Một Cộng Một Bằng Bốn

Diệc Phương cảm thấy nếu đầu của cô còn tiếp tục phình ra nữa chắc sẽ nổ tung mất.

Gần đây cô thường xuyên đau đầu, nguyên nhân đều do cùng một người: Lạc Kình Thiên.

Người này vừa không phải kẻ có ngoại hình cực kỳ xấu, cũng không phải có khuyết điểm mất mặt nào đó như các bạn cùng phòng của cô đã đoán.

Mà trái ngược hoàn toàn, Lạc Kình Thiên là người đại diện cho thế hệ kế tiếp trong giới xí nghiệp, tên được xếp đầu bảng công tử ăn chơi.

Lạc Kình Thiên phong lưu phóng khoáng, chỉ cần là người đã từng đọc báo không ai không biết. Phàm là nữ ngôi sao điện ảnh truyền hình, thục nữ yểu điệu hay dâm phụ, hầu như đều đã từng xuất hiện cùng tên anh ta trên các trang báo giải trí.

Trong đời Diệc Phương khinh thường nhất chính loại đàn ông tự cho là phóng khoáng, còn phong lưu không chịu gò bó giống như Lạc Kình Thiên này. Cho dù anh ta có anh tuấn phóng khoáng rõ như ban ngày đi nữa.

Mà cũng bởi vì nhất cử nhất động của anh ta luôn là tiêu điểm săm soi mỗi ngày của mọi người nên trên các tờ báo, tạp chí vẫn thường có tin tức về chuyện phong lưu kèm theo ảnh chụp của anh ta, có điều anh ta cũng chưa từng đồng ý phỏng vấn riêng lần nào cả.

Nói cách khác, dù tình hình của Lạc Kình Thiên dường như không ngừng bị phơi bày ngoài ánh sáng đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng anh ta lại được xưng là ‘Người đại diện thế hệ kế tiếp thần bí nhất”.

Diệc Phương cũng chưa từng hứng thú đối với tiếng tăm hay sự thần bí của Lạc Kình Thiên.

Nhưng cô trái lại bắt đầu tò mò, vì sao anh ta lại có hứng thú lớn với cô như vậy?

“Không phải chị đang suy nghĩ đến việc đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ?”

Giọng nói bất ngờ vang lên dọa Diệc Phương nhảy dựng.

“Hứa Ngọc Lan! Em làm gì mà lén la lén lút vậy?”

Hứa Ngọc Lan là bác sĩ thực tập, tôn thờ Diệc Phương như thần tượng.

Khi Diệc Phương ở tuổi cô ấy, cũng không có được sự thiết tha cùng lòng tin tràn trề đối với nghề thầy thuốc như cô ấy.

Ngọc Lan thích ở gần Diệc Phương, bởi vì Diệc Phương không bao giờ đặt mình ở vị trí cao, bất kể lúc nào Ngọc Lan gặp vấn đề về y học, chỉ cần Diệc Phương rảnh rỗi, sẽ luôn hỏi gì chỉ nấy, mà đã chỉ sẽ chỉ rất tận tình.

Diệc Phương thì lại thích sự cầu tiến, nghiêm túc, thẳng thắn của Ngọc Lan.

“Ai lén la lén lút chứ?” Hứa Ngọc Lan kêu lên: “Là chị ba hồn thiếu mất bảy vía, tư tưởng không tập trung thì có.”

Diệc Phương chìa tay xuống phía dưới vòi nước, tùy tiện chà rửa một chút.

“Vừa rồi chị nhìn gương mà ngẩn người gì thế?”

“Soi gương cũng gọi là ngẩn người sao?”

“Chị như vậy mà là soi gương ư? Vậy chẳng phải là chị soi gương cả buổi sáng rồi hay sao?”

Diệc Phương kéo một tờ khăn giấy ra lau tay. “Là ý gì vậy?”

“Ý là vẻ mặt này của chị em đã nhìn cả buổi sáng rồi.”

“Vẻ mặt gì?”

“Chơi trò chơi đoán thử xem nhé? Được chứ, em rất thông minh đấy. Ba chị lại bảo chị cuối tuần này về nhà coi mắt, đúng không?”

“Ôi, không phải.”

“Không phải? Vậy chị hẳn nên vui mừng chứ, sao lại mặt ủ mày chau như thế, giống như rất chán nản vậy.”

Hai người cùng đi ra khỏi toilet.

“Có điều Diệc Phương à, cũng khó trách ba chị không vui, chị đã thả bồ câu bác ấy hai lần rồi mà.”

“Nhưng mà có lần nào chị đồng ý đâu.”

“Bác ấy chỉ có mỗi một cô con gái cưng là chị thôi, mẹ chị mất sớm, có thể bác ấy lo lắng nếu bác ấy không làm chủ gả chị đi, ngộ nhỡ chị tính ở bên bác ấy cả đời không lấy chồng, thì làm sao bây giờ?”

Diệc Phương lại thở dài. “Cuộc hôn nhân này, là lúc mẹ chị còn sống đã quyết định.”

“Hả? Không phải chứ?” Hứa Ngọc Lan mở to hai mắt. “Hình như chị từng nói lúc mẹ chị qua đời chị mới được ba hay bốn tuổi gì thôi mà, đúng không?”

“Ba tuổi.” Diệc Phương phiền lòng nói, “Nhưng chị và người kia cũng xem như là ‘Chỉ phúc vi hôn’.”

“Xem như? Cái gì gọi là xem như?”

“Vì khi đó chị còn ở trong bụng mẹ, nhưng anh ta đã sinh ra rồi.” Đợi một chút, Diệc Phương bổ sung thêm: “Hình như anh ta lớn hơn chị ba tuổi.”

“Không ── phải── chứ!” Hứa Ngọc Lan không tin mà kéo dài âm điệu. “Làm ơn đi, bây giờ là thời đại nào rồi!”

“Thật vô lý quá!” Một giọng đàn ông tham gia vào.

Hắn đang đứng trước mặt Diệc Phương. Là hồn ma kia.

Cô giật mình dừng bước.

Cùng lúc đó, loa phóng thanh vang lên: “Bác sĩ ngoại khoa Ngôn Diệc Phương, bác sĩ ngoại khoa Ngôn Diệc Phương, xin lập tức đến phòng cấp cứu.”

“Ai ya!” Hứa Ngọc Lan cũng kêu lên, “Em đến toilet tìm chị là muốn nói với chị phòng cấp cứu có người đang tìm. Mau mau mau! Anh ta bị thương ở đầu, vậy mà không chịu cho người khác khâu lại giúp, cứ nói nhất định phải là chị mới được.”

Hồn ma kia bỗng nhiên lại không thấy nữa.

“Em có nhìn thấy ──” Diệc Phương một mặt cùng Hứa Ngọc Lan chạy về hướng phòng cấp cứu, một mặt quay đầu lại nhìn xung quanh, rồi hỏi.

“Có chứ, đương nhiên là nhìn thấy. Em nói trước với chị nha, nếu như chị không có hứng thú với anh ấy, làm ơn làm ơn, ngàn vạn lần hãy để anh ấy lại cho em.”

“Em muốn anh ta!” Diệc Phương hoảng sợ. “Em có vấn đề hả?”

“Nếu như chị ghét anh ấy thì chị mới có vấn đề đó.”

Đến phòng cấp cứu, Diệc Phương lại bị báo cho biết bệnh nhân đã được chuyển đến khoa ngoại, trong phòng khám bệnh của cô.

Hứa Ngọc Lan phải trực ban ở phòng cấp cứu, không thể cùng đi qua, nhưng không quên dặn dò lần nữa: “Này, chị nhớ nhé, em đăng ký trước với chị rồi đấy.”

Diệc Phương dở khóc dở cười. Có người yêu cầu cô khám bệnh, Hứa Ngọc Lan tìm được cô thì kết quả lại quên nói với cô, thế mà lại không hề quên yêu cầu muốn một hồn ma nam với cô.

Hồn ma nam này xuất quỷ nhập thần, lại không biết đi nơi nào rồi.

Y tá trong phòng khám bệnh đi ăn cơm trưa còn chưa trở về. Bởi vì vẫn chưa đến thời gian khám bệnh buổi chiều, Diệc Phương thật bực mình người đã làm chủ chuyển thẳng bệnh nhân ở phòng cấp cứu tới phòng khám bệnh của cô.

Bệnh nhân cũng đã tới rồi, lại chỉ đích danh tìm cô, mặc dù đang là thời gian nghỉ ngơi của mình nhưng cô cũng không thể không để ý tới.

Bên trong không thấy có người, nhưng mà cô nhìn thấy dưới tấm màn có một đôi chân đi giày da, đang buồn chán đi qua đi lại.

Cô tới bồn rửa để rửa tay trước. Đây là thói quen trước khi khám bệnh.

Cô giống như thuận miệng mà hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”


“Không ổn.” Một giọng nam rầu rĩ không vui trả lời cô.

Diệc Phương mỉm cười, duỗi tay xuống phía dưới máy hong khô. “Tôi lại cảm thấy anh xem ra cũng không tệ lắm. Quý danh của anh?”

“Danh của tôi không quý, nhưng người thì có vẻ đáng giá.”

Nụ cười của cô lan rộng. “Anh thật hài hước.”

“Tôi còn rất nhiều ưu điểm.”

“Có thể nói đùa được, chứng tỏ vết thương của anh hẳn là không quá nghiêm trọng.”

Cô đeo găng tay dùng để khám bệnh, đi đến bên cạnh bàn xem phòng cấp cứu có chuyển bệnh án của anh ta sang đây hay không.

“Giờ phải xem anh bị thương ở chỗ nào đã.”

Không thấy có hồ sơ bệnh án từ phòng cấp cứu chuyển đến.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu xem ──” Cô kéo tấm màn ra, sững sờ tại chỗ. “Là anh!”

Diệc Phương xoay người bước đi.

Kình Thiên dễ dàng giữ cô lại.

“Bác sĩ Ngôn, em đối với bệnh nhân đều là loại thái độ này sao? Hay là chỉ đặc biệt thân thiết với anh?”

Sự khiển trách dịu dàng của anh làm cho cô đột nhiên vô cùng lúng túng.

“Xin anh buông ra, Lạc tiên sinh.” Cô cố hết sức tỏ ra nghiêm túc.

“Không thành vấn đề, nhưng phải đợi em chữa trị vết thương cho anh xong đã.”

“Anh căn bản là tới đây cố tình gây sự.”

“Rồi anh tự làm cho người ta đánh vỡ đầu mình sao? Tin anh đi, đầu của anh vô cùng quý giá.”

À, cô tin.

Cô quay nhìn anh. Trán anh quả thật có vết thương, qua bước đầu xử lý máu đã được cầm, nhưng vết thương đúng là có thật.

“Vì sao không nói sớm!”

Diệc Phương phỏng chừng ít nhất cũng phải khâu bốn, năm mũi, cảm thấy có chút bất an.

“Buông tay, tôi phải lấy dụng cụ.”

Anh không quá tự nguyện mà buông cô ra, sau đó oán giận nói: “Giọng điệu của em giống như em muốn lấy dụng cụ sửa xe vậy.”

Diệc Phương mím miệng, không ình cười.

“Nguyên nhân bị thương?”

“Chậc, không phải anh đã nói rồi sao?”

“Bị thủy tinh đập vào? Vì sao?”

“Biết rồi có thể ngừng đau đầu hay không.”

Cô cắn cắn môi. Người này dẻo miệng như thế, khó trách phụ nữ cứ đổ xô vào anh ta.

Nghĩ đến điểm ấy, cô không cần ngăn mình lại thì cũng không cười nổi.

“Em không hỏi anh chiêu này có hữu hiệu hay không à?”

Cô mới không thèm để ý đến anh ta. Cô chỉ chuyên tâm khử trùng và khâu lại vết thương cho anh ta.

Nhưng, rất khó, bởi vì cô nhất định phải đứng giữa hai chân anh ta, mà anh ta thì lại thuận thế ôm eo của cô.

“Anh như vậy tôi không có cách nào làm việc được.” Hô hấp của cô bỗng nhiên không thông thuận lắm.

“Sẽ không đâu!” Anh vui vẻ nói, “Kỹ thuật của em vào hàng bậc nhất, anh đã nghe nói từ lâu rồi.”

Nếu anh ta cho rằng sức hấp dẫn của mình khôn cùng, thì hoàn toàn sai rồi! Diệc Phương quyết định tuyệt đối không bị anh ảnh hưởng.

‘Mày làm được mà’. Cô tự nhủ. Không được tỏ ra yếu thế trước anh ta.

Cô cắn răng làm việc.

“Eo của em thật thon nhỉ, Diệc Phương.”

Anh ta gọi tên cô bằng giọng nỉ non, khiến cô suýt chút nữa cầm đã cầm kim không vững.

“Ai ya! Đau đấy!” Anh kêu lên, giọng nói lại như đang cười.

Tay anh vòng sau eo cô lại thừa cơ ôm chặt hơn.

“Đáng đời.” Cô hít một hơi, vừa tức giận, lại vừa có một cảm giác khó hiểu không phải là không vui.

“Diệc Phương, sao em lại ghét anh?”

“Sao tôi phải ghét anh?”

“Chính vì anh không rõ nên mới muốn chính miệng em nói cho anh biết.”

“Tôi đã nói với anh rồi.”

Thật hy vọng vết thương của anh rộng hơn chút, để cô có thể kéo dài thời khắc này. Nhưng đồng thời cô cũng vui mừng vì anh bị thương không nghiêm trọng.

Dù sao anh cũng không có dự định buông cô ra, hơn nữa thấy cô đã xong, liền dứt khoát kéo cô lại gần hơn chút nữa, ôm lấy cô.

“Em không thích anh, vì thế cũng không cần thiết ghét anh?”

“Chúc mừng anh, đầu của anh rất minh mẫn, có thể đi rồi.” Cô đẩy anh.

Anh ôm chặt cô, như ánh mặt trời lấp lánh. Còn cô lại dùng ánh mắt lạnh nhạt đón chào.

“Vì sao? Anh muốn biết.”

“Tôi thích hay ghét anh quan trọng như vậy ư?”

“Cứ cho là anh tự đại cũng được.”

“Tự đại cũng không phải độc quyền của anh đúng không?”


Anh hơi nhướng mày. “Nói như vậy, chúng ta đã tìm được một điểm chung rồi, tốt quá, đây là một khởi đầu tốt.”

Diệc Phương vừa bực mình vừa buồn cười. “Anh chẳng những tự đại, mà còn rất biết tự bào chữa.”

“Không, anh rất lạc quan. Còn em? Diệc Phương, em không phải là người theo chủ nghĩa bi quan đó chứ?”

Cô thừa nhận hoặc phủ nhận đều không được, chỉ có thể trừng mắt anh.

“Thật tốt quá, lại thêm một điểm chung nữa. Anh tin nếu có thêm thời gian, chúng ta sẽ phát hiện chúng ta ──.”

“Lạc tiên sinh, tôi không có khả năng biến thành ‘Chúng ta’ với anh.”

“Hửm? Sao em có thể dám chắn như thế?”

Thái độ cùng với giọng điệu chậm chạp của anh chọc tức cô.

“Bởi vì không có ‘Chúng ta’. Đài Bắc có nhiều bệnh viện như vậy, anh lại lựa chọn nơi này, nhiều như vậy bác sĩ, anh lại cứ phải tìm tôi thì mới chịu, đã vậy còn chọn vào thời gian nghỉ trưa, cũng chỉ vì một lý do.”

“Hửm, vậy sao? Là lý do gì?”

“Lý do rất đơn giản, thuần túy chỉ bởi vì anh không cam lòng, bởi vì anh luôn quen với việc các cô gái yêu thương nhung nhớ mình, mà kẻ vô danh tiểu tốt như tôi đây từ lúc còn trong bụng mẹ đã bị ‘chỉ định’ thuộc về anh, thế mà lại năm lần bảy lượt không để ý tới anh, không xem anh ra gì, không chịu gả cho anh.

Tôi tin anh cũng chưa hẳn bằng lòng với sự sắp xếp này của cha mẹ, với thân phận, địa vị, danh vọng của anh, dù anh muốn bất kỳ cô gái nào cũng đều dễ như trở bàn tay, anh chính là không chịu nổi một cô gái bình thường không có gì đặc biệt giữ khoảng cách với mình, vì thế anh mới hạ quyết tâm muốn đòi lại mặt mũi.” Cô đem những suy nghĩ trong lòng từ lâu nói hết ra.

“Ừm.” Kình Thiên nhìn cô chăm chú, nghĩ rằng cần phải thành thực với cô một chút. “Phân tích của em rất có lý, còn gì nữa không?”

Hít sâu một hơi, Diệc Phương bình tĩnh nhìn anh nói: “Nếu sự cự tuyệt của tôi đả kích tự tôn của anh, tôi cũng không thể vì thế mà nói xin lỗi anh được. Tôi cũng có quyền lựa chọn, mà điều tôi lựa ──”

“Em lựa chọn không cần anh.”

Cô không định nói thẳng thừng đến vậy, nhưng mà khi anh nói ra, cô lại có chút buồn bã khó diễn tả bằng lời.

Cô buồn vì chính mình. Mặc kệ cô thừa nhận hay phủ nhận, giờ phút này cô phát hiện, cô không phải thật sự không cần anh. Không phải như lời anh nói.

Kình Thiên hơi gật đầu. “Em nói đúng, tự tôn của anh quả thực có bị tổn thương.” Anh quyết định thẳng thắn thành khẩn là thượng sách. “Chỉ có điều, anh có thể đính chính lại mấy câu em vừa nói không?”

Cô nhìn anh, chờ đợi.

“Đầu tiên, em không phải là một cô gái bình thường không có gì đặc biệt, lại càng không phải là vô danh tiểu tốt. Thứ hai, anh nói lời này, không phải đang nịnh nọt, để lấy lòng em.”

“Dù là nịnh nọt thật thì cũng không hẳn có hiệu quả.” Diệc Phương cảnh cáo.

“Anh đã nói không phải rồi mà. Chậc, đừng ngắt lời anh, lúc em lớn tiếng anh cũng không hề nói xen vào đấy thôi.”

Cô vốn có chút tức giận, có chút buồn bã, bây giờ lại bị anh làm thành muốn cười. Cô mím môi, để anh tiếp tục.

“Thứ ba, vào lần đầu tiên anh đến tìm em, quả thật có một nửa là xuất phát từ không cam lòng. À……” Anh dừng lại, suy nghĩ tìm từ chính xác, “Không đúng, phải nói là không rõ ý nghĩ của mình. Sau này em sẽ biết anh là một người luôn phân rõ phải trái. Được không?” [NV: anh này nói chuyện thâm thúy quá, đang vấn đề này lại nhảy sang vấn đề khác

~]

Diệc Phương bị hỏi đến chẳng hiểu gì cả.

“Được không cái gì?”

