Hạ Tử Ngôn kéo Hạ Tử Phong ra một góc giúp hắn bình tâm: "Huynh biết đệ buồn, cũng biết thê tử của Tam đệ không phải loại người tốt đẹp gì nhưng đừng để lý trí bị chi phối.
Đệ dẫu sao cũng là hoàng tử đương triều."
Hạ Tử Phong gật đầu.
Hạ Tử Ngôn thấy đệ đệ mình có vẻ xuôi xuôi đành khuyên hắn về phủ sớm, chuyện hậu sự đã có đám người trong cung lo liệu.
Khi nghe tới hai từ 'hậu sự', Hạ Tử Phong nói mình cần phải quay lại Hòa An cung, bỏ mặc Hạ Tử Ngôn đang hết lòng khuyên nhủ hắn.
Tô Yến vẫn đứng cạnh thi thể cháy đen kia, đột nhiên thấy Hạ Tử Phong quay lại.
Hắn phủ tấm vải lên thi thể rồi nói với Tô Yến: "Ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta mang nàng về phủ."
Lúc sau, trước sự ngỡ ngàng và ngăn cản của đám người trong cung, cuối cùng Hạ Tử Phong cũng mang được "Đường Song Nguyệt" về.
Lúc người trong An vương phủ nhìn thấy thi thể kia đều không tin được vào mắt mình.
Tô Yến đặt bọc trang sức bên cạnh thi thể, không ngờ một lần nữa lại hấp dẫn sự chú ý Hạ Tử Phong.
Hắn vội vàng kiểm tra những món đồ còn sót lại, sau đó quay sang hỏi Tô Yến: "Đây là toàn bộ trang sức của Tiểu Nguyệt?" Tô Yến chậm chạp gật đầu.
"Ngươi chắc chắn?" Hạ Tử Phong vẫn chưa có được đáp án hắn muốn.
Trong lúc những người khác còn đang đau buồn, Phong Vân suy nghĩ hồi lâu cuối cùng nói ra ý kiến: "Ta cảm thấy thi thể này..
có chút không phải vương phi." Câu nói thu hút ánh mắt của Hạ Tử Phong.
Hắn như bắt được đầu mối liền gấp gáp hỏi: "Thật sao?"
Phong Vân không dám gật đầu nhưng trong lời nói mang sự tự tin hiếm có: "Ta ở với vương phi từ nhỏ thế nhưng cỗ thi thể này khiến ta cảm thấy không chút thân thuộc.
Ngoài ra vương phi cũng không có thấp như vậy." Hạ Tử Phong ước chừng chiều dài thi thể tin rằng lời Phong Vân là đúng.
Hắn chỉ về phía trang sức hỏi: "Ngươi thấy ở đây có thiếu gì không?" Phong Vân nhìn qua định trả lời là không nhưng chợt khựng lại một chút.
Sáng nay lúc giúp Đường Song Nguyệt sửa soạn, nàng thấy có một chiếc trâm ngọc xuất hiện trên bàn.
Chiếc trâm kia nhìn qua thì cũng bình thường nhưng tiểu thư nhà nàng có vẻ rất thích, thậm chí còn cẩn thận cài lên tóc.
"Chiếc trâm ngọc là do ngài tặng à?" Phong Vân nhắc.
Hạ Tử Phong không trả lời nhưng nhìn sắc mặt thì mọi người đều đoán ra.
Tô Yến trong cơn u mê như bừng tỉnh: "Vương gia cho rằng vương phi chưa chết?" Hắn chậm rãi gật đầu.
Khi trời vừa tảng sáng, Tô công công đã đến bàn chuyện hậu sự của Đường Song Nguyệt với Hạ Tử Phong.
Cuối cùng chỉ thấy khuôn mặt thất vọng của ông rời phủ.
Hắn muốn tự mình "an táng" nàng.
Một khi hắn đã quyết thì khó ai có thể thay đổi ý kiến.
- Ở một nơi khác-
Hậu viện của Vạn Thảo Đường có vài vị đại phu vội vã ra vào.
Trên giường có một cô nương bị thương nặng, nhìn qua có thể thấy vết thương do bị bỏng.
Phần lớn những vết bỏng nhẹ đã được sơ cứu, chỉ là trên lưng có một vết thương tương đối lớn.
Thêm một tuần hương qua đi, tình trạng của cô nương kia cũng ổn định lại.
Sau khi tiễn vị đại phu cuối cùng ra khỏi cửa, người bên cạnh không nhịn được hỏi một câu: "Đường chủ, tại sao nhất định phải cứu cô nương đó?" "Ngươi đã nghe câu cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp chưa?" Vị Lâm đường chủ đơn thuần đáp lại.
Không sai, người nằm trên giường kia chính là An vương phi - Đường Song Nguyệt.
Nàng cảm giác mình đã ngủ rất lâu rồi, vừa mới nhúc nhích một chút, chỉ thấy đau rát lan ra toàn thân.
Đường Song Nguyệt từ từ mở mắt, khung cảnh trước mặt có chút lạ lẫm.
Một nha hoàn ngồi bên bàn thấy nàng đã tỉnh liền ân cần hỏi thăm: "Cô nương, cô tỉnh rồi sao? Chờ chút ta đi gọi đường chủ." "Đường chủ?" Đường Song Nguyệt mờ mịt hỏi lại.
"Đúng rồi a, cô nương đang ở Vạn Thảo Đường.
Là đường chủ của chúng ta không ngại ngày đêm giúp cô cứu chữa.
Nói gì thì cô nương cũng đã ngất hai ngày rồi." Nói xong nàng ta nhanh chóng ra ngoài.
Lúc sau, một thân ảnh cao lớn bước vào, xuất hiện bên cạnh nàng.
Đường Song Nguyệt ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ánh mắt của vị nam nhân kia.
Nàng cảm thấy hơi thất thố liền mở lời trước: "Đa tạ đường chủ đã cứu ta."
"Không có gì.
Tại hạ cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.
Nhưng thương thế của cô nương khá nặng, không biết đã xảy ra chuyện gì?" Lâm đường chủ có ý dò hỏi.
Đường Song Nguyệt nghe xong, nhanh chóng bịa ra một cái lí do: "Ta vốn là người Lương quốc, tới Hạ quốc mưu sinh được mấy năm.
Hôm qua thương đội của ta nghỉ ở dịch trạm liền bị phục kích.
Sau đó dịch trạm bốc cháy, ta may mắn thoát được ra ngoài.
Sau đó chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng khi tỉnh lại thì đã ở đây."
Vị Lâm đường chủ kia nửa tin, nửa ngờ.
Cơ bản là do cô nương này khiến hắn có cảm giác đã từng gặp qua ở đâu đó.
Hắn lại hỏi thêm một câu: "Không biết ta nên xưng hô với cô nương thế nào?"
"Tên ta chỉ có một chữ Nguyệt, đường chủ muốn gọi thế nào cũng được." Đường Song Nguyệt lại bồi thêm một câu.
Mấy ngày sau, tin tức trong cung bị cháy, kéo theo một An vương phi tử nạn lan đến ngoài cung.
Cả một dọc phố bàn tán xôn xao.
Bách tính ngầm hiểu với nhau rằng vừa bước sang năm mới mà có tang sự đúng là chuyện chẳng lành, hoàng cung cũng không dám để thêm người biết chuyện..