Khu nhà ăn của nhân viên.
Vì chuyện lục bình, Mạch Tây Hi bực bội cả buổi sáng.
"Tây tử, cô sao vậy? Không khoẻ chỗ nào à?"Thẩm Tinh Nam huơ huơ tay trước mặt Mạch Tây Hi.
"Nếu thấy không thoải mái thì nói tôi biết" Thẩm Tinh Nam nắm lấy tay cô.
Mạch Tây Hi siết chặt tay, mỉm cười:"Không sao, ăn đi""Ừm.
" Thẩm Tinh Nam nhét một ngụm thức ăn vào miệng, chớp mắt:"Có phải cô đã nghe được gì không?" ""Hả?" Mạch Tây Hi nghi hoặc nhìn qua: “Tôi hỏi, cô nghe được gì rồi?”Thấy cô tựa hồ không phải vì những lời đồn đãi kia, Thẩm Tinh Nam chọc chọc cơm, nói:“Không có gì, ăn đi.
”Tuy nhiên, lại thất có chút thất vọng.
Sau khi cùng nhau gia nhập công ty, Mạch Tây Hi đột nhiên trở thành trợ lý, trong khi cô chỉ là nhân viên bình thường.
Ăn xong, hai người đi uống thêm một ly nữa rồi khoác tay nhau trở về bộ phận làm việc.
Vừa bước vào đã gặp một nữ đồng nghiệp.
Mạch Tây Hi mỉm cười nhưng nhận lại là ánh mắt giễu cợt.
Cô sửng sốt một lúc rồi tự cười một mình.
Có vẻ như cô tự tạo ra nhiều kẻ thù vô hình.
Nghĩ theo hướng này, chuyện của chậu bông cũng giống như vụ tài chính, có thể có kẻ ngấm ngầm ghét bỏ muốn loại trừ cô.
“Tây Tử, tôi đi làm việc trước.
”“Được rồi, đi thôi.
”Nhìn thấy Thẩm Tinh Nam đi về phía bàn làm việc của mình, Mạch Tây Hi xoa xoa tay, quay người trở lại văn phòng.
Cô vừa ngồi xuống lấy tài liệu ra thì có người gõ vào máy tính của cô.
Mạch Tây Hi ngẩng đầu, nhìn thấy một nam đồng nghiệp đứng đối diện bàn cũng là người được nhận cùng lúc với cô và Thẩm Tinh Nam.
“Xin chào.
”Nam đồng nghiệp gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ừm, trợ lý Mạch, cuối tuần cô có rảnh không?”Mạch Tây Hi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ muốn hẹn hò với cô a?"Có chuyện gì sao?" Mạch Tây Hi không rõ lắm đạn hỏi lại.
Nụ cười nam đồng nghiệp trở nên dè dặt, thận trọng nói:"Tôi được bạn tặng hai vé xem phim, không biết trợ lý Mạch cuối tuần này có rảnh không? Tôi có thể! ""Cô ấy cuối tuần không rảnh vì phải tăng ca"Đột nhiên, một giọng nam trầm vang lên.
Đồng nghiệp nam giật mình quay lại nhìn người đang nói, hai mắt mở to, lắp bắp gật đầu, cung kính nói:"Tổng giám đốc, quản lý Bạch""Ừ.
" Chu Diên Sâm đương nhiên không để ý tới hắn, nhưng Bạch Tĩnh Thành đáp lại.
"Tổng giám đốc, không có việc gì, tôi! tôi đi trước.
” Lời nói xong, đồng nghiệp nam cơ hồ là chạy trối chết.
.
Và Mạch Tây Hi như phát điên.
Cuối tuần tăng ca a? Cô có nghe lầm không?Cất bước, nam nhân yêu nghiệt đi vào văn phòng cũng không thèm nhìn tới Mạch Tây Hi.
Bạch Tĩnh Thành theo sau, đi ngang qua bàn làm việc của Mạch Tây Hi, cười nói:"Đừng nghe anh ta, cuối tuần không cần tăng ca đâu"“Cám ơn quản lý Bạch.
”Sau khi đóng cửa, Bạch Tĩnh Thành nhướng mày nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
"Anh có hứng thú với trợ lý của tôi?""Tôi điên à?" Chu Diên Sâm quay lại, đôi mắt phượng đầy giễu cợt.
"Ý cậu nói thẩm mỹ của tôi tệ đến mức đó?""Này.
"Bạch Tĩnh Thành cười khúc khích:"Trợ lý Mạch cũng đâu tệ, ngược lại còn là phụ nữ xinh đẹp, trẻ tuổi có trình độ học vấn cao, cũng hiếm có.
""Học vấn cao? Cô ta là mọt sách, không có trí tuệ cảm xúc".
Chu Diên Sâm ngữ khí hờ hững nói xong, cất bước đi đến ghế dựa.
Bạch Tĩnh Thành nheo mắt suy tư, ánh mắt tối sầm.
"Không phải nói có thứ gì đó cho tôi?"Bạch Tĩnh Thành hơi ngước mắt, Chu Diên Sâm nhàn nhã ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn anh, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
Bạch Tĩnh Thành phục hồi tinh thần, bất đắc dĩ cười:"Anh gấp cái gì? Kêu Trình Lâm tới lấy là được rồi""Tôi muốn tự đi".
Chu Diên Sâm dù nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Bạch Tĩnh Thành, dường như rất tò mò không biết sẽ nhìn thấy thứ gì.
Bạch Tĩnh Thành quen biết Chu Diên Sâm nhiều năm, hiểu rõ tính tình nóng nảy của anh.
Khi bước đến bàn, cúi lấy ra một hộp quà nhỏ màu đen từ ngăn kéo dưới cùng rồi ném nó vào tay Chu Diên Sâm.
"Của anh đây.
"Chu Diên Sâm không vui liếc nhìn một cái, thản nhiên mở hộp quà ra.
Hai chiếc khuy măng sét màu xanh sapphire lấp lánh, chói mắt.
Đôi mắt anh sáng lên, Chu Diên Sâm nhếch miệng, nhấc tay lên:"Thật lãng phí tiền? Cậu sẽ yêu cầu cái gì đó, đúng không?""Tôi không tặng quà sinh nhật cho cậu được hả?" Bạch Tĩnh Thành chế nhạo dựa lên bàn.
"Tôi nghĩ mình không tiện đến dự sinh nhật cậu, nên tặng trước""Có gì bất tiện?" Chu Diên Sâm trực tiếp đeo khuy măng sét vào, còn cặp kim cương nguyên bản của anh thì trực tiếp vứt xuống bàn.
“Lão thái thái không thích tôi, tốt nhất đừng gây phiền toái.
” Bạch Tĩnh Thành mơ hồ thở dài.
Chu Diên Sâm nghe vậy, cau mày, mí mắt khinh thường giật giật:"Cậu là bạn tôi, mời hay không là việc của tôi"Bạch Tĩnh Thành nhướng mày, cười không nói.
.