“Sau này ấy!”

Cô không cần phải cho anh ta bất cứ hứa hẹn gì cả, nên cũng không đáp lại.

“Có được không? Nếu em không đáp ứng, anh sẽ không nói tiếp nữa đâu.”

Uy hiếp cô ư. Cô cảm thấy buồn cười.

“Không nói thì thôi.” Cô nói.

Kình Thiên thở dài một hơi, “Em thật khó ứng phó, vả lại còn không có lòng cảm thông nữa.”

“Anh rất thường oán giận nhỉ. Tôi thế nào mà không có lòng cảm thông?”

“Anh rõ ràng bị thương, thế mà em cứ nói như thể anh cố ý lừa bịp mà đi tới nơi này tìm em làm phiền vậy.” Anh – mặt vô tội.

“Anh có thể tìm bác sĩ khác ở phòng cấp cứu.” Cô nói rõ ra.

Anh nhìn lại cô. “Anh muốn gặp em.”

Nếu không phải hai tay anh đang ôm lấy cô, cô nghĩ, không biết mình có thể vì hoảng sợ quá độ mà té xỉu không nữa.

“Tôi hẳn nên thụ sủng nhược kinh* sao?” Cô vẫn giữ bình tĩnh như cũ, hỏi.

*thụ sủng nhược kinh: được yêu chiều mà vừa mừng vừa lo.

“Đương nhiên rồi. Em nói xem, bao nhiêu phụ nữ yêu thương nhung nhớ anh, vậy mà anh lại chỉ muốn gặp một mình em.”

Cô lập tức biến sắc, tiếp đó đẩy mạnh anh ra, đi đến bên bồn rửa tay cởi găng tay.

Kình Thiên thầm mắng chính mình.

Nhưng mà nhờ vậy đã chứng minh, nếu cô không cho phép anh ôm cô thì cô đã sớm tự mình thoát thân rồi. Trong lòng anh lại dấy lên một tia hy vọng.

Kình Thiên đi đến phía sau cô.

“Xin lỗi, đó là câu nói đùa không thông minh.” Anh thành khẩn xin lỗi.

Tấm lưng phía trước anh vẫn cứng đờ.

“Anh có thể về rồi, Lạc tiên sinh. Khỏi cần quay lại cắt chỉ, vết thương tránh bị nhiễm nước, tôi sẽ kê một số thuốc kháng sinh cho anh ──”

“Diệc Phương,” Anh nắm vai cô xoay người cô lại nhìn anh. “Anh muốn gặp lại em.”

Lòng cô bởi vì ánh mắt cùng yêu cầu của anh mà rung động.

Nhưng vẻ mặt, giọng nói của cô vẫn ổn định. “Có cần thiết sao?”

“Chúng ta có thể làm bạn không?”

Cô không nói lời nào.


“Em không cần thích anh, nhưng anh hy vọng chúng ta ít nhất cũng có thể làm bạn.”

“Anh sẽ làm bạn với người anh không thích sao?”

Kình Thiên yên lặng nhìn cô hồi lâu, tay ở trên vai cô cũng buông xuống.

“Sẽ không.” Anh cười, chẳng qua lần này là cười khổ. “Xem ra điểm chung của chúng ta không ít đâu.”

Diệc Phương đi tới sau bàn ngồi xuống kê một đơn thuốc xong, đưa cho anh.

Anh nhận lấy bỏ vào túi áo, vươn tay về phía cô, cô chần chờ trong chốc lát cũng đứng lên, nhẹ nhàng bắt tay với anh, rồi lập tức rút tay về.

“À, ít nhất chúng ta cũng đã nói rõ, phải không?”

Diệc Phương thản nhiên mỉm cười.

“Như vậy……” Không thể tưởng được Lạc Kình Thiên anh cũng có lúc không cạn từ ngữ. “Cám ơn em.”

“Không cần khách sáo, đây là việc tôi phải làm.”

“Tạm……”

“Ở bệnh viện tốt nhất đừng nói tạm biệt.” Cô nói.

Mãi đến khi cánh cửa phía sau anh khép lại, ngồi về ghế dựa rồi Diệc Phương mới biết được cô đã tốn bao nhiêu sức lực để khiến mình không mất kiểm soát trước mặt anh.

Cô một tay chống đầu tựa lên trên bàn, còn chưa kịp ổn định nhịp thở thì lại hoảng sợ đến suýt nữa bật từ ghế dựa lên.

“Người kia rất thích cô.” Ma đã quay lại.

“Á!” Diệc Phương kêu một tiếng sợ hãi, trừng lớn mắt.

“Tại sao cô không thích anh ta?”

“Anh……” Diệc Phương dùng sức nuốt ngụm nước miếng. “Sao anh lại đã quay lại rồi?”

“Quay lại? Quay lại cái gì?” Phương Diệc Ngôn đi tới đi lui, nhìn đông nhìn tây trong phòng khám bệnh. “Tại sao cô không thích anh ta?”

Diệc Phương ngồi im trên ghế dựa, động cũng không dám động.

“Ai?”

“Chậc, Lạc Kình Thiên đó.”

“Liên quan gì đến anh? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Tôi vốn muốn về nhà, nhưng mà……”

“Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về.” Cô nói rất nhanh.

Cô đưa hắn về đâu đây!

Diệc Phương vội vàng sửa lại: “Ý tôi là, tôi sẽ tìm người siêu độ cho anh.”

“Nhà của tôi à, ước chừng rất xa, hơn nữa tôi nghĩ cái nhà kia hơn phân nửa đã không còn rồi; Nếu tôi đã tới nơi này…… Siêu độ?”

“Anh đã……” Diệc Phương lại nuốt một ngụm nước miếng, “Không còn trên nhân thế, anh không biết sao?”

“À, việc này hả, tôi hiểu. Đúng rồi, ngày đó cô và những người bạn của cô hét to ma ma, thật đúng là rất không có lễ phép, rất sỉ nhục người khác, khỏi phải nói đến còn rất dọa người nữa.”

Dọa người? Câu này để hắn nói sao? Nhưng sỉ nhục người khác…… “Nói về việc này, tôi nghĩ các người hẳn nên nói lời xin lỗi với tôi.”

“Xin lỗi?”

“Cô đại diện nói cũng được.”

Hắn nghiêm trang chờ, lại khiến Diệc Phương dở khóc dở cười.

“Anh làm bọn tôi sợ tới mức hồn bay phách lạc, lại còn muốn tôi xin lỗi anh?”

“Tôi mới bị các người dọa tới mức hồn vía lên mây đấy!”

Hắn vẫn còn chấn động đây.

“Cho nên anh không phải đã đi rồi, mà chỉ là……” Tay Diệc Phương ra hiệu ở không trung, “Tạm thời không nhìn thấy?”

Hắn nhún nhún vai. “Nói như vậy cũng đúng. Mà cô làm gì phải sợ tôi chứ? Cô là bác sĩ, trong bệnh viện, người giống như tôi hẳn là thường xuyên gặp phải mà.”

‘Người’ giống như hắn? Nếu không phải đang khẩn trương bất an, cô có thể đã bật cười lên rồi.

“Anh là cái đầu tiên tôi gặp được trong đời này. Cám ơn trời đất.” Diệc Phương vạch một chữ thập trước ngực.

“Cô lại sỉ nhục tôi!” Hắn kháng nghị.

“Đừng mẫn cảm như vậy được không? Trước khi anh biến thành…… ừm, cũng từng là người mà, nhìn thấy ma đối với anh mà nói chẳng lẽ là chuyện thường ngày?”

“Không phải chuyện thường ngày, nhưng nhìn quen rồi là được.”

Diệc Phương cứng lưỡi. “Cái gì?”

“Đổi đề tài khác được không? Tôi vẫn chưa quen với sự thật tôi đã chết cho lắm.” Hắn hậm hực nói.

“Tôi lại càng không thích việc tôi đang cùng anh nói cái sự thật ấy, nhưng tôi muốn biết, rốt cuộc vì sao anh đi theo tôi?”

“Cô cho rằng tôi muốn à, tôi vui lắm sao? Nhưng tôi không thể không đi theo cô.”

“Vì sao?” Cô rên rỉ, tiếp đó nghĩ đến ── “Là vì anh ngã trên mặt đất, chỉ có mình tôi nhìn thấy anh sao?”

“Ban đầu tôi cũng không rõ tại sao những người khác đều không nhìn thấy tôi, nhưng bây giờ tôi biết rồi.”

“Vậy anh nói cho tôi biết đi, biết đâu có thể nghĩ cách giúp anh…… ừm……”

“Giúp tôi cái gì? Là giúp cô thoát khỏi tôi đúng chứ?” Hắn rầu rĩ không vui nói.

Cô không khỏi có chút băn khoăn.

“Đừng nói khó nghe như vậy, nếu có thể giúp anh, đưa anh đến nơi anh nên đến, dù sao so với việc anh cô……” Cô vội ho một tiếng, uyển chuyển nói: “Dù sao so với việc anh bay tới bay lui không có mục đích vẫn tốt hơn mà.”

“Cám ơn cô.”

“Cám ơn tôi cái gì?”

“Cám ơn cô không nói ‘Cô hồn dã quỷ’.”

Loa phóng thanh lúc này lại vang lên: “Bác sĩ ngoại khoa Ngôn Diệc Phương, bác sĩ ngoại khoa Ngôn Diệc Phương, xin lập tức đến phòng cấp cứu.”

Diệc Phương đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh đừng đi theo tôi được không?” Thấy hắn đi theo phía sau, cô năn nỉ.

“Nói không chừng tôi có thể giúp gì đó.”

“Anh? Anh giúp cái gì?” Dọa người sao? Cô vốn muốn nói vậy.

“Ơ, tôi cũng là một bác sĩ mà!” Hắn kháng nghị.

“Anh đừng đi theo tôi chính là giúp một việc lớn rồi.”

“Không theo thì không theo.” Hắn vô cùng mất hứng lẩm bẩm. “Tôi cứ ở đây chờ cô là được rồi chứ gì?”

“Chỉ cần anh không đi theo tôi là tốt rồi.” Ngẫm lại, cô khẩn trương hỏi: “Anh xác định ngoại trừ tôi, những người khác đều không nhìn thấy anh chứ?”


“Cho đến mấy ngày trước thì là như thế.”

“Cái gì? Anh……”

“Được rồi, nếu có người đến, tôi sẽ lánh đi, được rồi chứ?” Hắn lại lộ vẻ mặt tổn thương nghiêm trọng.

“Tôi chỉ là không hy vọng nơi này cũng biến thành phòng cấp cứu thôi.” Còn phải an ủi hắn, thật đúng là.

“Tôi hiểu rồi, cô mau đi đi, đừng chậm trễ bệnh nhân.”

Diệc Phương mở cửa ra, vừa lúc Hứa Ngọc Lan đang giơ tay định gõ cửa.

“Mỹ nam đi rồi sao chị?”

“Anh ta đang chờ em đấy.” Diệc Phương nhìn ra phía sau bĩu môi, vội vàng đi ra.

Hứa Ngọc Lan thò đầu nhìn xung quanh. “Làm gì có ai! Lại trêu em.”

Phương Diệc Ngôn nhìn đầu cô xuyên qua thân thể hắn, nói thầm: “Còn nói mình dọa người, không biết là ai dọa ai nữa. Xuyên qua thân thể người ta như vậy: Cô ta làm gì mà một chút cảm giác cũng không có thế?”

Hứa Ngọc Lan mới vừa đi không lâu, Lạc Kình Thiên đã vòng trở lại.

Liếc mắt một cái nhìn thấy Phương Diệc Ngôn, vẻ mặt anh hơi biến đổi.

Bất quá, anh vẫn lễ phép gật đầu. “Xin lỗi, Diệc Phương……”

“Cô ấy đang bận, chút nữa anh lại đến đi.”

Lạc Kình Thiên do dự một lát, sau đó cảm thấy không cần nhiều lời với hắn.

“Xin chuyển lời lại cho cô ấy, mong cô ấy gọi điện thoại cho tôi. Đây là danh thiếp của tôi.”

Mặc dù cho rằng Diệc Phương ắt hẳn biết làm cách nào để liên lạc với mình, nhưng Lạc Kình Thiên vẫn để lại danh thiếp của anh ở trên bàn.

“Đúng rồi, lần sau anh có gặp cô ấy, đừng nói anh đã từng thấy tôi ở trong này nhé.” Vào trước khi Lạc Kình Thiên đi, Phương Diệc Ngôn còn nói với anh, “Cô ấy không thích người ta nhìn thấy tôi ở trong này.”

Lạc Kình Thiên hoài nghi liếc nhìn hắn.

Qua một lúc lâu sau, Phương Diệc Ngôn mới giật mình “Ơ, hắn thấy được mình!”

※※※

“Cô đề ra ý kiến hay quá nhỉ! Đập vỡ đầu của tôi, nói cái gì phải đi tìm cô ấy, rồi viện cớ tiếp cận cô ấy. Bây giờ thì hay rồi, hại tôi phá tướng, mà cô ấy thì vẫn lạnh nhạt với tôi.”

“Anh đã tìm được cô ấy, cũng có cơ hội tiếp cận cô ấy rồi còn gì.”

“Thế thì sao? Trong mắt cô ấy hoàn toàn không có tôi.” Kình Thiên ảo não đến cực điểm. “Hơn nữa Phương Diệc Ngôn cũng ở đó, Diệc Phương đối với hắn hiển nhiên khách sáo hơn so với tôi.”

“Anh chưa nói với cô ấy tên họ Phương kia là loại người nào ư?”

“Tôi quên mất, lúc tôi nhớ ra vòng trở lại thì chỉ còn Phương Diệc Ngôn ở bên trong. Hừ, ra vẻ thần bí, giống như hắn là tình nhân bí mật của Diệc Phương vậy. quan hệ giữa Diệc Phương và hắn nhất định không phải là hời hợt. Suy từ đó ra, cho dù tôi có nói với cô ấy, tôi cũng không chắc rằng cô ấy sẽ tin tưởng tôi.”

“Ừm, đừng lo, chúng ta sẽ nghĩ ra cách khác giúp anh gặp riêng cô ấy lần nữa.”

Lạc Kình Thiên hoài nghi nhìn cô. “Làm gì mà cô nhiệt tình với chuyện này như thế?”

“Tôi là anh, anh là tôi. Tôi không giúp anh, chẳng lẽ đi giúp Phương Diệc Ngôn?”

“Ngay từ đầu cô đã nói cô là kiếp trước của tôi……”

“Đến bây giờ anh vẫn còn hoài nghi ư.”

“Không phải hoài nghi, mà là…… bỏ đi.” Kình Thiên phất tay, “Cô vẫn luôn không nói cho tôi biết, tên cô là gì?”

Cô do dự rất lâu.

“Nếu như kiếp trước của tôi là cô thì tại sao không thể nói cho tôi biết kiếp trước tôi là ai? Cô đến tìm tôi, hoặc nói đúng hơn là tìm chính cô, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?”

Cô quay lưng lại nhìn về phía anh.

Cô thật sự là một cô gái xinh đẹp, cũng bởi vậy, khi cô xuất hiện lần đầu tiên, anh chỉ có kinh ngạc, chưa từng sợ hãi.

Kình Thiên nhìn thân hình tao nhã, mảnh khảnh của cô, nghĩ thầm, giả dụ cô không phải một âm hồn, giả dụ không có Diệc Phương, anh vô cùng có khả năng sẽ yêu cô.

Sau một lúc lâu trầm mặc, rốt cục cô cũng yếu ớt mở miệng.

“Tôi là tự sát mà chết.”

Điều này so với việc biết cô là ma còn làm Kình Thiên khiếp sợ hơn.

“Vì lý do gì?” Anh nhỏ nhẹ hỏi.

“Một người đàn ông.” Cô chợt nhìn anh, mà ý thù hận của cô đã làm biến đổi khuôn mặt xinh đẹp đến không còn chút máu.

“Đã xảy ra chuyện gì? Mà nếu cô không muốn nói, cũng không cần phải trả lời.”

Kình Thiên cho rằng cô sẽ giống như lúc trước, khi anh hỏi những vấn đề liên quan đến bản thân cô thì cô luôn tránh né hoặc biến mất, nhưng lần này cô lại không vậy.

“Hắn không chịu cưới tôi, lại mất đi. Cha tôi cho rằng là lỗi của tôi, bởi vì tôi mà làm cha mẹ hổ thẹn, khiến gia tộc chịu nhục, sau khi dùng gia pháp xử phạt tôi, lại đem tôi giam lỏng. Chuyện này truyền khắp hàng xóm láng giềng, lời ra tiếng vào, có bao nhiêu chịu không thấu, một lời khó nói hết.”

Cô khe khẽ nghẹn ngào.

“Vì vậy cô đã chọn hy sinh tính mạng.” Kình Thiên than thở, “Vì một người đàn ông không có trách nhiệm, đáng giá không?”

“Lúc đó tôi chỉ cảm thấy không thể đối mặt với song thân, không thể gặp người khác, sống không bằng chết, nên không còn chọn lựa nào khác hơn.”

Cô bắt đầu cúi đầu nức nở. Nhưng Kình Thiên lại không có cách nào chạm vào cô, cho cô bất cứ an ủi gì, cũng chỉ có thể tới gần cô, dịu dàng nói nhỏ với cô.

“Đừng khóc nữa, chuyện cũ đã qua. Việc ngốc nghếch cô cũng làm rồi, dù hối tiếc cũng không còn kịp nữa.”

“Không, tôi không cam tâm.”

“Ài, cô không cam tâm thì làm được gì?”

“Tôi phải biết được, tôi nhất định phải biết được, hắn là vì lý do gì mà không cần tôi!”

Kình Thiên không nói gì.

Anh cũng muốn biết, Diệc Phương là vì lý do gì mà không cần anh?

Vừa nghĩ như thế, anh đột nhiên sáng tỏ.

“Vì vậy nên cô muốn giúp tôi và Diệc Phương?”

“Tôi giúp anh, cũng như giúp chính mình.” Cô nói.

“Cô vẫn chưa nói cho tôi biết, tên cô là gì?”

“Tôi họ Lục, Lục Uyển Như. Nhưng mà anh tuyệt đối đừng nhắc đến tôi trước mặt Ngôn Diệc Phương nhé, đặc biệt là lúc có Phương Diệc Ngôn ở đó.”

“Có nguyên nhân gì đặc biệt sao?”

“Sau này anh sẽ rõ.”

Kỳ thật anh cũng không thể nhắc đến cô trước mặt Diệc Phương, Kình Thiên nghĩ.

Nói với Diệc Phương bên cạnh anh có một ma nữ, vả lại còn là kiếp trước của anh?

Vậy thì, đừng nói kiếp này, cho dù kiếp sau anh cũng đừng mong cô sẽ để ý đến anh. Cô chắc hẳn sẽ xem anh như một tên điên mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận