Trên đời này sao lại có thể loại người vô ơn như vậy? Hôm nay, cô thực sự đã nhìn thấy rõ.
Nâng chiếc túi lên trên đầu, Mạch Tây Hi lao vào màn mưa, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn dấu giày mờ nhạt trên chiếc áo khoác trắng của mình, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy lửa hận.
Trong lòng nguyền rủa Chu Diên Sâm mười nghìn lần, nhặt áo khoác chạy về phía ga tàu điện ngầm.
Vừa về đến nhà, Mạch Tây Hi lập tức thay bộ quần áo ướt ra, lại nhìn chiếc áo ngâm ở đó, cảm thấy mắt mũi mình như mù.
Cô nhất định là điên rồi, lại muốn đi lấy lòng tên ác ma đó, kết quả thật sự tự rước lấy nhục.
Tắm nước nóng, vừa lau tóc, vừa mở ngăn kéo tìm thuốc cảm.
Uống thuốc trong nước ấm, điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô vội vàng ấn nút nghe.
"Alo, ba""Tây Tây"Trong ống nghe, truyền đến giọng nói ấm áp của Mạch Kinh Quốc.
"Sao nghe giọng con hơi khàn?""Mới vừa tắm xong", Mạch Tây Hi hắng giọng ngồi trên giường, dùng chăn quấn lấy mình:"Ba, ba đang gì vậy?""Vừa đi dạo về".
Mạch Kinh Quốc cười ha hả nói:"Nghe mẹ con nói, con đã tìm được việc làm rồi?""Dạ, tìm được rồi"Lúc nói chuyện với ba, Mạch Tây Hi sẽ biến thành một cô bé.
"Vậy sao không gọi nói cho ba biết? Nói cho mẹ con cũng như không".
Mạch Tây Hi dí dỏm nói:"Đây gọi là lấy lòng mẹ kế, làm như vậy ba đỡ áp lực một chút"Từ nhỏ đến lớn, cô đều quen rồi.
"Con bé này".
Mạch Kinh Quốc sao lại không hiểu con gái, nhưng gia đình tái hôn chính là như vậy, có rất nhiều chuyện bất lực.
"Công việc thế nào? Có thích không? Có thuận lợi không?""Đặc biệt tốt, là một công ty rất lớn"Đầu óc không biết thế nào, liền mơ màng, Mạch Tây Hi nằm xuống, nhẹ giọng nói:"Ba, con buồn ngủ quá""Vậy con ngủ đi, công việc khẳng định mệt mỏi, chú ý sức khoẻ".
"Dạ con biết rồi, bye ba"Cúp điện thoại, Mạch Tây Hi co người lại, quấn chặt chăn.
Chỉ cần ngủ chút giấc thôi, mọi thứ đều sẽ ổn.
Ngày hôm sau, 6 giờ rưỡi sáng.
Nữ nhân trong gương sắc mặt tái nhợt như tờgiấy, vành mắt phát xanh.
Sờ sờ gương mặt lạnh như băng, Mạch Tây Hi lấy nước ấm vỗ vỗ lên mặt anh.
Vẫn phải đi làm, không được nữa thì xin nghỉ.
Áo màu vàng hạnh, váy chữ A màu đen, giày cao gót màu đen.
Trước khi ra cửa, cô bôi má hồng lên mặt, để khí sắc mình nhìn qua tốt hơn một chút.
Vừa bước vào đại sảnh công ty, đã thấy thang máy nhân viên sắp đóng cửa.
Mạch Tây Hi chạy tới, vẫn không đuổi kịp.
Thở dài, cửa thang máy dành riêng cho tổnggiám đốc bên cạnh đột nhiên chậm rãi mở ra.
"Trợ lý Mạch".
Một giọng nam ôn nhuận dễ nghe từ bên trong truyền ra.
Mạch Tây Hi kinh ngạc, đi tới.
"Quản lý Bạch".
Mới vừa kêu một tiếng, liền nhìn thấy người đàn ông sau lưng Bạch Tĩnh Thành, không thể bỏ qua sự hiện diện của anh.
mặt vô cảm, đôi mắt phượng hơi nheo lại.
“Tổng giám đốc.
” Mạch Tây Hi lại gọi một tiếng, cúi đầu chào.
"Đi cùng đi.
" Bạch Tĩnh Thành cười nói.
"A? Không cần, tôi chờ chuyến tiếp theo" Mạch Tây Hi vội vàng xua tay.
Đùa gì vậy, để cô đi cùng thang máy với Chu Diên Sâm, cô sẽ ngạt thở chết!Hiện tại, cô đã hết hơi đầu còn choáng váng.
"Không sao đâu.
" Bạch Tĩnh Thành nói, đưa tay nắm lấy cổ tay Mạch Tây Hi.
Mạch Tây Hi thì thầm và bước vào thang máy:"Cám ơn quản lý Bạch.
”“Không có gì.
” Bạch Tĩnh Thành mỉm cười ấn nút đóng cửa.
Mạch Tây Hi thắt chặt dây đeo túi, lúng túng đứng giữa Bạch Tĩnh Thành và Chu Diên Sâm.
Khi thang máy đi lên, đầu cô càng nặng trĩu.
Cô cố gắng mở mắt ra nhưng lại không thể.
Đột nhiên, tầm mắt tối sầm lại, Mạch Tây Hi không thể trụ nổi nữa ngã về phía sau.
Gần như ngay lập tức, một đôi tay vươn ra giữ chặt lấy cô.
.