Một Cộng Một Bằng Ba

Đêm qua hầu như Trang Minh Tuấn không ngủ.

Không hiểu vì sao trước mắt hắn luôn hiện lên cái bớt của Ngẫu Nhiên, còn có lúc ở công viên, khi La Ái Linh chất vấn An Tâm Khiết, trên mặt hắn lại biểu hiện ra sự bối rối, trong lòng hắn có chút khả nghi.

Vì sao An Tâm Khiết lại không phủ nhận? Tiểu Nhiên tuyệt đối không thể là con của hắn, cho nên, cô nên thẳng thắn trả lời La Ái Linh là được rồi…

Nhân lúc được nghỉ khi quay quảng cáo, hắn đi tới một hành lang có ít người đi lại, chuẩn bị gọi điện cho An Tâm Khiết, muốn hỏi rõ mọi chuyện.

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ gần đó mở ra, có tiếng nói chuyện của hai người mẫu truyền đến.

“Cô có đọc tin tức không, Lưu tổng của Công ty sản xuất đồ trang điểm Phúc Vân, bị báo chí nói hắn luôn yêu cầu người mẫu ngủ chung! Nghe nói liên lụy đến không ít người, gây ra xôn xao, mọi người đều cảm thấy bất an.” Người mẫu A nói nhỏ.

“Hắn chính là đại sắc lang. Cô biết năm năm trước, Công ty Khải Lệ tuyển chọn người mẫu khôn? Mọi người kể lúc đó hắn ra tay với một người mẫu, hình như là cho thuốc vào đồ uống, sau đó lừa cô ấy uống…” Giọng nói người mẫu B coi khinh.

“Sao lại như vậy? Lúc đó sao cô ấy không tố cáo hắn?”

“Muốn đi tố cáo hắn, cần phải có dũng khí thật lớn, hơn nữa rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp người mẫu, còn có hắn là kẻ có quyền có tiền, có lẽ hắn đã cùng cô gái đó thỏa thuận gì đó?”

“Dùng thuốc mê, thực sự là hạ lưu…”

Cách cửa không xa, Trang Minh Tuấn chuẩn bị rời đi. Nhưng bởi vì cuộc nói chuyện cả hai người đó mà ngây người.

Năm năm trước Công ty Khải Lệ tuyển người mẫu, bị người dùng thuốc mê hãm hại…

Năm năm trước, người xông vào phòng hắn, cô gái giả mạo Ái Linh, cũng nói giống như vậy.

Cô bị người ta bỏ thuốc mê, cho nên mới đi nhầm phòng…

Khi đó hắn cho rằng cô gái đó dùng thủ đoạn, vì cuộc thi nên không có liêm sỉ, hôm nay nghĩ lại, lẽ nào tất cả những lời cô gái đó nói… đều là sự thật?

Nói vậy là sự thật, hắn đã trách nhầm cô gái kia, hắn nên xin lỗi cô gái đó, bởi vì hắn đã xâm phạm cô…

Trang Minh Tuấn hơi nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại hình dáng cô gái kia.

Đã mấy năm trôi qua, khoảng kí ức đó hắn đa lâu không nhớ lại, thậm chí hắn đã cố gắng quên đi, bây giờ muốn nhớ lại, chỉ còn lại một hình ảnh mơ hồ.

“Cô đoán xem người bị hại năm năm trước là ai? Có phải là học tỷ An Tâm Khiết không?” Cuộc đối thoại của hai người mẫu tiếp tục truyền đến tai hắn.

“Cô đừng nói bậy!”

“Tôi muốn nói, năm năm trước , cô ấy cũng tham gia tuyển chọn người mẫu, nhưng giữa chừng đột nhiên bỏ cuộc, cho nên mới nghĩ có thể là cô ấy…”

An Tâm Khiết? Trang Minh Tuấn đứng ở trên hành lang hai hàng lông mày nhíu chặt lại, lời nói kai khiến dây thần kinh của hắn bị kích động, còn khiến trái tim kiên cường của hắn co rút mạnh một cái.

Hai tay năm chặt thành quyền, đoạn kí ức bị lãng quên dần dần hiện lên trong đầu, khuôn mặt mờ nhạt cũng trở nên rõ ràng.

Năm năm trước, người xông vào phòng hắn, cô gái ở cùng hắn một đêm, không phải ai khác, chính là An Tâm Khiết.

“Chú Trang.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Ngẫu Nhiên, tràn đầy hạnh phúc, nhanh chóng chạy về phía Trang Minh Tuấn đang đứng pử cổng vườn trẻ, “Chú lại tới đón cháu sao?”

“Đúng vậy, chú đưa Tiểu Nhiên đi ăn đại hán bảo!” Hắn mở cửa xe cho An Ngẫu Nhiên, nhìn cậu nhóc lên xe, mới quay người đối mặt với đôi mắt không có chút thiện cảm của mẹ cậu nhóc.

“Sao anh lại tới đây?” An Tâm Khiêt bước về phía hắn. “Em không phải đã nói, chúng ta tạm thời không nên gặp mặt hay sao?”

“Lên xe hãy nói, hơn nữa ___” Trang Minh Tuấn cười tủm tỉm, cúi người ghé sát vào tai cô.

“Tiểu Nhiên đang nhìn, em muốn để nó thấy chúng ta cãi nhau sao?”

“Em và anh, không có cãi nhau! Em chỉ nghĩ anh nên rời khỏi đây là tốt…” An Tâm Khiết cắn chặt hàm răng, nhìn con trai đang ngồi bên trong xe, Tiểu Nhiên quả nhiên có chút tò mò, ánh mắt lại có chút lo lắng khi nhìn bọn họ.

Không xong… Rõ ràng con trai và Trang Minh Tuấn mới quen nhau mấy tháng mà nó đã ỷ lại vào Trang Minh Tuấn.

Đây là việc mà An Tâm Khiết lo sợ nhất.

Con trai và Trang Minh Tuấn càng ngày càng thân thiết, cô phải làm như thế nào mới có thể tách họ ra?

“Không lên xe sao?” Trang Minh Tuấn khẽ nhếch mi, bình tĩnh nhìn cô.

An Tâm Khiết cắn môi, mở cửa xe, không nói gì, ngồi bên cạnh Tiểu Nhiên.

“Mẹ, chú Trang muốn dẫn chúng ta đi ăn đại hán bảo, ngày hôm nay mẹ không cần nấu cơm nữa!” Tiểu Nhiên lập tức vui vẻ kéo tay cô. “Chuyện này rất tuyệt vời, phải không mẹ?”

Nhìn khuôn mặt chờ mong của con trai, cô cũng chỉ có thể khẽ gật đầu. “Đúng vậy, rất tuyệt vời.”

Trang Minh Tuấn ngồi vào trong xe, dáng vẻ châm chọc, nhìn hai mẹ con nhe răng cười. “Đêm nay là thế giới của ba người chúng ta, bất kì ai cũng không thể quấy nhiễu.”

Nói xong, hắn còn ý vị thâm trường khẽ liếc An Tâm Khiết, sau đó xoay người lái xe đi.

Hắn nói những lời này là có ý gì?

An Tâm Khiết trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không thể đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Nhìn cái người ngồi đằng trước tràn đầy tự tin, một nam nhân không đạt được mục đích thì nhất định không cam lòng, cô cảm thấy bất an.

Cô muốn thừa dịp mọi chuyện vẫn còn kịp cứu vãn, đẩy hắn ra, càng phải nhân lúc bí mật chưa bị bại lộ, sẽ đoạn tuyệt với hắn, khi tâm của cô chưa bị hắn làm cho dai động, nhất định không để hắn bước vào tâm của cô.

Thế nhưng, cô thực sự đã làm như thế sao?

Cô thật nghi ngờ.

Trang Minh Tuấn ôn nhu hôn lên trán Tiểu Nhiên, lại đứng ở bên giường, vẻ mặ tràn đầy yêu thương nhìn Tiểu Nhiên vài giây sau đó mới quay lại nhìn về phía An Tâm Khiết đang rất khẩn trương.

Hai người bọn họ không tiếng động đi ra khỏi phòng ngủ, Trang Minh Tuấn cẩn thận đóng chặt cửa phòng.

“Có muốn uống cùng anh một chén?” Hắn đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chai bia.

“Em không muốn” An Tâm Khiết khaonh tay trước ngực, cố gắng bày ra bộ dáng muốn thương lượng, “Nếu như quá khứ em có gì hiểu lầm anh, em có thể bỏ qua ____”

“Anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện trước, em rất cần cái này.” Trang Minh Tuấn thanh minh, đem bia nhét vào tay cô.

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Nhìn biểu tình hắn có chút kỳ lạ, An Tâm Khiết thật sự không đoán ra.

Trang Minh Tuấn trầm lặng trong chốc lát, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng cô. “Tiểu Nhiên, là con trai của anh đúng không?”

“Cái… Cái gì?” Cốc bia trong tay An Tâm Khiết thiếu chút nữa rớt xuống đất.

“Cẩn thận.” Hắn dùng tay nâng. “Em uống trước đi, sau đó trả lời anh.”

Không đợi hắn nói xong, An Tâm Khiết đã giơ tay, đem cốc bia uống đi một nửa.

Cô cố gắng khôi phục trái tim bị trấn động mạnh của mình, cố tình thể hiện sự bình tĩnh, nhưng thoạt nhìn, đã thấy rõ sự rối loạn. “Dù anh có yêu quý Tiểu Nhiên thế nào, cũng không thể nói ra những lời buồn cười như thế được, Tiểu Nhiên sao có thể la con của anh?”

Trái tim của cô bởi vì lời nói dối của chính mình mà nhảy lên kịch liệt.

Ông trời hãy tha thứ cho cô, lúc này, cô không có một chút dũng khí nào để nói ra sự thật.

“Năm năm trước, Công ty Khải lệ tuyển chọn người mẫu.” Trong khi cô đang rất bối rối, thì Trang Minh Tuấn lại có vẻ rất bình tĩnh ung dung. “Nếu như em còn nhớ rõ thì chúng ta đã từng gặp nhau.”

An Tâm Khiết cười mà mắt thì cứng đờ, cảm giác hít thở cũng rất khó khăn.

“Chuyện năm năm trước, ai còn nhớ rõ…” Tiếng nói cô run run.

Sao Trang Minh Tuấn lại nhắc đến năm năm trước? Đáng lẽ hắn phải không nhớ rõ cô chứ, hắn cũng không có bất luận lí do gì cần nhớ cô.

Lần đầu gặp lại nhau, cô đã giật mình, nhưng cô cũng không ngờ hắn lại nhớ tới ngày đó.

“Nếu như em quên, anh có thể nhắc cho em nhớ.” Hắn rót bia vào cốc của cô. “Một buổi tối tại Khẩn Đinh năm năm trước, em bị người ta hạ thuốc mê, em chạy trốn, chạy nhầm vào phòng anh, mà lúc đó anh uống say, cho nên đã nghĩ em là bạn gái của anh…”

Trang Minh Tuấn nheo mắt, nhớ lại từng cái từng cái một, hắn sắp xếp mọi chuyện phát sinh trong đầu.

Ái Linh đi ra ngoài tìm hắn, lại quên đóng cửa phòng, An Tâm Khiết lúc đó lại bị người ta hạ thuốc mê, quá choáng váng mà nhìn lầm số phòng…

Mặc dù quá trình mọi chuyện tràn đầy trùng hợp và kịch tính, nhưng toàn bộ nghi vấn đều có thể giải thích rõ ràng.

“… Bởi vì thuốc mê mà em không thể chống cự, cho nên chúng ta mới có một đêm.” Nói đến đây, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc. “Khi đso, anh đã nói nhưng câu không nên nói với em, anh xin lỗi em.”

“Anh đang nói cái gì, em không hiểu gì hết.” An Tâm Khiết nắm chặt tay ghế, dùng sức tựa vào cạnh bàn.

Cô cầm cốc bia uống một hơi hết sạch.

Ông trời ơi, Trang Minh Tuấn không chỉ nhớ kỹ, hắn còn có thể kể rõ từng chi tiết!

Cô có thể phủ nhận sao? Cô có thể đối mặt với đêm hôm đó không?

Trang Minh Tuấn mím chặt môi. “Không cần phủ nhận, anh biết đó là em.” Trong đầu hắn, đã hiện rõ lên khuôn mặt hoang mang và chịu nhục nhã của cô, gương mặt rưng rưng nước mắt.

Vì khoảng quá khứ quá đặc biệt, cho dù hắn không muốn nhớ, nhưng nó vẫn in sâu vào trong tâm trí hắn.

Thảo nào “lần đầu tiên’ gặp mặt, hắn đới với cô có cảm giác quen thuộc mà không thể diễn tả được.

An Tâm Khiết hạ mi mắt. “Em …Em thật sự không hiểu anh đang nói cái gì.”

Một tay xoa huyệt thái dương, trái tim cô đập mạnh, khẩn trương tự hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Tâm Khiết.” Trang Minh Tuấn đi tới phía sau, hai tay nắm lấy vai cô. “Anh biết chuyện này đới với em mà nói là rất thống khổ, phải nhớ lại tất cả, nhớ lại ngày phát sinh chuyện… Cũng không tốt.”

“Đừng nói nữa, em cầu xin anh.” Cô lấy tay cố gắng che đi gương mặt, nước mắt khuất nhục và hối hận lăn dài trên má. “Em không muốn nói những chuyện này…, em không muốn…”

“Mặc dù quá khứ gây cho em nhiều thống khổ, nhưng em không thể phủ nhận nó. Huống hồ, vì chuyện đó nên em mang thai Tiểu Nhiên… Anh không hề nghĩ, em lại sinh đứa con ra. Chuyện này… kì thực thật vĩ đại…” Tiếng nói hắn trầm thấp nhưng ôn nhu.

Lúc đó cô thậm chí còn không biết tên và lai lịch của hắn…

Dưới tình huống như vậy, nếu là người khác có lẽ đã bỏ cái thai đi, mà cô không chỉ giữ lại mà còn yêu thương chăm sóc con trai, cô luôn cố gắng giành những thứ tốt nhất cho Tiểu Nhiên.

Vì Tiểu Nhiên, cô kiên cường, độc lập tự chủ.

“Tuy rằng anh chưa từng trải qua, nhưng anh biết để sinh hạ nó, em phải đấu tranh, phải vượt qua gian khổ. Nuôi một đứa trẻ mồ côi cha, một đứa trẻ vĩnh viễn cũng không biết cha mình là ai… Em làm rất khá, rất rất tốt.” Trang Minh Tuấn nắm chặt vai cô, trong mắt hiện lên sự tôn kính.

“Không, nó không phải… Nó không phải con của anh…” Tiếng nói cô nghẹn ngào không có chút thuyết phục, giống như người đang hấp hối.

Trang Minh Tuấn không chửi mắng cô, không nổi trận lôi đình, càng không có trốn tránh, e sợ hoặc châm chọc khiêu khích, lúng túng phẫn nộ… Hắn chỉ tán thưởng, thậm chí là cảm động, kể rõ tất cả.

Hắn là một nam nhân tốt.

Hắn thành thực, chính trực, dũng cảm, không trốn tránh sai lầm của mình, lại càng không cso ý định trốn tránh trách nhiệm của mình.

Hắn khiến cô không có cách nào tiếp tục nói dối, càng không thể bảo vệ bí mật của chính mình…

“Khi chúng ta gặp lại nhau, em nhận ra anh phải không?” Tuy rằng hắn đã quên mất nhưng hắn tin rằng cô tuyệt đối không quên. “Cho dù em không biết tên của anh, nhưng dù sao chính anh đã hủy hoại cuộc sống của em, em chắc chắn sẽ nhớ rõ anh…”

“Trang Minh Tuấn, thế là đủ rồi.” Cô ôm đầu, bất lực lắc đầu. “Không sai, em chính là cô gái kia, chính là người bị người ta hạ thuốc mê, thiếu chút nữa bị người ta cường bạo, cũng may mắn chạy thoát vào phòng anh, nhưng lại bị anh tưởng nhầm là bạn gái… Em đã thừa nhận, cho nên, anh không cần phải nói nữa.”

Vì sao hắn phải như vậy, vì sao lại khơi dậy vết thương của cô, bức cô thừa nhận quá khứ đau đớn này?

Trong lời nói của cô chứa đầy sự đau thương và chán ghét, làm hắn cảm động.

Trang Minh Tuấn cúi người, quay người cô qua, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.

“Xin lỗi, Tâm Khuyết. Anh đã hiểu lầm em, đã gây cho em thương tổn lớn như vậy. Anh…”

Cô chớp mắt thừa nhận, khác với trong tưởng tượng của cô, hắn lại thừa nhận, còn xấu hổ.

“Đủ rồi, em không muốn nghe nữa!” Nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt của cô, sự đau đớn trong tâm hồn không ngừng trỗi dậy. “Chuyện này xảy ra, đã phá hủy cuộc sống của e, nhưng em đã cố gắng rất nhiều, cũng bắt đầu một cuộc sống mới. Em không muốn nhớ đến quá khứ, chỉ nghĩ cố gắng bước tiếp. Cho nên… Anh có thể quên chuyện này đi được không? Em cầu xin anh…”

Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt nhiêm túc nhìn thẳng cô. “Nếu như chuyện đó đã làm em tổn thương, như vậy em càng không thể quên, mà phải đối mặt với nó. Tâm Khiết, đêm hôm đó đối với cả anh và em mà nói đều rất khó khăn, chuyện đó đã thay đổi cuộc sống của chúng ta… Nhưng chuyện đó chưa từng chấm dứt, bởi vì có Tiểu Nhiên!”

Hắn công khai nhắc đến quá khứ, đối với cô mà nói là rất khó khăn, hắn bắt buộc phải nhắc lịa vết thương của cô.

Mặc dù, sâu thẳm nội tâm hắn không hề muốn, nhưng hắn chỉ có thể ép cô đối mặt.

Bởi vì giữa bọn họ có một cậu con trai, cho nên hắn không thể để cô tiếp tục trốn tránh, tiếp tục phủ nhận.

“Vì sao anh… Vì sao lại không buông tha em, buông tha Tiểu Nhiên?” An Tâm Khiết buồn khóc chuyển tầm mắt, cô không muốn thấy ánh mắt sâu sắc thẳng thắn thành khẩn và tràn ngập ý chí của hắn. “Em thừa nhận cô gái đêm hôm đó là em, nhưng điều này không có nghĩa Tiểu Nhiên là con anh.”

“Tâm Khiết, anh không có ý định động chạm đến vết sẹo của em, khiến em khó chịu, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh sẽ tiếp tục để mọt mình em đối mặt với quá khứ nữa. Cho nên những… gánh nặng này và cả những đau khổ và khó khăn khác, anh sẽ cùng em gánh chịu, sẽ cùng nhau nuôi lớn Tiểu Nhiên…” Trang Minh Tuấn cầm hai tay cô, gật gật đầu, muốn cho cô thấy sự quyết tâm của hắn.

“Vì sao anh muốn cùng em đối mặt? Em không muốn đi đối mặt, càng không cần bất kì ai can dư vào cuộc sống của em và Tiểu Nhiên. Một mình em có thể vượt qua quá khứ, tương lai, cũng tuyệt đối có thể gánh vác được.” Con nhìn lại hắn, ánh mắt quật cường.

Lời nói của hắn thật dễ dàng? giống như năm năm trước, những lời nói hời hợt là có thể giải quyết mọi việc sao.

“Cho đến bây giờ, anh cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi ___ coi như năm năm trước là một sai lầm, là một sai lầm!” An Tâm Khiết cô gắng rut tay về, tiếng nói cao vút. “Mời anh về cho, cũng không nên trở lại quấy rầy chúng tôi nữa! Tiểu Nhiên…Không phải con của anh!”

Bây giờ sự xuất hiện của hắn, không chỉ lần nữa làm đảo lộn cuộc sống của cô, còn muốn ép cô thay đổi.

Không, cô không muốn!

Quá khứ, một mình cô đã rất cố gắng để vượt, qua, không dựa vào bất kì sự giúp đỡ của ai ___ đặc biệt là hắn, cha của Tiểu Nhiên ___ tương lai đương nhiên cũng không cần hắn tham gia!

Cuộc sống của cô do chính cô làm chủ, giống nwh cô vẫn đứng vững trước tất cả những áp lực, trước tất cả ánh mắt của mọi người, lựa chọn sinh ra Tiểu Nhiên.

Cô cố chấp nhưng cũng rất quật cường.

“Cho dù ta biết rõ ngày đó em là xử nữ, biết rõ ngày Tiểu Nhiên ra đời, anh còn biết trên người Tiểu Nhiên có một cái bớt giống hệt của mình…” Hắn buông tay cô, bản thân cố gắng giữ bình tĩnh. “Em vẫn kiên trì phủ nhận sao?”

“Đúng vậy!” Trang Minh Tuấn nói khiến toàn thân cô phát run, nhưng cô vẫn nhìn hắn nói.

“Nếu như anh muốn đi giám định?” Trong mắt hắn bắn ra tia lạnh.

Tiếp tục tranh luận cũng không có kết quả gì, đối với cô cũng không hay, chỉ khiến cô càng thêm không chịu nhân, cũng khiến cô đau đớn thêm.

Cho nên, để cho sự thực hiện rõ, nên dùng đến khoa học kĩ thuật, sẽ cho biết hắn có phải là cha của Tiểu Nhiên.

Chỉ cần cô chấp nhận hắn, ba người bọn họ, mới có thể nói chuyện về tương lai.

“Xét nghiệm… Giám định?” An Tâm Khiết ngạc nhiên hơi há mốm.

“Đúng vậy.” Ngữ khí Trang Minh Tuấn hết sức bình tĩnh, không có chút phản bác. “Nếu anh có nghi ngờ, mà em lại không thể giải tỏa những nghi ngờ đó, vậy thì đây là cách nhanh nhất, cũng là biện pháp duy nhất.”

“Anh không chịu buông tha đúng khống? Tiểu Nhiên có phải con của anh hay không, thực sự qan trọng như vậy sao? Cho dù em có cực lực phủ nhận?” Đề nghị này khiến cô kinh hoàng đứng lên, cô thật không ngờ, hắn lại kiên trì như vậy.

“Rất quan trọng.” Hắn cũng đứng dậy, kiềm chế sự tức giận bốc lên đỉnh đầu, lẳng lặng nhìn cô. “Anh muốn nhanh chóng biết được Tiểu Nhiên rốt cuộc có đúng là con anh hay không, có phải là cốt nhục của anh hay không?”

Nếu như cô cự tuyệt, vậy kết cục sẽ như thế nào?

Ánh mắt ngang bướng của cô dừng trên người Trang Minh Tuấn, cô biết hắn không đạt được mục tiếu, nhất định sẽ không bỏ qua.

“Em đồng ý.” Cô đột nhiên hiểu ra, không còn có lựa chọn nào khác.

Bởi vì Tiểu Nhiên đối với cô mà nói cũng rất quan trọng, thậm chí so với cuộc sống và sự trung thực của cô còn quan trọng hơn!

“Ngày mai em sẽ dẫn Tiểu Nhiên đi tìm anh, anh phải đáp ứng em, không được để nó biết bất cứ cái gì, không để nó hoảng sợ, không làm thay đổi cuộc sống của nó! Anh có thể đảm bảo không?”

VÌ con trai, lúc này cô phải thỏa hiệp, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa cô sẽ nghe theo hắn.

“Anh đảm bảo.” Trang Minh Tuấn sảng khoái trả lời, tuy ràng có chút king ngạc trước sự thay đổi của cô, nhưng hắn lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc. “Tiểu Nhiên là bảo bối của em cũng là bảo bối của anh, anh vĩnh viễn cũng không tổn thương nó.” Và cả mẹ của Tiểu Nhiên.

Trang Minh Tuấn chăm chú nhìn cô, nói ra lời hứa cho chính mình.

Khi hắn quyết định tìm chứng cứ về cô, hắn đã chuẩn bị gánh chịu tất cả.

An Tâm Khiết gật đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt, nhưng cũng như trút được gánh nặng.

Cô định nói gì nhưng cuối cùng lại mím chặt môi.

Biểu hiện của hắn càng chiếm lợi thế khiến lòng cô càng thêm lo sợ.

Cô không thể chờ đến khi hắn đứa con của mình đi xét nghiệm, khi có kết quả xét nghiệm, cô rất có khả năng sẽ mất đi đứa con của mình vĩnh viễn.

Cho nên, cô muốn dẫn Tiểu Nhiên trốn đi.

Cô sẽ không mạo hiểm đối diện với nguy hiểm lần này, cũng sẽ không cho hắn có cơ hội làm tổn thương Tiểu Nhiên, cũng sẽ không cho hắn bước chân vào cuộc sống của mẹ con cô.

Nắm chặt hai tay, trên mặt An Tâm Khiết hiện lên sự quyết tâm, được ăn cả, ngã về không.

Cô sẽ đưa Tiểu Nhiên trốn đi, sẽ biến mất mãi mãi trong thế giới của Trang Minh Tuấn…

“Tiểu Nhiên, mẹ biết con vẫn muốn ngủ, nhưng bây giờ, chúng ta nhất định phải ròi khỏi đây!” Mới năm giờ sáng, An Tâm Khiết đã gọi cậu nhóc đang ngủ say dậy.

“Tâm Khiết… Ngươi thật sự muốn làm vậy sao?” Lục Dung Dung đứng một bên, nhìn sự mờ mịt của An Tâm Khiết mà không giải thích được. “Ngươi nói cho ta biết, vì cái gì mà ngươi vội vã rời đi, ngươi thật sự không nói cho ta biết ngươi sẽ đi đâu sao? Vậy công việc của ngươi thì sao? Ngươi ___”

“Dung Dung! Ta không thể nói cho ngươi là vì ngươi.” Một bên mặc quần áo cho con trai, một bên bộ dạng kiên quyết nhìn bạn tốt. “Nếu như người vẫn còn là bạn tốt của ta, thì không nên hỏi nữa!”

“Được rồi…” Lục Dung Dung vẫn rất lo lắng.

Giúp con trai rửa mặt chải đầu, An Tâm Khiết đem bữa sáng đơn giản lên cho An Ngẫu Nhiên, còn cô lại không ăn miếng nào.

“Ngươi không được nói cho bất kì ai về tin tức của ta, kể cả có người hỏi, ngươi cứ nói alf không biết!” Một tay An Tâm Khiết kéo tay con trai, một tay kéo hành lý. “Sau này… Ta sẽ liên lạc với ngươi.”

“Vậy… Bảo trọng…” Lục Dung Dung không nói được cái gì.

“Dì Dung, hẹn gặp lại.” An Ngẫ Nhiên nhìn sắc mặt của mẹ, hiển nhiên cảm giác được bầu không khí ngưng trọng,

“Hẹn gặp lại.” Lục Dung Dung bế cậu nhóc lên, hai mắt đẫm lệ, ôm lấy An Tâm khiết.

“Ngươi cùng Nguyệt Nhã là bạn tốt nhất của ta, có thể gặp được các ngươi, ta thực sự rất may mắn.”

An Tâm Khiết vỗ vỗ vào vai Lục Dung Dung, lau đi nước mắt của mình.

“Thuận buồm xuôi gió!” Lục Dung Dung đưa bọn họ ra ngoài cửa, lưu luyến không rời, nhìn theo bóng bọn họ rời đi.

“Mẹ, chúng ta đi đâu?” Sau khi vào thang máy, cậu nhóc bất an nhẹ giọng hỏi. “Chúng ta còn có thể trở về hay không? Tiểu Nhiên còn có thể được đến vườn trẻ nữa không, có thể gặp mặt, chơi đùa với bạn bè, có thể gặp chú Trang không?”

Tiểu Nhiên non nớt lên tiếng hỏi dồn dập, khiến tâm An Tâm Khiết đau nhức.

Cô ngồi xổm xuống, ôn nhu mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn, an ủi con trai. “Tiểu Nhiên ngoan, mẹ muốn dẫn Tiểu Nhiên đến một nơi rất vui vẻ, nơi đó sẽ có rất nhiều bạn bè của Tiểu Nhiên, cho nên Tiểu Nhiên không cần lo lắng.”

Cô ôm lấy thân thể nho nhỏ của con trai, truyền cho nó sức mạnh, cũng vì chính mình mà cố gắng, “Từ nay về sau nhất định chúng ta sẽ sống tốt hơn, sẽ vui vẻ hơn.”

Cô dự định đưa Tiểu Nhiên về miền nam, quay về nới cô đã lớn lên, cô nhi viện…

“Vậy… Chúng ta sẽ ở đó bao lâu? Vậy Tiểu Nhiên có thể gặp lại chú Trang không?” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Nhiên, tựa hồ như đang cố gắng không bật khóc.

“ABor bối, xin lỗi, chúng ta không thể gặp lại chú Trang…” Tiểu Nhiên đối với “Chú Trang” không muốn rời xa, làm ý nghĩ muốn chạy trốn của An Tâm Khiết càng thêm kiên định.

“Nhưng mẹ đảm bảo với con, một ngày nào đó, chúng ta nhất định sẽ quay lại.” An Tâm Khiết không biết làm sao để Tiểu Nhiên thấy thoải mái, chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng nó.

Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được dũng khí để đối mặt với Trang Minh Tuấn, một ngày nào đso, cô sẽ không phải sợ hắn sẽ cướp đi con trai của cô.

Thế nhưng bây giờ…Tuyệt đối không thể…

Nắm tay An Ngẫu Nhiên, An Tâm Khiết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, quên đi sự hổ thẹn cùng sự mờ mịt trong nội tâm, bước ra khỏi thang máy, chuẩn bị rời đi.

Cho tới bây giờ, cô không thể đổi ý, càng không thể nhát gan.

Cô vươn tay vẫy tắc xi___

Đột nhiên có người ôm lấy hành lí của cô, một bóng ma thật lớn đứng ở trước mặt cô.

An Tâm Khiết hoảng hốt ngẩng đầu, nghuwofi năm hành lí của cô không phải ai khác, chính là Trang Minh Tuấn với vẻ mặt hết sức phẫn nộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui