Văn phòng của Bạch Tĩnh Thành là kết cấu nửa phòng, bên ngoài văn phòng đặt một cái bàn làm việc.
Mạch Tây Hi là trợ lý đương nhiên sẽ chuyển đến nơi này làm việc.
Cũng không cần cô động thủ, đã có đồng nghiệp nam chủ động xin đến giúp đỡ.
Nhờ khuôn mặt non trẻ này mà hiện tại cách đối xử của mọi người dành cho cô khác hoàn toàn so với trước đây, cũng không biết nên vui hay buồn.
Đang thu dọn bàn, cửa phòng làm việc bỗng nhiên mở ra.
Bạch Tĩnh Thành nghiêng người, nhìn về phía Mạch Tây Hi.
Anh cởi áo khoác âu phục bên ngoài, chỉ mặc áo sơ mi trắng bên trong, không thắt cà vạt, áo mở hai nút, cổ tay cũng gập lại lộ ra cánh tay, nhìn qua vô cùng tùy hứng.
"Đang bận à? "Bạch Tĩnh Thành mỉm cười mở miệng.
"Không, quản lý Bạch có chuyện gì sao? "Mạch Tây Hi buông đồ trong tay xuống, lập tức hỏi.
"Có thể giúp tôi pha cà phê vào không?""Được, xin anh chờ một chút"Mạch Tây Hi nhanh chóng đến phòng trà pha cà phê xong bưng đến văn phòng.
"Cộc cộc""Mời vào"Đẩy cửa bước vào trong, cô bưng ly cà phê đến trước bàn.
Bạch Tĩnh Thành ngồi trên ghế sau bàn làm việc, tư thái thanh thản.
Mạch Tây Hi nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn:"Quản lý Bạch, cà phê của anh""Cảm ơn".
Bạch Tĩnh Thành nói một tiếng, bưng ly lên nhấp nhẹ một ngụm:"Ừ, không tệ"Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rất vui vì anh thích nó.
Chỉ một câu nói của anh, làm lòng cô nhảy nhót giống như đứa nhỏ được giáo viên khen ngợi.
Bạch Tĩnh Thành đặt ly xuống, đánh giá Mạch Tây Hi, hồi lâu, hỏi: "Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cô, cô là! ""Tôi tên Mạch Tây! ".
Dừng một chút, cô nói:"Tôi tên Mạch Tây Dư""Mạch Tây Dư"Cô toả sáng trong bộ vest trắng, tóc dài màu đen buộc thấp sau đầu, cái trán trơn bóng, da thịt nõn nà, ngũ quan tinh tế, là một mỹ nhân.
Bạch Tĩnh Thành nheo mắt lại, ôn nhu nói: "Tên rất dễ nghe, được rồi cô có thể ra ngoài""Vâng"Gật đầu với Bạch Tỉnh Thành, Mạch Tây Hi cung kính rời khỏi văn phòng.
……Ba ngày sau.
"Phần văn kiện này ngày mai phải dùng, hôm nay làm phiền cô tăng ca, không sao chứ?""Không sao.
"Mạch Tây Hi nhận văn kiện Bạch Tĩnh Thành đưa tới, ôm trước người.
"Tôi sẽ hoàn thành sớm nhất có thể""Ừ, vất vả rồi"Khuôn mặt ửng đỏ, Mạch Tây Hi nhẹ giọng nói: "Không vất vả"Sáu giờ tối, các nhân viên sớm tan tầm, phòng làm việc yên tĩnh chỉ một mình Mạch Tây Hi.
Bạch Tĩnh Thành đưa cho cô rất nhiều tài liệu và số liệu, cô xử lý chúng rất cẩn thận, vì sợ mắc sai lầm.
----Khi màn đêm buông xuống, cơn giông được đề cập trong dự báo thời tiết ập đến dữ dội.
Mạch Tây Hi đứng ở trước tòa nhà, nhìn màn mưa mà than thở.
Cô quên mang theo dù, ở An Thành này, trời mà mưa gọi taxi cũng khó khăn.
Đột nhiên sau lưng cô vang lên tiếng bước chân.
Còn ai ở đây sao?Mạch Tây Hi xoay người lại, hai mắt cô bất chợt mở to.
Một người đàn ông cao lớn sải bước về phía trước với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Như không nhìn thấy Mạch Tây Hi, Chu Diên Sâm đứng cách cô ba bước.
Anh ta cũng không mang dù sao?Trong lòng Mạch Tây Hi hiện lên một ý nghĩ.
Cô nhớ rõ vụ lăn giường và việc ở bãi đậu xe kia nghĩ tới thôi cô cũng muốn chết đi vài lần.
Lúc này không nịnh nọt lấy lòng, còn đợi đến khi nào?Vì thế! ! Mạch Tây Hi cởi áo khoác của mình, xê dịch sang bên cạnh Chu Diên Sâm, chân chó đưa áo khoác qua.
"Tổng giám đốc, ngài khoác áo đi thôi"Nam nhân nghiêng đầu, nhìn nữ nhân trước mặt vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, nhưng bởi vì một đôi con ngươi linh động, khuôn mặt xinh đẹp, làm người ta không đến mức sinh chán ghét.
Năm giây sau, Chu Diên Sâm sực nhớ ra cô.
Đàn bà điên gặp trong toilet nam?À, đúng rồi, cô ấy vẫn là nhân viên của Triều Đại.
Công ty bây giờ sàng lọc người như thế nào, sao lại để loại người này vào được đây?Đang nghĩ ngợi, xe của anh lái tới.
Khi đèn xe xuyên màn mưa vọt tới, Mạch Tây Hi liền biết mình đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Người ta là đại Boss, làm sao cần phải tự mình mang dù?Tài xế mở cửa xuống xe, Mạch Tây Hi trơ mắt nhìn đối phương giơ một chiếc dù màu đen đường kính ít nhất 100 bước nhanh tới.
"Tổng giám đốc"Mạch Tây Hi từng chút rút tay về, ước gì trên mặt đất có một khe nứt nào đó để cô có thể lập tức chui vào.
Chỉ là! Cánh tay vươn ra vừa rút về một chút, trên tay nhẹ nhàng, áo khoác của cô rơi vào một đầu ngón tay thon dài.
Kinh ngạc nhìn Chu Diên Sâm, Mạch Tây Hi hoàn toàn bối rối.
Liếc cô một cái, Chu Diên Sâm cất bước đi về phía trước.
Tài xế lập tức giơ dù đuổi theo.
Sợ Chu Diên Sâm bị dầm mưa, tài xế dừng xe lại rất gần.
Sau khi đi xuống ba bậc thang, cơ hồ chính là khoảng cách hai ba bước là có thể đến trước mặt.
Mạch Tây Hi nhìn Chu Diên Sâm xuống bậc thang, sau đó ném áo khoác trắng trong tay.
Là ném xuống đất!Sau đó, tài xế mở cửa xe, anh giẫm lên áo khoác của cô bước lên xe.
Cho đến khi chiếc Bentley Thượng Mộ màu đen rời đi, Mạc Thần Dật vẫn trong tình trạng bị sét đánh không thể phục hồi.
Cô vừa nhìn thấy cái quái gì vậy?Tên đó dùng áo khoác của cô làm đệm chân!.