Một Đêm Ân Sủng

Triệu Lăng Nhi nắm lấy cành cây, dè dặt lật người, gục trên cây ngơ ngác nhìn xuống nơi mà Yến Đình Phái biến mất, khóc lóc thê thảm.

Trong khoảnh khắc, thiên hôn địa ám, ánh sáng biến mất, cuồng phong gào thét, sấm vang chớp giật, mưa đổ ào xuống như trút.

Những hạt nước mưa to cộ đập vào đầu, vào người, vào chân Triệu Lăng Nhi. Toàn thân nàng ướt đẫm, nhánh cây cũng không ngừng lay động trong gió.

Đột nhiên đầu óc nàng hiện lên ý nghĩ đi theo Đình Phái. Tuy nhiên, vào lúc nàng sắp buông tay thì gương mặt Thác Bạt Phong lại xuất hiện, hắn đang nói với nàng, “Lăng Nhi, trở về đi, mau trở về bên trẫm.

Mưa gió tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, không đầy một khắc sau, bầu trời đã trở lại trong xanh.

Hai mắt Triệu Lăng Nhi đờ đẫn nhìn xuống sơn cốc tối tăm không thấy đáy, bộ quần áo trên người nàng dính bết lại.

Một lúc sau, nàng quay nhìn gốc cây vẫn đang cắm vào vách đá, lại ngẩn người.

Không ngờ rằng gốc cây tưởng rằng sắp đứt lìa này lại có thể đứng vững được sau trận bão táp vừa rồi, làm nàng vẫn sống yên ổn. Xem ra, mệnh nàng chưa tuyệt.

Nàng vốn nên chết nhưng lại vẫn sống, còn Đình Phái vốn không nên chết nhưng lại vì nàng mà…

Nghĩ đến việc sau này không thể nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu đó, nghĩ đến sau này không ai đối xử dịu dàng với mình như vậy, nghĩ đến việc bản thân còn chưa kịp nói với hắn kỳ thật nàng đã bắt đầu thích hắn… Nước mắt lại chảy dài, kiều nhan trở nên vô cùng buồn bã cùng ai thiết, Triệu Lăng Nhi lại thê thiết khóc lên.

“Có người rơi xuống núi?” Đột nhiên trên đỉnh núi truyền đến tiếng nói, nhưng Triệu Lăng Nhi, đang khóc lóc thương tâm, lại không nghe thấy.

“Xin hỏi ai ở dưới đó? Uy, có nghe thấy không?” tiếng nói ngày càng to hơn, theo sau đó là một sợi dây thừng thô ráp ròng xuống.

Cảm giác có thứ gì đó chạm vào lưng, Triệu Lăng Nhi quay đầu lại, lập tức ngừng khóc.

“Thấy sợi dây không? Nắm chặt lấy, ta sẽ kéo ngươi lên!” Tiếng kêu lại truyền đến.

Triệu Lăng Nhi kinh ngạc nhìn sợi dây thừng trước mắt, lại nhìn sang đỉnh núi không có một bóng người, chần chừ không nói.

“Sao vậy? Có thể trả lời một tiếng được không?” Xem ra, người này không những có thiện tâm mà còn rất kiên nhẫn.

Hai tay Triệu Lăng Nhi rốt cục nắm chặt lấy dây thừng, ngửng mặt gào lên: “Có thể!”

Sợi dây dựa vào vách núi từ từ được kéo lên, Triệu Lăng Nhi nắm chặt lấy, không lâu sau đã trở lại mặt đất, ánh vào mắt nàng là một lão nhân gầy trơ xương, một thân trang phục đạo sĩ.

“Cô nương, ngươi không sao chứ?” đôi mắt thâm thúy của lão nhân tỏ vẻ quan tâm.

Triệu Lăng Nhi nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lâu sau mới lúng ta lúng túng lắc đầu, ngay cả câu cám ơn cũng không nói nổi.

“Nơi này sơn đạo gập ghềnh, vách cao dựng đứng, tại sao cô nương lại một mình xuất hiện ở đây?” lão nhân lại hỏi.

“Ta không đến một mình!”

Lão nhân vừa nghe thấy thì ngoảnh mặt nhìn bốn phía: “Chẳng lẽ còn có người phía dưới?”

“Ân, nhưng không thể cứu được nữa rồi. Hắn… hắn đã rớt xuống đáy cốc, cho dù sợi dây có dài hơn nữa cũng không thể tới được!” Triệu Lăng Nhi yếu ớt nói, nước mắt thật vất vả mới ngừng chảy giờ lại tràn ra.

Trên mặt lão nhân lập tức lộ vẻ tiếc hận cùng ai thiết, “Sơn cốc này sâu không lường được, cô nương hãy nén bi thương!”

Triệu Lăng Nhi vẫn khóc, trở lại chỗ lúc nãy đã làm nàng rơi xuống, kinh ngạc nhìn xuống phía dưới.

Nhìn thấy nàng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, lão nhân kinh hãi kêu lên: “Cô nương, nơi đó rất nguy hiểm, hãy qua bên này đi.”

Thấy Triệu Lăng Nhi không hề phản ứng, lão nhân thở dài nói: “Người chết không thể sống lại, việc cô nương phải làm chính là phải tiễn hắn đi thật tốt, để hắn có thể đi bình an!”

Triệu Lăng Nhi liền trở lại bên cạnh lão nhân, “Làm sao đưa tiễn hắn?”

“Hãy đốt cho hắn ít tiền vàng, siêu độ cho hắn. Cô nương, ngươi chờ ở đây, bần đạo đi mang đồ tới.”

Thấy lão nhân đi lên hướng đỉnh núi, Triệu Lăng Nhi không khỏi nghi vấn: “Đạo trưởng ở trên đỉnh núi sao? Xin hỏi đạo trưởng xưng hô thế nào?”

“Bần đạo pháp danh Thanh Phong!”

Thanh Phong đạo trưởng! Đây… đây chẳng phải là người Đình Phái muốn tìm sao? Triệu Lăng Nhi cười, một nụ cười ai thiết, chẳng lẽ đây chính là định mệnh của Đình Phái?

Thanh Phong đạo trưởng rời đi khoảng nửa canh giờ thì trở lại, trong tay cầm rượu, thức ăn, hương và tiền vàng.

Mặt trời chói chang nhô cao, Thanh Phong đạo trưởng đang không ngừng tụng kinh, Triệu Lăng Nhi ngồi xổm trân mặt đất, vừa hóa vàng mã vừa rơi lệ.

Từng đợt gió thổi tới, đưa tro bụi bay về phía sơn cốc.

Nến nguyên bảo đã cháy hết, vàng đã hóa hết, Triệu Lăng Nhi vẫn không thể nào khôi phục tinh thần.

Ngửa đầu nhìn ánh nắng bắt đầu chuyển về tây, Thanh Phong đạo trưởng khuyên bảo: “Cô nương đừng quá thương tâm, hãy để người chết yên tâm ra đi!”

Triệu Lăng Nhi lại càng khóc to hơn.

Thanh Phong đạo trưởng cũng bị bộ dáng của nàng làm cảm động, mắt đỏ lên, “Chúng sinh đều có số mệnh, nhân quả tuần hoàn đã an bài. Ngươi đại nạn không chết, nhất định phải biết quý trọng, phải sống thật tốt, đó mới là an ủi lớn nhất cho người chết.”

Lần này nghe Thanh Phong đạo trưởng nói xong, Triệu Lăng Nhi cuối cùng tỉnh táo lại. Không sai, đạo trưởng nói không sai, Đình Phái chính là hy vọng bản thân được sống, nếu không sẽ không liều mình cứu nàng; cho nên bản thân phải kiên cường, sống thật tốt.

“Trở về đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi.” Thấy Triệu Lăng Nhi bắt đầu động dung, Thanh Phong đạo trưởng liền khuyên nhủ.

Triệu Lăng Nhi lại trầm mặc một hồi mới cáo biệt Thanh Phong đạo trưởng, đầy bụng sầu bi đi xuống núi. Trước khi rời đi, nàng không quên ngoái đầu lại lần nữa nhìn về nơi Đình Phái biến mất.

Nhìn bóng lưng nàng dần đi xa, Thanh Phong đạo trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi thở dài một tiếng thì cũng xoay người đi lên đỉnh núi…

O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Kinh thành Thác Bạt hoàng triều.

Lầu các hùng vĩ đồ sộ, phố xá huyên náo phi phàm, tiếng cười ồn ào, các cửa tiệm rực rỡ muôn màu, người đến người đi, trên mặt ai cũng lộ vẻ mừng rỡ thỏa mãn, chỉ có một người là không, đó là Triệu Lăng Nhi.

Bộ quần áo lam trên người đã bạc đi, gấu váy đen lại, cho thấy bộ váy này đã được mặc không biết bao nhiêu ngày.

Mái tóc dài không còn sáng bóng như xưa, lúc này chỉ quấn ra sau đầu bằng một chiếc khăn, không có một thứ trang sức nào.

Khuôn mặt xưa kia mỹ lệ động nhân hôm nay cũng đã tái nhợt tiều tụy, đôi mắt vốn trong veo giờ đây cũng mờ mịt đờ đẫn.

Nàng đi về phía trước, không để ý gì đến cảnh tượng vui tươi bên ngoài.

Yến Đình Phái đã chết, nàng cũng không cần trở lại hoàng cung Yến quốc nữa. Ngày hôm đó sau khi xuống núi, nàng bán tất cả những thứ đáng giá trên người lấy tiền, sau đó thuê một chiếc xe ngựa, bất tri bất giác trở lại đô thành Thác Bạt hoàng triều.

Nàng không trực tiếp tới hoàng cung tìm Thác Bạt Phong mà bảo phu xe ngừng lại ở đây. Sau khi trả tiền xe, nàng ngay cả một đồng mua bánh bao lót dạ cũng không có.

Đã một ngày không ăn gì nhưng nàng phảng phất không thấy đói. Ở cái chợ này, nàng dường như là một người vô cùng rảnh rỗi, đi tới vô mục đích, cũng không biết có một nhân ảnh xuất hiện ở trước mặt.

“Lăng Nhi, làm sao ngươi trở về được?” Thác Bạt Phong mở to mắt, trong mắt có phẫn nộ, lại có cả vui mừng.

Triệu Lăng Nhi ngây ngốc nhìn hắn, rồi lập tức vòng qua hắn, tiếp tục đi về phía trước.

“Lăng Nhi, ngươi đi đâu?” Thác Bạt Phong lập tức túm trụ nàng.

Triệu Lăng Nhi cũng không nói, chỉ là hơi chút dùng sức, muốn hất tay hắn ra.

“Lăng Nhi sao vậy? Ngươi không nhận ra trẫm sao? Trẫm là người ngươi yêu nhất, cũng là người duy nhất ngươi yêu!” Thác Bạt Phong kéo nàng lại.

Người yêu nhất? Người yêu duy nhất? Tiếng nói trầm thấp hùng hậu xẹt qua bên tai, rất động thính, rất ôn nhu.

Triệu Lăng Nhi nhanh chóng ngẩng mặt, nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn mỹ đó, kinh hô, “Đình Phái, ngươi không chết? Ngươi không nỡ rời xa ta, cho nên trở về, đúng không?”

Vẻ mặt ôn hòa đột nhiên biến sắc, Thác Bạt Phong gân xanh nổi lên, lửa giận bùng lên trong mắt.

“Đình Phái, ta rất nhớ ngươi! Nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không chết. Xin lối! Xin lỗi!” Triệu Lăng Nhi nhào vào lồng ngực ấm áp đó, khóc ròng.

Thác Bạt Phong vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ. Kinh ngạc là vì nàng nói Yến Đình Phái đã chết, phẫn nộ là vì nàng lại nhầm hắn thành Yến Đình Phái!

“Đình Phái, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi trở về. Mấy ngày ngươi không có ở đây, ta thật sự rất nhớ ngươi, ta còn có một câu nói chưa kịp nói với ngươi, đó chính là, ta thích ngươi, kỳ thật, ta bắt đầu thích ngươi …” Triệu Lăng Nhi một bên than nhẹ, một bên đưa tay ôm lấy Thác Bạt Phong, còn thuận thế áp mặt vào ngực hắn.

Sắc mặt Thác Bạt Phong đã trở nên xanh mét, hắn nghiến răng nghiến lợi, tuấn mục dấy lên liệt hỏa hừng hực, hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắng kìm nén, cuối cùng cũng từ từ buông tay ra, ôm lấy hông nàng.

“Đình Phái, ngươi biết không, ta đã tìm được Thanh Phong đạo trưởng , chờ hắn trị hết bệnh cho ngươi, chúng ta sẽ bắt đầu ngao du thiên hạ. Đến lúc đó chúng ta muốn đi Hoàng Sơn, Thái Sơn, Ký Châu đảo, Toánh Xuyên, Bình Châu…” Tiếng nói càng ngày càng thấp, cuối cùng biến mất.

Nhìn xuống nhân nhi ngủ gục trong lòng, Thác Bạt Phong tức giận phừng phừng, con ngươi âm u như chỉ hận không thể giết người.

“Hoàng thượng…” Đúng lúc đó, một thị vệ bên cạnh thấp giọng nhắc nhở Thác Bạt Phong.

Thác Bạt Phong lúc này mới phát hiện ra đám người bốn phía đang nhìn về phía mình, thì thầm bàn tán.

Hắn lãnh lẽo nhìn bọn họ, ôm lấy người trong lòng, xoay người bước về phía trước.

Bọn hộ vệ thấy thế thì vội vàng đuổi theo.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Cả tẩm phòng ánh nến huy minh, nhưng khuôn mặt Thác Bạt Phong lại vô cùng âm trầm.

Từ buổi chiều gặp Triệu Lăng Nhi ở chợ, tâm tình tức giận của hắn không thể bình ổn lại. Bên tai luôn vang vọng những lời nói lúc đó nàng nói, nội tâm cũng vì thế mà trở nên rối rắm phiền muộn.

Xem ra, mị tâm không khống chế được nàng ! Xem ra, hắn còn phải tiếp tục cố gắng!

Triệu Lăng Nhi mở hai mắt ra. Sau khi nhìn thấy đỉnh màn quen thuộc, nàng cho rằng mình đang nằm mơ, một giấc mơ dài đầy đau thương. Tuy nhiên, rất nhanh nàng đã ý thức được đây không phải là mơ, tất cả đều là sự thực đã xảy ra.

Nghĩ tới nghĩ tới, nước mắt nàng không khỏi tràn mi.

“Không cho phép ngươi khóc!” Thác Bạt Phong lớn tiếng quát. Nhìn thấy nàng tỉnh lại, hắn vô cùng hân hoan, nhưng vừa nghĩ tới việc nàng vì Yến Đình Phái mà khóc, bao nhiêu vui sướng lập tức biến mất, chỉ còn lại phẫn nộ.

Triệu Lăng Nhi phảng phất không nghe thấy tiếng hắn, tiếp tục rơi lệ.

“Không nghe trẫm nói gì sao? Ngươi còn khóc?” Thác Bạt Phong càng thêm phiền lòng, không chút nghĩ ngợi đưa tay ra, thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt nàng.

Tuy nhiên, nước mắt nàng giống như hồng thủy, mặc hắn làm thế nào cũng không thể lau hết.

“Chẳng lẽ Yến Đình Phái tốt vậy sao?”

“Đình Phái… Đình Phái hắn không phải tốt, mà là phi thường tốt!”

“Ngươi…” hắn lại bắt đầu ngạch bạo gân xanh .

Người rơi xuống vách đá là ta, người đáng ra phải chết cũng là ta, nhưng hắn lại nói, mạng của ta quan trọng hơn của hắn, hắn muốn ta phải sống thật tốt.” Nhớ lại những ngày tháng qua, Yến Đình Phái đối xử với mình thật tốt, bi thương nơi đáy lòng Triệu Lăng Nhi càng trở nên sâu sắc.

Thác Bạt Phong nhìn, nghe, trong lòng rất không vui, một cảm giác ê ẩm lan ra ngực hắn, hơn nữa còn kèm theo một luồng sợ hãi. Luồng sợ hãi này làm hắn vội vàng ôm lấy nàng, “Ngoan, đừng khóc, ngươi khó khăn lắm mới trở lại bên trẫm, không phải cần cao hứng sao? Không phải cần phải kể ra nỗi nhớ nhung với trẫm sao?”

Đáng tiếc chiêu này của hắn dường như không ảnh hưởng gì tới Triệu Lăng Nhi.

Nhịn xuống tâm phiền ý loạn, Thác Bạt Phong tiếp tục hống: “Trẫm đã phân phó lễ bộ, tối mai sẽ cử hàn yến hội, hoan nghênh của ngươi trở về, từ đó, ngươi lại là Lăng phi của trẫm, là Lăng phi trẫm thương yêu nhất.”

Lăng phi? Không, nàng là Lăng quý phi của Đình Phái, là người Đình Phái trân trọng yêu thương nhất! Nhớ lại buổi hôn lễ long trọng đó, nước mắt Triệu Lăng Nhi ngừng tuôn. Nước mắt hôm nay của nàng cơ hồ là nước mắt cả đời.

Thác Bạt Phong cho là nàng cảm động , không khỏi mừng thầm, ôm tay nàng.

Triệu Lăng Nhi cũng lẳng lặng ngồi, hổi tưởng lại khoảng thời gian vui vẻ sống cùng Đình Phái, khi thì mỉm cười, lúc thì phiền muộn, khi thì hoan hỉ, lúc lại bi thương.

Cứ như vậy, hai người mỗi người một tâm tư, mãi cho đến khi cung nữ tới nhắc nhở đã đến lúc dùng bữa tối…

Đêm tối qua đi, lại là một ngày mới.

Tối qua, Thác Bạt Phong cho rằng tất cả đã khôi phục bình thường, cho đến nửa đêm, khi hắn bò lên giường Triệu Lăng Nhi, mới phát giác chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng. Nàng dĩ nhiên cự tuyệt hắn!

Hắn nộ khí đằng đằng rời đi, còn truyền tần phi đến thị tẩm, một là để bình ổn dục hỏa, hai là để nói cho nàng biết còn vô khối nữ nhân đang chờ hắn!

Đương nhiên, yến hội cũng bị hủy bỏ. Ước chừng khoảng năm ngày, hắn không thèm nhìn đến nàng, đêm nào cũng truyền các tần phi khác nhau đến thị tẩm, còn cố ý để hạ nhân nói trước mặt nàng.

Tuy nhiên, khi nghe hạ nhân bẩm báo lại, nói Triệu Lăng Nhi không hề có bất cứ phản ứng nào thì hắn quả thực phát điên, cho nên hôm nay mới làm ra vìa hành động “không bình thường”.

“Lăng Nhi nhìn xem, hoa này đều là do trẫm tự tay hái ở ngự hoa viên, có đẹp không? Có hoa hồng, bách hợp…” Hắn nói, nhưng giai nhân lại không hề phản ứng, ngay cả mắt cũng không mở ra.

Ghê tởm! Thác Bạt Phong hận không thể ném ngay bó hoa xuống đất.

Vừa rồi hắn đã không để ý tới ánh mắt tò mò của cung nhân, đứng dưới ánh nắng chói chang ở ngự hoa viên hái hoa, rồi sau đó ngây ngốc chạy tới đây.

Hành động đầu hàng nhân nhượng của người có địa vị cao với kẻ ở dưới thấp này hắn chưa từng làm, cũng khinh thường nó. Hắn không ngừng nói với chính mình, hắn làm như vậy không phải thực tâm muốn nàng vui mà chỉ vì muốn lấy lòng nàng, để nàng lại yêu bản thân, tiếp tục vì bản thân bán mạng, hiệp trợ bản thân thống nhất thiên hạ.

“Lăng Nhi ngoan, mau mở mắt ra mà xem, nhưng bông hoa xinh đẹp đều là loại hoa ngươi thích nhất!” Hắn kiên nhẫn, tiếp tục ôn nhu gọi.

“Thần thiếp mệt rồi, Hoàng thượng mời trở về đi!” Hốt nhiên, Triệu Lăng Nhi đứng dậy, đi về tẩm phòng.

Nhìn bóng nàng dần xa, bó hoa trong tay Thác Bạt Phong tức thời trở nên dập nát, những cánh hoa rơi lả tả xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui