệnh ra vùng biên cương chết chóc đó.
Đam Mỹ Trọng Sinh
Bà ấy, bệnh cũng chỉ mới vừa khỏi chưa tới hai tháng.
Lại thêm cú sốc này nữa.
Khúc tướng quân cũng chẳng thể nào làm gì khác, cho người chuẩn bị đồ đạc đợi đến sáng rồi lên đường thôi.
Ông không sợ chết, cũng không sợ mình cực khổ.
Chỉ sợ người vợ hiền ở nhà ngày đếm ngóng trong mà tiều tuỵ.
Đứa con gái duy nhất lại đột nhiên…
Nhưng mà, nếu như Bệ Hạ đã hạ thánh chủ như vậy, chắc chắn đã toan tính đều gì đó sẵn rồi.
Ông biết Bệ Hạ từ khi còn nhỏ.
Hắn sẽ không làm chuyện gì mà không có mục đích đâu..