Một tên lính mặc bộ giáp làm bằng sắt chạy vào điện, mồ hôi hắn nhễ nhãi, vội vàng quỳ trên mặt sàn được làm bằng gỗ.
"Tham kiến hoàng đế bệ hạ, người soi sáng cho đất nước.
Tham kiến hoàng hậu bệ hạ!"
Tiếng nói rõ to của tên lính có thẻ nghe vang ra đến bên ngoài.
Khúc Tiểu Đàn bỏ quyển sách trên tay xuống bàn, ngước mắt nhìn người lính kia.
Cố Vị Dịch ngược lại không xoay chuyển, chỉ lạnh nhạt ban đứng.
"Tạ ơn Bệ Hạ, Hoàng Hậu!"
Người lính đó đứng dậy, đầu hơi cuối xuống một chút, một bàn tay phải đặt ngay lòng ngực bên trái:
"Thưa, hoàng thái tử và công chúa của Giang Nam muốn diện kiến ạ..."
Khúc Tiểu Đàn nheo mắt, suy nghĩ sâu xa.
Không nhớ rằng Giang Nam lại có một vị hoàng thái tử đấy.
Trước đó, nàng không hề biết rằng Tống Giang Nam lại có một người con trai.
Chỉ nghe nói rằng ông ta chỉ có một cô con gái duy nhất đó chính là Lạp Giang Nam.
Nhưng...!nàng ta sang đây làm gì?
Chẳng phải không gây chiến nữa sao?
Người Cố Vị Dịch xoay chuyển về hướng bên cạnh, mặt xoay qua nhìn nàng, xuống giọng hỏi:
"Hoàng Hậu, nàng có muốn gặp không?"
Khúc Tiểu Đàn nhìn hắn đầy ngơ ngác.
Làm sao?
Bọn họ như sứ giả đại diện cho mặt vua sang nước ta mà...?
"Có muốn không?"
Cố Vị Dịch kiên nhẫn hỏi lại thêm một lần nữa, lần này hẳn là thấp giọng hơn lần trước một chút.
Khúc Tiểu Đàn gật nhẹ đầu, ánh mắt liền di chuyển sang người lính kia.
Người lính đó như đã nhận được câu trả lời, liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Sau khi người lính đó đi chưa đầy 3 phút đã thấy một nhóm người cùng một đoàn binh lính chuyên dụng của hoàng gia đi vào.
Đoàn binh lính đó có hai mươi bốn người, chia đều ra hai bên để canh chừng.
Đám người Giang Nam đó chính xác có hơn hai mươi người.
Hai người một nam nhân một nữ nhân đi đầu, quần áo vải lụa sang trọng hẳn là biết rõ là ai rồi, phía sau là một tên nhân nhân khác có vẻ lớn tuổi hơn một chút.
Tiếp sau đó là một đám tùy tùng đi theo sau họ, bao gồm có người hầu và cung nữ đi theo.
Ba người đầu theo tục lệ cuối đầu, một tay chạm vào ngực trái.
Đám tùy tùng phía sau không có địa vị nên quỳ xuống mặt sàn lạnh.
Đầu cuối xuống hơn nửa người.
Trong số đó, có giọng nói nam nữ lẫn vào nhau:
"Kính chào hoàng đế bệ hạ, hoàng hậu bệ hạ!"
Theo lễ nghi, Khúc Tiểu Đàn đứng lên như chào lại, đầu ngẩn cao, không hề cuối.
Dáng vẻ vô cùng thanh cao.
Lần đầu tiên đám người Gaing Nam đó gặp được Hoàng Hậu NAm Quốc.
Người đang có thể phán xét sống chết cho đất nước họ.
Cố Vị Dịch một bên nâng niu mảnh vải từ y phục của nàng, bên còn lại nhàn nhạt nói:
"Miễn lễ!"
Giọng nói âm trầm của hắn làm Lạp Giang Nam kinh hãi, đáy mắt nàng ta có hiện tơ máu đỏ, những lời nói lúc trước lại ùa về trong đầu nàng ta.
Từng câu từng chừng không hề bị bỏ sót.
Bất chợt cảm thấy rùng mình.
"Tạ ơn bệ hạ, hoàng hậu."
Ba người đầu tiên cuối cùng cùng ngước đầu lên.
Đám tùy tùng sau liền đứng dậy, từ đầu đến cuối chẳng thấy một ai dám ngẩn mặt lên từ đám tùy tùng đó.
Khúc Tiểu Đàn đã ngồi xuống từ lâu, phượng bào trên y phục nàng có cả vàng lẫn đỏ, vô cùng rực rỡ.
Phượng bào khá là dài, gần một nửa đều tràn qua chỗ ngồi của hắn.
Thật ra, chính là hắn kéo qua đấy.
Cảm giác này...!đúng thật là...ngập tràn sự ngọt ngào mà chỉ hắn có thể cảm nhận được.
Hoàng thái tử Giang Nam đứng ở dưới, y phục là một màu xanh lam nhạt kết hợp cùng một số chi tiết màu xanh đậm tôn lên cái chiều cao của người này.
Nhưng mà...!hình như Cố Vị Dịch vẫn cao hơn thì phải.
"Thưa Bệ Hạ, Hoàng Hậu Nam Quốc.
Thần tên là Chu Giang Nam - Hoàng thái tử của Giang Nam."
Hắn ta đưa tay bảo một tên người hầu mang một cái hộp nhỏ lên.
Tưởng chừng là bình thường, nhưng cái hộp đó được làm từ loại gỗ quý hiếm của Giang Nam trồng được.
"Thưa Bệ Hạ...!Hoàng Hậu, đây là cây trâm được làm bằng ngọc thạch lam quý giá của nước Giang Nam thần.
Là phụ hoàng muốn tặng nó cho Hoàng Hậu."
Khúc Tiểu Đàn nhìn cái hộp được người nam hầu kia mở ra, trên nét mắt không hề có chút hứng thú.
Thật ra, cây trâm làm bằng ngọc thạch lam này nàng đã có rồi, còn chưa dùng tới nó lấy một lần nữa.
Những trang sức quý hiếm đều nằm trong cung Hoàng Hậu của nàng.
Chẳng biết làm sao, một năm trời nàng bỏ đi, Cố Vị Dịch đã tìm ra tất cả nhứng thứ trang sức, lụa là quý hiếm được đặt đầy trong cung Hoàng Hậu.
Nhưng mà...!cơ bản nàng chẳng thích.
Nhìn từ trên xuống dưới, Khúc Tiểu Đàn chỉ mặc phượng bào là đắt tiền, trang sức cùng đầu tóc của nàng đều được làm đơn giản nhất có thể đối với một Hoàng Hậu.
Ngược lại so với Khúc tiểu Đàn, Lạp Giang Nam mặc đồ vô cùng thoải mái, vải thì có có chỗ không, chỉ che lại những chỗ cần che, nàng ta khoác bên ngoài một loải vải mảng mỏng màu hồng nhạt nhòa, bên trong là một màu hồng đậm, có thể thấy xuyên qua lớp vải đó...
Cố Vị Dịch đưa tay choàng qua eo nàng, nhẹ nhàng xoa vài cái, đầu cuối thấp xuống bên tai nàng:
"Thích không?"
Khúc Tiểu Đàn xoay sang nhìn hắn, hai mắt đều hiện lên rõ ràng hai chữ 'KHÔNG THÍCH'
Chu Giang Nam kiên nhẫn, quay đầu ra sau ra lệnh cho bọn người hầu mang lên tất cả những gì bọn họ mang theo.
Vài thao tác thuần thục đã có thể mở ra được những chiếc hộp đựng món bảo vật ở bên trong rồi.
Ba bốn người thái giám ở đó đều xoay đi xoay lại nhìn nhau.
Đám người Giang Nam tưởng đất nước họ thiếu những thứ này sao?
Sự thật, các vị thái giám đó chẳng ai thèm để ý đến mấy cái bảo vật gì đó của Giang Nam đâu.
Bọn họ là đang đánh giá Lạp Giang Nam - công chúa của Giang Nam đang làm trò cười gì trước mặt hoàng đế và hoàng hậu.
Chu Giang Nam nhìn nam nhân không mấy quan tâm đến mấy món đồ này liền tức giận, nhưng bọn họ yếu thế, hắn ta chẳng dám kháng nghị.
Đáy mắt của Chu Giang Nam đã sớm có những tơ máu màu đỏ, hắn lớn giọng:
"Thưa bệ hạ, phụ hoàng muốn gửi công chúa Lạp Giang Nam sang hầu hạ cho ngài."
Muốn?
Khúc Tiểu Đàn mở to mắt, âm thanh rè rè bên tai chẳng thể nghe rõ, rõ là sắp tức giận đến bùng nổ.
Vua Giang Nam ý là muốn như thế nào?
Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con nhưng ông ta lại có thể đẩy con gái mình đi sang bên địch để có thể giản hòa à?
Bàn tay vân vê những lọn tóc của Cố Vị Dịch đã dừng lại khi mà tên kia vừa nói xong.
Hoàng Hậu của hắn hình như không vui rồi!!!
Cố Vị Dịch nhìn xuống chỗ Chu Giang Nam, sự lạnh lẽo bao trùm lấy cung điện.
Tiếng nói lạnh lẽo làm rợn người của hắn nghe văn vẫn trong không gian.
"Muốn? Yêu cầu trẫm sao?"
Chu Giang Nam nghe vậy liền kinh hãi, trời sinh hắn ta đã nhát gan rồi.
Làm sao có thể đối mặt với người trước mặt.
Lắp ba lắp ba giải thích: "Bệ...!bệ hạ...!bệ ha không phải như vậy đâu ạ...!ngài...!ngài hiểu lầm rồi."
"Vậy ý của vua Giang Nam là sao? Hoàng Hậu của trẫm mới trở về chưa đầy một tháng liền đưa công chúa Giang Nam sang hầu hạ cho trẫm? Hửm?"
"Bệ Hạ, phụ hoàng của thần chỉ muốn...!chỉ muốn...!muốn muội muội sang mua vui cho bệ hạ."
Hắn ngồi trên ghế vàng, tay ôm eo nàng, ngày càng chặt, một tay lại luôn nắm lấy một mảng vải từ y phục của nàng.
"Chủ ngu, chó chịu! Hẳn là...!sứ giả Giang Nam cùng công chúa Giang Nam vẫn còn nhớ câu ta nói chứ?"
Nhớ!
Làm sao có thể quên được.
Lời nói lúc đó của Cố Vị Dịch đâm xuyên tạc qua não bộ của họ, suýt chút nữa tên sứ giả kia còn đứng không vững.
"Bệ Hạ..."
Giọng nói trầm thấp của hắn lại vang bên tai nàng:
"Hoàng Hẫu, có vừa mắt không?"
Ánh mắt của Khúc Tiểu Đàn xoay chuyển nhìn về hướng của Lạp Giang Nam.
Ả ta đã sớm ngại đỏ mặt vì bộ y phục mỏng manh này rồi.
Tất cả đám người Giang Nam đều đang đổ mồ hôi lạnh chờ lời phán xét từ vị Hoàng Hậu cao quý.
Môi đỏ lạnh nhạt phun ra vài chữ:
"Nữ nhân thanh lâu!".