Một Đêm Ân Sủng

Vị đại phu này may mắn lại chính là vị đại phụ giỏi nhát của Hoài Thành này, mặc dù không thể gọi là thần y, nhưng y thuật của ông cực kỳ cao minh, hành y đã mấy chục năm, ít nhiều cũng đã từng chẩn qua không ít những căn bệnh nguy nan, Hàn Lăng nghi ngờ như vậy, khiến ông nhất thời cảm thấy không được vui, “Phu nhần, có lẽ người tạm thời không muốn có đứa bé, nhưng mà không thể hoài nghi y thuật của lão phu. Người thực sự là đang có thai đã hơn hai tháng rồi. Ban nãy người bị ngất xỉu, là do đường dài vất vả, lại thêm hơi bị trúng nắng, dẫn đến động thai khí, nhưng mà người yên tâm, uống thuốc mà lão phu cho, ngươi sẽ không có gì đáng ngại.”

Đại phu đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại Liễu Đình Phái, Vương Cảnh Thương, Ti Thải và Vi lạc, bọn họ tâm trạng của mỗi người không khác gì so với hồi nãy, không thay đổi gì mấy.

Liễu Đình Phái ắnh mắt tràn đầy thần thái phức tạp, chăm chăm nhìn chặt vào Hàn Lăng, nội tâm dần dần đốt lên nỗi đau buồn cùng phẫn nộ.

Vương Cảnh Thương trong bụng tràn ngập những đám mây nghi ngờ, suy ngẫm xem cha của đứa bé là ai. Vốn dĩ, hắn cho rằng là Liễu Đình Phái, nhưng mà xem tình huống vừa rồi, hình như không phải, như vậy kết quả chỉ có một, đó chính là..................

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi bồn chồn bứt dứt một việc, Hàn Lăng nếu đã mang thai con cháu của hoàng thượng, vì sao lại còn lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây, lại còn đi cùng với liễu Đình Phái tới, hoàng thượng đâu? Một hoàng đế bá đạo uy nghiêm, tính sở hữu cực lớn như vậy, làm sao có thể để mặc cho phi từ cùng tiểu hoàng tử du ngoạn khắp nơi bên ngoài chứ.

Ba nắm trước, hắn lần thứ hai hồi kinh, lại nghe được một tin cực kỳ xấu --- Hàn Lăng vô duyên vô cớ mất tích, hoàng thượng vì nàng mà không màng đến triều chính, cả ngày như điên như dại.

Sau khi quay trở lại nơi này, hắn vẫn tiếp tục quan tâm đến tin tức ở kinh thành, ngôi vị của Vi Phong bị cướp mất, cho tới khi Vi Phong lấy lại được ngôi vị, tất cả những điều này, hắn đều có nghe có tìm hiểu.

Nhưng mà riêng mỗi tin tức của Hàn Lăng, hắn không hề biết gì. Hôm nay nghe thấy thuộc hạ báo tới tên của nàng, hắn còn cho rằng mình đang nằm mơ, cho tới khi chính nàng xuất hiện trước mắt mình, trái tim hắn mới bán tín bán nghi, cuối cùng cũng có được sự khẳng định.

Nàng vì sao lại tới đây? Đứa bé trong bụng lại là chuyện gì, nhớ lại phản ứng ban nãy của nàng, hắn không khỏi hoàn hồn, ắnh mắt tập trung nhìn hướng về phía nàng, nhưng ánh vào trong mắt hắn lại là một cảnh tượng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Chỉ nhìn thấy Vi Lạc đang ra sức lắc lấy lắc để cánh tay của Hàn Lăng, hưng phấn mè nheo không dứt: “Mama, con muốn muội muội, con muốn muội muội! Mau cho muội muội ra đây!”

“Lạc Lạc, mau dừng lại, ngươi như vậy sẽ làm đau mẹ đó.” Không đợi Vương Cảnh Thương lên tiếng, Liễu Đình Phái đã hoang mang vội vã ổn định lại Vi Lạc.

Sau khi Vi Lạc yên lặng trở lại, cả căn phòng lại là một bầu không khíim lặng chết chóc, luồng ánh mắt của mỗi người đều rơi trên người Hàn Lăng nãy giơ vẫn đang ngồi đờ đẫn.

Lúc này, Nha hòan mới bê bát thuốc bước vào, “Khởi bẩm đại nhân, thuốc đã đun xong rồi!”

Vương Cảnh Thương đón lấy, quí xuống bên cạnh giường, dịu dàng hô gọi Hàn Lăng, “Lăng, uống thuốc nào! Lăng.....”

Hàn Lăng lạnh nhạt liếc qua bát thuốc đen xì xì, lạnh lùng từ chối: “Ta không muốn uống.”

“Lăng, ngươi nhất định phải uống, vì tiểu hoàng tử ngươi nhất định phải uốn!” Ti Thải thấy tình trạng như vậy, là người đầu tiên khuyên giải.

“Chịu khó uống thuốc trước đi!” nội tâm cho dù buồn bã phẫn nộ như vậy, Liễu Đình Phái vẫn lấy sức khỏe của Hàn Lăng làm trọng.

Đôi mắt tròn vo long lanh của Vi Lạc cũng chất đầy lo lắng, “Mama sợ đắng à? Nhưng mà, thuốc tốt đắng miệng mà!”

Nhìn chúng nhân đang đứng xung quanh một lúc, Hàn Lăng bất lực đón lấy bát thuốc, bóp chặt lấy mũi, một hơi uống hết bát thuốc.

Sau đó, nàng bảo tất cả mọi người ra ngoài trước, chỉ lưu lại Vi Lạc với Ti Thải.

Nhìn chằm chặp vào Vi Lạc, nàng nhẹ giọng hỏi: “Lạc Lạc, lúc nãy con nói gì mà phụ hoàng giỏi quá, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?”

Vi Lạc ánh mắt lấp lánh, úp úp mở mở.

“Lạc Lạc, mama đang hỏi con đó!” Hàn Lăng cao giọng.

“Lăng, ngươi mới vửa uống thuốc xong, không bằng nghỉ ngơi trước đi.” Ti Thải đột nhiên xen vào một câu.

Hàn lăng chuyển hướng ánh mắt sang nàng, lại là một ánh mắt như đang nghĩ ngợi gì đó nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, khóe môi dần dần cong lên thành một nụ cười khó đoán, “Người cũng rất quan tâm tới ta đó chứ!”

Ti Thải ngẩn người, chột dạ cúi đầu xuống đất.

Hàn Lăng tạm thời tha cho nàng, hướng sự chú ý quay lại phía Lạc LẠc, “Lạc Lạc.....”

“Mama, con cảm thấy hơi buồn buồn ngủ, con muốn ngủ một lúc!” Vi Lạc tinh ranh, vội vàng nằm xuông.

Nhưng mà, Hàn Lăng không định như vậy bỏ qua cho hắn, “bắt đầu từ ngày mai, con không cần ở bên cạnh mẹ nữa, cùng không cần gọi ta là mama nữa!”

Vi lạc bị dọa cho sợ xanh mắt, cả người vẫn còn chưa khịp nằm hẳn xuồng, nhanh chóng bò dậy, vô cùng đáng thương nhìn Hàn Lăng, rất lâu, mới nhỏ giọng trả lời: “Trước khi xuất phát, phụ hoàng nói với con, lần này nhất định trong bụng mama sẽ có muội muội đó, còn nói con phải thay người chăm sóc mẹ thật tốt, và còn......”

“Và còn cái gì?”

“Mama, có thế không nói không? Đó là bí mật giữa phụ hoàng và con, con nếu như nói ra với mẹ, có nghĩa là con không giữ chữ tín!”

“Con muốn mất đi mama? Hay là muốn thất tín với phụ hoàng?”

“cả hai đều không muốn!”

“Chỉ được chọn môt!” Hàn Lăng lại đanh mặt lại. Nàng từ sớm đã nhìn ra, tên nhóc này ngoài mặt thì nói là trung lập, nhưng thực tế thì đã đứng về phía Vi Phong rồi. Nhưng mà, nàng không thể ngờ được hắn lại có thể “có hiếu với phụ thân” đến bước này.

Vi Lạc lại tiến thoái lưỡng nan một lúc, cuối cùng tức quá nói một hơi: “Phụ hoàng nói cha nhìn trộm mẹ, là người xấu, còn nói nếu như con muốn có muội muội, nhất định không được lơ là phải chú ý đến hành động của cha, một khi phát hiện ra cha có hành động vượt quá lẽ thường, nhất thiết phải tìm đủ mọi cách ngăn chặn lại!”

Chẳng trách mà! Chẳng trách trên cả đoạn đường, mỗi lần Đình Phái muốn có một hành động thân mật với mình, vi lạc đều sẽ phá vỡ ý đồ, nàng vỗn cho rằng đó là trùng hơpự, không ngờ tới tất cả đều là có âm mưu.

Nếu như Đình Phái biết được công vất vả cực nhọc nuôi dưỡng ba năm lại không so sánh được với một người mà mới chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn, không biết sẽ nghĩ như thế nào đây. Đau lòng là khó tránh rồi, ngoài đau lòng ra, còn gì nữa? Haizzzz.......

“Mama, xin nười đừng trách cứ phụ hoàng, phụ hoàng cũng là do quá yêu thích người, quá muốn chúng ta một nhà đoàn tụ!”

Nhìn bộ dạng hắn cấp thiết biện hộ cho Vi Phong, nội tâm Hàn Lăng lại than dài một tiếng, tến khồn kiếp đó tài gì đức gì, mà đáng được nhiều người cam tâm tình nguyện dốc lòng vì hắn như vậy.

Nàng không khỏi chuyển ánh mắt về phía Ti Thải người yên lặng đứng bên cạnh từ nãy, “Người cùng ta đi du ngoạn, cũng là chủ ý của hắn đúng không?”

Trong mắt Ti Thải xẹt qua một tia tội lỗi và ngượng ngùng.

“Nói sự thật cho ta!” Lần này, ngữ khí của Hàn Lăng có chứa cả sự không cho phép từ chối.

“Có lần, ta ôm một niềm hy vọng may mắn đi tìm gặp hoàng thượng để hỏi về thân phận của Dạ, không ngờ người lại nói Dạ chính xác là có quan hệ với Ninh Nho Húc. Ta kích động vui mừng, tiếp tục dò hỏi, nhưng người chỉ nói, nói với ta cũng được, nhưng phải đồng ý một yêu cầu của người...........”

“Theo ta cùng xuất phát, trên đường giám sát ta, bẩm báo với hắn nhất cử nhất động của ta?” Hàn Lăng thay nàng nói nốt, trong giọng nói bắt đầu lộ ra một chút phẫn nộ.

“Không hoàn toàn là như vậy! Hoàng thượng mệnh lệnh cho ta bẩm báo với người hành động và tình trạng của ngươi, chủ yếu là hy vọng ta trên đường chăm sóc cho ngươi, nói cho cùng ngươi mang thai thì cũng cần có người chăm sóc.”

“Hắn làm sao mà lại khẳng định ta sẽ mang thai như vậy?”

“Cái này, ta cũng không rõ lắm. Ta chỉ biết là, hoàng thượng đã từng hỏi ta việc liên quan đến kỳ kinh của ngươi!”

Kỳ kinh?! Hàn Lăng cuối cùng cũng ngộ ra! Hiểu rồi, hiểu ra tất cả rồi, chẳng trách mấy ngày trước khi xuất phát, nàng cứ luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc, toàn thân đau nhức, nơi riêng tư cứ chướng chướng, có chút không bình thường, hóa ta là do cái tên khốn kiếp kia làm trò quỉ!

Hắn lại dám dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để muốn mình, lại còn hiểu cách lợi dụng thời kỳ nguy hiểm, mấy ngày đó lại đúng là vào kỳ rụng trứng, hiệu suất mang thai vô cùng cao. Đáng chết! Đáng ghét! Nàng cho cùng thì vẫn luôn bị hắn đùa giỡn cho quay vòng vòng!

Càng nghĩ càng không cam tâm, nộ khí càng ngày càng phình lớn, không có chỗ phát, nàng liền dồn hết vào người Ti Thải phát tiết, “Ngươi là bạn tốt của ta, là chị em kim lan của ta, vì sao hết lần này đến lần khác đứng về phía hắn? Tại sao hết lần này đến lần khác coi thường sự thật lòng của ta?”

“Không phải như vậy đâu........”Ti Thải khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, tràn lên nỗi đau thương.

“Không phải như vậy, vậy như thế nào? Ta còn cho rằng ngươi quá là vĩ đại, không ngờ được hóa ra cùng là một tên quỉ ích kỷ, vì người yêu của ngươi, không tiếc bán đứng ta, uổng phí sự tín nhiệm của ta đối với ngươi, Hàn Lăng ta thật là mắt mù rồi!”

Trong tròng mắt Ti Thải bắt đầu ngập tràn nước mắt, “Lăng, ta xin lỗi, thật sự xin lỗi. Không sai, ta có thể làm như vậy, một mặt là vì bản thân ta, nhưng mặt khác là nghĩ cho ngươi, ta hy vọng ngươi sớm ngày hòa thuận với hoàng thượng, từ đó sống một cuốc sống với những ngày vui vẻ hạnh phúc.”

“Hừ, nói nghe thật là hay quá, vì tốt cho ta! Ngươi không phải là ta, làm thế nào biết được ta ở chung với ai là tốt nhất? Ngươi dựa vào cái gì mà áp đặt cái suy nghĩ mê muội ngốc nghếch đó lên bản thân ta? Ngươi hiểu cái gì? Ta hỏi ngươi, ngươi hiểu cái gì?” Nghĩ đến việc tất cả mọi người đều cho rằng Vi Phong mới là điểm đến cuối cùng của mình, Hàn Lăng lại không khỏi cảm thấy phẫn nộ.

“Xin lỗi, ta không biết ngươi nghĩ như vậy, thật sự xin lỗi, xin ngươi tha thứ cho ta!”

“Tha thứ cho ngươi? Tại sao ta phải tha thứ cho ngươi? Ngươi.....ra ngoài!”

“Lăng---“

“Ra ngoài! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Lập tức biến khỏi mắt của ta!” Hàn Lăng nộ hỏa thiêu đốt, lại quên mất bản thân mới vừa ngất xỉu xong, mà còn đang mang thai nữa. Quả nhiên, hơi thở của nàng lập tức trở nên gấp gáp, trong bụng còn có chút hơi quặn đau.

Ti Thải thấy vậy, vội vàng chạy đến gần nàng, “Lăng, ngươi sao vậy? Chỗ nào cảm thây không khỏe?”

“Ngươi cút ra, ai cần ngươi giả hảo tâm!” Hàn Lăng dùng sức, đẩy nàng ra.

Ti Thải toàn tâm đặt trên người Hàn Lăng, không hề phòng bị, vừa loạng choạng, đã ngã nhào ra đất.

Vi Lạc lo lắng gào lên một câu, “ dì ơi, dì không sao chứ?”

Lúc này, Hàn Lăng mới dần dần thanh tỉnh lại sau cơn thịnh nộ, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng và hối hận, nhưng lại vì sĩ diện, nàng lại giả bộ lạnh nhạt.

Ti Thải chầm chậm đứng dậy, đau lòng nhìn Hàn Lăng một cái, khóc lóc đi ra khỏi phòng.

Nhìn cái bóng màu xanh dần dần biến mất khỏi cửa lớn, trái tim Hàn Lăng như là đánh vỡ mất ‘bình ngũ vị’ (bình ngũ vị: bao gồm cay, đắng, chua, mặn, ngọt năm vị. Câu này được người xưa dùng để hình tượng hóa một sự việc nào đó khiến cho con người cảm nhận từng cảm xúc cay, đắng, chua, mặn, ngọt các loại tư vị của cảm xúc), không biết là cảm xúc gì.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Đi xuyên qua khu phố buôn bán nhộn nhịp, nhưng Ti Thải không hề cảm nhận được một tia sinh khí và vui mừng nào.

Nàng quá đau long và buồn bã, sau khi chạy ra khỏi thị phòng của Hàn Lăng, nàng một mạch đi thẳng không ngẩng đầu lên, đợi tới khi nàng hoàn hồn trở lại, mới kinh ngạc phát giác bản thân đã đứng trong con phô buôn bán đông người qua lại này rồi.

Không biết làm thế nào, đang tùy ý đi loanh quanh, hốt nhiên phát hiện một vị lão nhân quần áo rách nát nằm co quắp trong một góc phía đắng kia, như là đã rất lâu không được ăn gì rồi. Lòng trăc ẩn đột nhiên trỗi dậy, nàng tiến đến bên hàng bánh bao mua một ít màn thầu (gần như một loại bánh bao không nhân, rất to, không có vị gì, ăn chung với thức ăn), đi đến chỗ ông lão.

Nghe thấy tiếng gọi, ông lão mở đôi mắt vàng vọt của mình, dần dần, lại hướng nàng khấu đầu, “cô nương, cuối cùng cũng tìm được người rồi, nô tài cuối cùng cũng có thể bàn giao lại được với hoàng thượng rồi!”

Ti Thải nghi hoặc không hiểu, quì xuống, “Lão bá à, người sao vậy. đừng khấu đầu nữa, chỉ là một chút màn thầu thôi mà, nào, ông ăn đi cho nóng!”

Ông lão không ngay lập tức đón nhận chiếc bánh, mà chằm chằm nhìn vào nàng, đôi môi khô nẻ không ngừng run rẩy, “Cô nương, người chưa chết thật là tốt, hoàng thượng biết được cô nương vì người mà tự vẫn, người cảm thấy rất ân hận. Hoàng thượng là do vô tâm, người bị trúng phải thuốc mê của tên yêu nữ kia, lão nô không còn cách nào khác, chỉ đành để cho người đưa thuốc giải cho hoàng thượng, không ngờ được lại làm hại cả đời của người, xin lỗi, thật lòng xin lỗi.”

Ti Thải ngàng càng khốn hoặc, “Lão bá bá, người có phải nhận nhầm người rồi không?”

“không thể, không thể nào, cô nương khí chất nho nhã , lòng dạ từ bi, hôm đó, người mang cơm tới cho ta, hôm nay lại mang màn thầu........”

Ti Thải mới nghe, lại càng khẳng định ông lão nhận nhầm người rồi, “Lão bá bá, ta chưa từng mang cơm tới cho người, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!”

“Người nhất định là hận thấu lão nô, mới cố ý không nhận ra lão nô, đúng không?” Lão bá cả khuôn mặt tràn ngập hối lỗi, “Cũng đúng, nếu như không phải là lão nô, người đã không mất đi sự trong trắng, là lỗi của lão nô, nhưng lão nô cũng là vì hoàng thượng mà!”

Lần này, Ti Thải nghe rõ mồn một hai chữ “hoàng thượng”, không khỏi nghi hoặc, “Lão bá à, người miệng nói tới hoàng thượng là.......”

“Là đương kim hoàng thượng Cao Tông Quân đó!”

Cao Tông Quân? Đó không phải là tiên đế sao? Nội tâm Ti Thải lại một trận bồn chồn nghi hoặc.

“cô nương, xin hãy đi cùng lão nô đi, hoàng thượng biết là người đang mang thai, dự định đưa người tiến cung, từ nay về sau, không ai dám nói đứa nhỏ trong bụng người lai lịch không rõ ràng nữa, người đang mang trong mình là long chủng, người không phải là mang tới sự xấu hổ cho gia đình, mà là quang tông diệu tổ, những người trong Liêu gia thôn từ nay về sau không ai còn dám vô lễ với người nữa!”

Lắng nghe, suy nghĩ, Ti Thải đột nhiên sắc mặt đại biến, chẳng lé......chẳng lẽ năm đó người hủy đi sự trinh tiết của mẹ chính là tiên đế?

Khi nàng đang định hỏi cho rõ ràng, thì một vị lão phu nhân chạy đến, đỡ vị lão bá này dậy, “Bác à, bác lại trốn mọi người chạy ra đây rồi.”

“Bà ơi, xin hỏi........” Ti Thải vội vàng ngăn bà lại.

Lão phu nhân nhìn Ti Thải một lúc, lại nhìn tới màn thầu trong tay nàng, vội xin lỗi, “Cô nương, xin lỗi, bác nhà chúng tôi tinh thần có chút vấn đề, nhìn thấy có người mang bánh bao và màn thầu cho mình, thì sẽ nói những câu vô nghĩa, xin lượng thứ cho!”

Ti Thải ngẩn ngơ, đợi khi nàng hoàn hồn, thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai vị lão nhân kia nữa.

Quay người lại, nàng một bên vừa đi thẳng một bên vừa nghĩ tới tình cảnh lúc nãy, không biết qua bao nhiêu thời gian, cho tới khi khu phố buôn bán dần dần yên tĩnh lại, mới tăng tốc bước nhanh về hướng Nha môn.........

Nàng bước vào phòng, liền bị Hàn Lăng vòng tay ôm chặt lấy, “Ta xin lỗi, ta lúc nãy không phải là cố ý nổi giận, ta nhất thời kích động dẫn đến mất đi lý trí, chỉ nghĩ tới việc chuyện gì cũng bị Vi Phong nắm chức trong tay, ta mới không bình tĩnh được.”

Ti Thải mới đầu ngẩn ra, sau mới hiểu ra, cũng ôm chặt lấy Hàn Lăng, “Kỳ thực ta cùng có chỗ sai, ngươi nói đúng, là ta ích kỷ quá.............”

“Không! Ngươi vì tình yêu mà đấu tranh không có gì sai, luận sai thì là tên Vi Phong đó sai, hắn lợi dụng sự lương thiện của ngươi để đạt được mục đích, là hắn gian sảo, chúng ta đều rơi vào bẫy của hắn.” Nhớ đến tên Vi Phong đáng ghét, Hàn Lăng hận đến nỗi nghiến răng ken két.

“Dù sao, là do ta có lỗi với ngươi!”

“Ta mới cần xin lỗi ngươi nè, lúc nãy ta hung dữ với ngươi như vậy, lại còn nhẫn tâm đẩy ngã ngươi, mông còn đau hay không? Có cần gọi đại phu tới coi không?”

“Không đau nữa, không sao rồi, người đừng cuống cuồng lên như vậy!”

“vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Hàn Lăng cuối cũng cũng bỏ nàng ra, “Đúng rồi, ngươi ban nãy đi đâu vậy, chúng ta tìm ngươi hơn một canh giờ cũng không thấy ngươi.”

Nhìn dung nhan tuyetẹ mỹ toàn sự lư lắng và hối hận của Hàn Lăng, nội tâm Ti Thải lại càng cảm động, “Ta xin lỗi, khiến cho ngươi phải hoảng sợ rồi. Ta nhất thời đau lòng, bất tri bất giác chạy tới khu phố buôn bán.”

“Hóa ra là vậy, ta còn lo lắng vạn nhất ngươi nghĩ không thông.....”

“Không đâu, làm thế nào lại như vậy chứ, ngươi cũng biết, mạng của ta alf do mẹ ta liều chết bảo vệ, ta không thể làm chuyện có lỗi với mẹ, không thể làm chuyện có lỗi với bà........”

Nhìn thấy sắc mặt Ti Thải đột nhiên chuyển biến, Hàn Lăng mới vừa yên tâm lại trở nên hoảng loạn, “Lại có chuyện gì sao?”

Ti Thải hơi có chút trầm mặc, sau rốt, vô cùng nghiêm túc và thận trọng kể lại hết chuyện gặp phải ở khu phố buôn bán cho Hàn Lăng nghe.

Hàn Lăng nghe xong, mắt trọn tròn miệng há ra kinh ngạc (Mắt chữ o mồm chữ a?). Trong đầu nàng tùy cơ mà nảy lên suy nghĩ thông minh, kinh ngạc, lắp ba lắp bắp nói, “Ti Thải, ngươi và Vi Phong......không thể......không thể là huynh muội chứ?

Ti thải không nói, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt lại hiện rõ là nàng cũng có suy đoán như vậy.

Miệng của Hàn Lăng đã hiện rõ lên thành hình chữ O, mãi lâu sau cũng không thể từ trong kinh ngạc khôi phục lại.

Trái tim Ti Thải cũng cũng ào ào dậy sóng.

Cho tới khi Vương Cảnh Thương tới gọi bọn họ đi ăn cơm, bọn họ mới từ trong suy nghĩ của mình hồi tỉnh lại.......

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Việc Hàn Lăng mang thai đã dẫn đến các loại sóng gió và kinh ngạc, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Cả trái tim của nàng giờ đã bị chuyện thân thế của Ti Thải mê hoặc. Ngày thứ hai mới vừa dung xong bữa sang, liền không thể chờ đợi được đưa Ti Thải rời khỏi Nha môn, nhưng tiếc là tìm hết tất cả khu phô buôn bán, cùng không tìm thấy vị lão bá đó.

Những ngày tiếp theo đó, nàng thường không có việc gì liền cùng với Ti Thải ra ngoài, nhưng mỗi lần đều là thất vọng trở về.

Liễu Đình Phái và Vương Cảng Thương đối với hành động của bọn họ vô cùng tò mò, nhiều lần truy hỏi nguyên do, bọn họ mỗi lần như là rất hiểu ý nhau trả lời đó là bí mật. Liễu Đình Phái và những người khác đành bất lực, chỉ đành bỏ cuộc.

Hàn Lăng đã tiếp nhận sự thật việc mình mang thai, nhưng mà, nàng lại không theo ước nguyện của Vi Phong lập tức hồi cung, mà là tiếp tục lưu lại Hoài Thành.

Nội tâm Liễu Đình Phái và Vương Cảnh Thương ngàn vạn điều nghi hoặc, nhunưg cũng không vội vàng đặt dò hỏi, chỉ cẩn thận tỉ mí bầu bạn bên cạnh, đối với nàng quan tâm sâu sắc.

Những ngày yên bình qua đi, đã lại qua đi hai tháng, cho tới khi nhận được một bức thư.

“lăng, chúng ta phải mau chóng khỏi hành thôi!” Ti Thải mặt nhăn mày nhó, tâm trí lo lắng như lửa đốt.

Hàn Lăng không lên tiếng, chỉ là nhìn đi nhìn lại bức thư đang ở trong tay.

Ti Thải thấy vậy, như là rất hiểu rõ trái tim của Hàn Lăng, “Cốc Thu không thể gạt ngươi được.”

“Ta đối với ngươi cũng vạn phần tin tưởng, nhưng ngươi vẫn đứng về phía của hắn!” Hàn Lăng lật lại nợ cũ. Quỉ kế của tên Vi Phong thật sự là quá nhiều, nàng không thể không đề phòng.

Trong mắt Ti Thải xẹt qua một tia ngượng ngùng. Nhưng vẫn biện hộ giải thích, “Lần này tuyệt đối là không, Cốc Thu không thể dùng tính mệnh của hoàng thượng ra để đánh cược được.”

Cũng phải, trong cái thể giới cổ đại hoàng quyến là trên hết này, chết là từ cấm kỵ trong hoàng thất.

“Lăng, đừng do dự nữa, đừng nghĩ lung tung nữa, lần này nhất định là thật đó.” Ti Thải đáng thương, tâm trí lo lắng như lửa đốt phát khóc.

Đúng vào lúc này, Vi Lalc cũng chạy vào, phía sau là Liễu Đình Phái và Vương Cảnh Thương.

Phát hiện Ti Thải khuôn mặt đầm đìa nước mắt, Vương Cảnh Thương không khỏi bồn chồn, “Chuyện gì vây?”

Nhìn thấy Vương Cảnh Thương, Ti Thải phảng phất như nhìn thấy tia hy vọng, vội vàng hướng hắn khuyên giải, “Vương đại nhân, tính mạng của hoàng thượng đang nguy cấp, người mau khuyên bảo Lăng hồi cung thăm hoàng thượng đi.”

Vương Cảnh Thương kinh ngạc không nói nên lời, từ trong tay Hàn Lăng rút ra bức thư, mới xem, sắc mặt lại càng trở nên nghiêm trọng, “Đây chính xác là bút tích của Cẩm Hoành!”

“Đúng không, ta đã nói lần này không phải là cái bẫy lừa gạt mà, Lăng, ngươi đừng nghi ngờ nữa, chúng ta khỏi hành hồi cung thôi.” Ti Thải lại hét lên.

“Mama, phụ hoàng sao vây? Cái gì gọi là tính mệnh nguy cấp?” Lúc này, Vi Lạc cũng lên tiếng.

Ti Thải lại chuyển hướng chú ý của mình sang Vi Lạc, “Lạc LẠc, phụ hoàng của ngươi bị bệnh rồi, mà còn bệnh rất là nặng, nguy hiểm đến tính mạng nữa.”

“ý nghĩa là phụ hoàng sắp chết?” Vi Lạc đôi mắt hắc bạch phân minh nước mắt tràn lên như muốn khóc.

Ti Thải bi thương gật gật đầu.

Quả nhiên, Vi Lạc lập tức khóc ầm lên, lắc lắc cánh tay của Hàn Lăng, “Mama, con muốn trở về, con muốn gặp phụ hoàng, phụ hoàng sắp chết rồi, con không thể để phụ hoàng chết..........”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui