Một Cốc Bia Một Bí Mật

Đường Song Nguyệt nhìn người trước mặt đang cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. Mắt Đạm Cảnh Dương rưng rưng, ông nhìn hồi lâu vào bát nước rồi lại nhìn nàng. Đạm Cảnh Dương không ngờ mình cũng có ngày này.

Sau khi người ấy rời đi, dù trưởng lão trong tộc có ép buộc đến mức muốn phế bỏ danh phận thì ông cũng không muốn cưới bất kì ai. Đạm Cảnh Dương cho rằng mình sẽ cô đơn tới chết nhưng xem ra ông trời vẫn còn thương sót thân già này lắm.

Ông cầm lấy tay nàng, sau đó lại ôm nàng nhẹ nhàng xoa đầu. Đường Song Nguyệt thoáng giật mình. Không biết có phải do cơ thể này cảm nhận được chút tình thân không mà nàng chợt thấy yên lòng đến lạ.

"Con quả thực rất giống bà ấy. Lâu nay đã vất vả cho con rồi." Đạm Cảnh Dương kéo nàng ngồi xuống, giọng nghẹn ngào lặp lại mấy từ. Còn Đường Song Nguyệt không biết biểu hiện sao cho phải.

Màn nhận con này vốn chỉ là suy đoán của nàng, nàng cũng chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất chỉ không ngờ người đàn ông này quá dễ dàng chấp nhận. Chẳng lẽ là vì người phụ nữ không thể quên kia sao?

Đạm Cảnh Dương dường như có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nàng cũng nhận ra bèn tự mình nói trước: "Ta.. à.. con là Đường Song Nguyệt, người đã từng là trưởng công chúa của Đông quốc. Chúng ta từng gặp nhau ở buổi lễ của Thủy tộc, ý con là người đóng giả Mạc Liễu tới biểu diễn là con."

"Đường Song Nguyệt à? Cái tên này sao ta nghe có chút quen thuộc nhỉ? Đường.. Song.. Nguyệt.. Chẳng lẽ con là người bị gả đi hòa thân ở Hạ quốc nhưng không phải con đã.." Đạm Cảnh Dương nửa tin nửa ngờ. Nếu đúng như tin tức ông nhận được thì Đường Song Nguyệt ở trước mặt lại là người khác sao?

"Đúng là trưởng công chúa Đường Song Nguyệt đã chết. Vị ngồi trước mặt người đây chỉ đơn thuần là bà chủ của Nhất Niệm thôi. Thật ra người muốn biết điều gì con đều có thể giải đáp. Vì thế người không cần phải dè chừng như vậy."

Đường Song Nguyệt nhìn biểu cảm của người đàn ông này giống như chỉ cần nói sai một câu mọi chuyện đều rơi vào thế khó xử. Chuyện này đối với nàng cũng không phải khó khăn gì, dù sao chuyện khó chấp nhận nhất nàng cũng đã trải qua rồi.

Nàng đã nói đến như vậy, Đạm Cảnh Dương cũng không e dè mà hỏi từng nghi vấn của mình. Hai người nói chuyện rất lâu, thời gian dường như ngừng lại. Mãi cho đến khi Phong Vân tới gõ cửa, họ mới nhận ra đã muộn vậy rồi.

Đạm Cảnh Dương nghe thấy thì vội đứng lên, vừa gãi đầu vừa nói một câu xin lỗi. Dù sao ông cũng là lần đầu biết mình làm cha lại còn gặp được con gái khiến tâm trạng vô cùng phấn khởi.

"Ta đã làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của con rồi. Vậy con mau đi nghỉ đi, ta cũng về đây." Đạm Cảnh Dương vừa chào vừa định mở cửa.

"Nếu người không phiền thì có thể ở lại đây, dù sao cũng đã muộn vậy rồi. Con sẽ cho hạ nhân đi chuẩn bị." Đường Song Nguyệt bảo ông cứ ngồi chờ ở đây chút nữa mình sẽ quay lại.

Lúc sau nàng dẫn ông đến căn phòng to nhất ở lầu ba. Đạm Cảnh Dương dù sao cũng là người quản lý Thủy tộc, chuyện to nhỏ gì ở đây ông cũng đều biết cả: "Ta không phải quan lại, cũng không có lệnh bài, liệu ở đây có hợp lý không?"

"Ha ha ha, người cũng thật biết đùa quá đi. Nếu người có tiền thì cứ trả cho con nhé." Đường Song Nguyệt không ngờ ông cũng chú ý đến mấy cái quy định của mình bông đùa một hồi.

* * *

Ngày hôm sau, mới sáng ra chưa bao lâu ngoài quán đã có tiếng người cãi vã, sau đó là một trận đánh nhau khiến bàn ghế ở lầu dưới tan nát không ít. Người qua đường vừa đứng xem vừa chỉ trỏ, người làm trong Nhất Niệm cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Trên lầu, Đạm Cảnh Dương và Đường Song Nguyệt vẫn đang nhàn nhã uống trà. Ông hỏi: "Con không định ngăn bọn chúng lại à? Nếu con ngại, ta có thể giúp con ra mặt." "Chuyện này đâu phải lần một, lần hai, người cũng đừng quá để tâm. Chúng con tự có cách giải quyết, người chứ chờ mà xem."

Lúc sau không biết Tịnh Nhã từ chỗ nào chui ra, vỗ tay mấy cái khen ngợi: "Mới sáng ra các vị đã sung sức tới góp vui cho Nhất Niệm đúng là vinh hạnh của bổn tiệm. Không biết hai vị định giải quyết đồ đạc ở tiệm ta như thế nào nhỉ?"

Một tên thâm tím mặt mày cất lời: "Giải quyết cái gì chứ.." Tịnh Nhã cười với hắn một cái rồi lại vỗ tay thêm một lần nữa. Năm, bảy gia nhân mang ra ba cái bảng bày trước mặt họ.

Bảng thứ nhất vẫn là nội quy của tiệm, bảng thứ hai bao gồm giá cả bàn ghế và các vật dụng khác, bảng thứ ba ghi cách thức quy đổi nếu không có ngân lượng để trả. Hai tên kia đọc xong không hẹn mà cùng chỉ tay vào mặt Tịnh Nhã nói tửu lầu này là quân ăn cướp.

Tịnh Nhã ngồi xuống ghế, lấy từ trong túi đeo bên hông ra một quyển sổ nhỏ, nói: "Để ta tính toán cho các vị một chút nhé. Bảy bộ bàn ghế, sáu bộ ấm trà, hai chiếc đèn, một chậu hoa lan, hai chậu hoa đỗ quyên. Dựa theo bảng giá thì.."

"Khoan đã." Vệ An dắt một đứa nhỏ đi tới, nói tiếp: "Lúc nãy bọn họ đánh nhau, Tiểu Huệ đang lau bàn gần đấy không kịp tránh đi bị một miếng gỗ văng trúng. Hiện trên trán đã sưng một cục rồi, có phải nên tính thêm tiền thuốc không?"

Tịnh Nhã vội đi tới xem vết thương, cũng may con bé không bị nặng lắm, trên trán có một cục u nhỏ hồng hồng. Nàng quay sang nhìn hai tên kia, vẻ tươi cười lúc nãy cũng biến mất: "Vốn dĩ hai vị phải trả cho bổn tiệm 115 lượng bạc nhưng giờ lại làm thương một người ở tiệm ta, không biết hai vị định tính món nợ này thế nào?"

"Tính cái gì mà tính, hừ." Bọn họ không hẹn mà cùng đồng thanh trả lời, sau đó quay lưng định chạy. Còn chưa bước được mấy bước, hai tên này đều bị Vệ An túm cổ kéo trở lại.

Kết quả hai tên này phải lao động ở Nhất Niệm cho đến khi trả hết tiền chưa kể phải lao động thêm phần tiền thuốc men cho Tiểu Huệ. Người qua đường cảm thấy cách giải quyết của Nhất Niệm khá hay, ít nhất cũng không bị mất tiền oan.

Ở quán trà bên kia đường, Hạ Tử Phong và Hàn Kỳ vừa hay ngồi thưởng thức hết một màn này. Nói thật Hạ Tử Phong rất thích phong cách làm việc kỳ quặc này của Nhất Niệm.

Kịch tàn, Hạ Tử Phong đứng dậy rời đi không ngờ lại thấy Đạm Cảnh Dương từ Nhất niệm bước ra. Hắn đá Hàn Kỳ một cái, hỏi: "Ngươi nói xem người đến Nhất Niệm thường để làm gì?"

"Ăn uống, tụ tập, ngoài ra còn có ngủ nghỉ. Những thứ này Nhất Niệm cơ bản đều đáp ứng đủ cả. Sao công tử lại hỏi chuyện này?" Hàn Kỳ vừa cúi mặt trả tiền vừa hỏi lại.

"Vậy ngươi nói xem tộc trưởng Thủy tộc là người thế nào?" "Sao lại hỏi.. kia.. kia không phải là ngài tộc trưởng sao?" Hàn Kỳ còn đang thắc mắc tại sao công tử nhà mình lại hỏi vậy, không ngờ là do nhìn thấy ông ta đang nói cười với một cô nương.

"Cô nương kia nhìn thật quen mắt, vừa giống ông ta, lại có chút giống vương phi còn giống cả Mạc Liễu đến mấy phần." Hàn Kỳ nheo mắt nhìn rồi cảm thán.

"Mạc Liễu lại là ai nữa?" "Là cô nương được mời đến để biểu diễn ở Vân Mãn Thiên trong buổi lễ của Thủy tộc. Ngài quên sớm vậy?" Hai người vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm vào Đường Song Nguyệt.

Lúc tiễn Đạm Cảnh Dương ra đến ngoài cửa, nàng đã phát hiện ra Hàn Kỳ. Đường Song Nguyệt lắc đầu cười nhẹ, bọn họ bám cũng dai thật.

Sau ngày hôm đó, Đạm Cảnh Dương cứ nhân lúc rảnh rỗi sẽ tới ăn một bữa với nàng. Tình phụ tử hai người dần dần tăng lên. Còn Hạ Tử Phong thấp thỏm chờ đợi không biết liệu trước khi hắn về lại Hạ quốc nàng có tới tìm hắn một lần không.

Hôm nay, Đường Song Nguyệt làm gì cũng vội vàng giống như lo sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó. Phong Vân lo lắng hỏi: "Tiểu thư người sao vậy?" "Không có việc gì, em đừng lo." Đường Song Nguyệt trấn an Phong Vân.

Đến tối, nàng ra sảnh đứng hồi lâu, trong lòng vẫn phân vân không quyết định. Phong Vũ ngồi trên mái nhà nói vọng xuống: "Người đứng lâu như vậy không mỏi sao? Ta nghe nói ngày mai họ sẽ rời khỏi Thủy tộc. Người thật sự không muốn gặp một chút à?"

"Sau khi ta rời khỏi Hạ quốc, mấy người đã làm gì?" Đường Song Nguyệt không trả lời Phong Vũ mà chỉ hỏi lại một câu. Nàng giống như đang đi tìm cho mình một chút dũng cảm vậy.

"Cũng không làm gì nhiều. Dù sao trên thế gian này để tìm được một nam nhân ngồi khóc vì thê tử mới cưới hai tháng của mình chắc không có ai cả." Lời của Phong Vũ giống như gió nhẹ thoảng qua bên tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui