Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử nghĩ lại những hành động của mình trong thời gian vừa qua, sắc mặt đồng thời trắng bệch, từng giọt mồ hôi to chảy từ tóc mai vào trong áo. Thái tử xưa nay thuần hiếu, mà tài đức vẹn toàn, chỉ cần hắn kiên nhẫn chờ đợi, long ỷ kia sớm muộn cũng là của hắn, cần gì dùng vũ lực bức vua thoái vị?

Bọn chúng biết rõ trong đó khác thường, thậm chí hoài nghi đối phương ra tay, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ thay Thái tử cầu tình hay sửa lại án sai, ngược lại thừa cơ bỏ đá xuống giếng, muốn đưa Thái tử và tiểu hoàng tôn vào chỗ chết. Bọn hắn lung lạc vây cánh, đảo loạn triều đình, đều muốn hoàn thành mộng đẹp leo lên ngôi vị hoàng đế, lại chưa bao giờ nghĩ tới phụ hoàng đã sớm nhìn rõ trò hề của bọn chúng ở trong mắt, nhớ ở đáy lòng.

Ngu Phẩm Ngôn trở về rồi, lại còn mang hơn mười vạn đại quân về, nếu bọn chúng hơi có dị động, sợ là sẽ rơi vào kết cục chết không toàn thây. Giờ này khắc này, không thể diễn tả được nỗi thất vọng tràn trong đáy lòng, bọn hắn hận chính mình không nên bị quyền thế làm mờ mắt, quên đi sự đáng sợ của phụ hoàng. Đang chờ bọn hắn là vận mệnh tàn khốc, đồng thời bọn hắn cũng cực kỳ kính nể hâm mộ Tứ hoàng tử vẫn luôn bất động.

Vẫn là lão Tứ khôn ngoan, từ đầu đến cuối đều đứng bên Thái tử, mỗi lần lên triều đều ra sức cầu tình cho Thái tử. Hắn trung tâm, trầm ổn, kính trên nhường dưới, có lẽ phụ hoàng nhìn thấy sẽ rất vui mừng. Đợi mọi chuyện kết thúc, lão Tứ chính là thân vương dưới một người trên vạn người, mà bọn hắn thì rất có thể bị biếm làm thứ dân.

Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử như gà trống bại trận, cúi thấp đầu đứng bên dưới. Tứ hoàng tử đứng bên cạnh hai người, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, cũng không thấy gì khác thường.

Thái tử cùng Tướng quốc thay đổi triều phục chậm rãi đi đến, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, đi phía sau họ chính là Long Lân vệ mang đao, trên quan bào thêu nhai tí*khuôn mặt dữ tợn giương nanh múa vuốt, màu nền lại không phải là màu đỏ thẫm trước đây, mà là màu đen như máu địa ngục.

Văn võ bá quan chưa bao giờ thấy quan bào như thế này, nhất thời không rõ những người này rốt cục có lai lịch gì, có phải là Long Lân vệ hay không? Chỉ có Ngao Bình sau lưng Tứ hoàng tử chấn kinh. Hắn đã sớm nghe Long Lân vệ có hai phần, một ở ngoài sáng, một trong bóng tối, nhưng mà từ khi hắn được hoàng thượng trọng dụng chưa bao giờ thấy thành viên ám bộ (bộ phận trong bóng tối) nào, sau đó liền cho rằng đây chỉ là truyền thuyết phố phường.

Hôm nay thấy mới biết, đây không phải là truyền thuyết phố phường, mà là hoàng thượng chưa bao giờ tín nhiệm hắn mà thôi. Không thấy tên thủ lĩnh ám bộ Long Lân vệ kia lúc vào điện còn gật đầu với Ngu Phẩm Ngôn ư, có thể thấy bọn họ đã sớm quen biết.

Hoàng thượng tín nhiệm Ngu Phẩm Ngôn vượt xa mình, thậm chí so với Tứ hoàng tử suy nghĩ còn lớn hơn. Ngao Bình nắm chặt đao trong tay, trên mặt ẩn hiện thần sắc kiên quyết, lại thấy Tứ hoàng tử xoay mặt nhìn hắn, không dấu vết lắc đầu.


Việc đã đến nước này, chống lại cũng vô dụng. Tiền điện hậu viện chỉ sợ đã sớm mai phục vô số cao thủ ám bộ, mà những đại thần… trước kia đáp ứng hắn khởi sự quả thật đầu nhập vào hắn hoặc cũng là bẫy mà phụ hoàng và Thái tử thiết lập, đáp án không nói cũng rõ. Ngươi cho mình là kiêu hùng, nhưng ở trong mắt người khác ngươi chỉ là tôm tép nhãi nhép – chuyện đáng buồn nhất thiên hạ cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Tứ hoàng tử bỗng nhiên cảm giác rất mệt mỏi, cúi đầu yên lặng chờ đợi vận mệnh của mình. Cùng hắn nhận mệnh còn có Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, song khi Long Lân vệ đồng loạt đi xuống mang Tứ hoàng tử đi, bắt cũng không bắt bọn hắn, đáy lòng bọn chúng kinh ngạc khó có từ ngữ nào có thể miêu tả được, quan viên bị bọn hắn lung lạc cũng trợn tròn mắt, nhất thời sửng sốt tại chỗ.

Chân chính ngọn Nguồn là Tứ hoàng tử, vây cánh hai vị hoàng tử tuy phải trừ, nhưng quả thật là một đám sợ chết, nếu quả thật giết sạch sợ sẽ dao động ngai vàng, không bằng tha cho bọn hắn một mạng, ngược lại có thể chấn nhiếp quần thần, dẹp yên trong ngoài, có tác dụng giữ vững nhân tâm. Từ nay về sau, sợ là không còn người nào không có đầu óc.

Ở đây đủ chuyện Thành Khang đế cũng không giải thích, chỉ phất phất tay, cho người mang vây cánh của Tứ hoàng tử đi, lúc mở miệng đã cực kỳ mệt mỏi, “Trẫm mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, từ hôm nay tạm thời do Thái tử giám quốc, bất kể việc lớn nhỏ đều báo cho Thái tử, không cần xin chỉ thị của trẫm. Bãi triều, Ngu ái khanh lưu lại”.

Đám quan lại may mắn tránh được một kiếp vội vàng hành lễ, miệng hô vạn tuế.

Trong Dưỡng tâm điện, trên bàn Thành Khang đế chất đầy công văn, đều là chứng cứ phạm tội có liên quan đến Tứ hoàng tử, còn có danh sách dài liệt kê quan viên liên quan. Hắn năm nay mới hơn hai mươi tuổi, lại từ lúc mới mười bốn tuổi đã mưu đồ tất cả vì hôm nay, vô số người bị hắn trong sáng ngoài tối lôi kéo, nếu không có mấy tháng âm thầm quan sát, rút sạch tất cả đầu mối chôn sâu ra ngoài ánh sáng, dù là xử trí hắn, cũng lẽ lưu lại tai họa ngầm cực lớn.

Thành Khang đế ném công văn đi, thở dài. Thật đáng tiếc cho đứa con trai này, nếu có thể dùng tài cán đúng chỗ, tất nhiên là một vị hiền thần; nếu không phải vì ham muốn cá nhân mà bán nước, thì tất nhiên có thể giữ một mạng cho hắn.

Cảm thán xong, lại nhìn Thái tử trầm tĩnh ngồi bên dưới, lại nhìn ái tướng tâm phúc cao lớn, tâm tình ác liệt của Thành Khang đế tiêu tán bớt đi, cười nói, “Dịch Phong, ngươi mới từ Tây Cương trở về, lẽ ra phải nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng trước mắt triều đình rung chuyển lòng người bàng hoàng, người trẫm và Thái tử có thể dựa vào chỉ có ngươi, chuyện bắt thẩm vấn dư đảng lão Tứ liền giao cho ngươi. Đợi mọi chuyện kết thúc, trẫm lại lần nữa trọng thưởng cho ngươi”.

Ngu Phẩm Ngôn chắp tay nửa quỳ, “Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần có thể dùng chiến công cùng ban thưởng đổi một đạo ý chỉ của ngài không?”.


“Ý chỉ gì?”. Thành Khang đế nhíu mi, đây là lần đầu tiên Ngu Phẩm Ngôn cầu hắn.

“Ý chỉ tứ hôn”.

“Ah? Ngươi coi trọng cô nương nhà ai?”. Thân thể Thành Khang đế hơi nghiêng về trước, đôi mắt đục ngầu tỏa ra hào quang hứng thú, mà ngay cả Thái tử lão luyện thành thục cũng không nhịn được kinh ngạc. Ngu Phẩm Ngôn không thích nữ sắc, lại càng không thích nam nhân, dân chúng kinh thành đều truyền bá hắn là quái vật lãnh huyết vô tình.

Không ngờ quái vật cũng sẽ động tình, còn thận trọng đến ngự tiền cầu ban hôn.

Trong mắt Ngu Phẩm Ngôn ẩn hiện nhu tình, kiên định nói, “Cầu hoàng thượng tứ hôn cho thần và Tương nhi”.

Công văn trong tay Thái tử rơi lạch cạch trên đất.

Thành Khang đế choáng váng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, chẳng những không thấy vớ vẩn, mà còn vỗ tay cười rộ lên, chẳng trách nha đầu kia nguyện ý liều chết đi Tây Cương tìm ngươi, thì ra hai ngươi đã sớm có tình cảm sâu đậm”.

“Vâng, đã sớm có tình cảm sâu đậm, khó có thể kiềm chế”. Ngu Phẩm Ngôn không phủ nhận chút nào.


Thành Khang đế là người sắp chết, trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, hắn ngay cả sinh tử đều có thể đánh bại, há lại bị những… tục sự này làm phức tạp. Thế gian khó có hữu tình, đôi nam nữ này có tình ý lại cùng nhau vượt qua hoạn nạn, vì sao không thể thành toàn? Đừng nói gì mà huynh – muội loạn luân, hiện nay ở kinh thành người người đều biết Ngu Tương không phải là huyết mạch Ngu gia, chỉ cần hai người Nguyện ý thì có trở ngại gì? Cầu một đạo ý chỉ chẳng qua là vì sau này để Ngu Tương có thể thẳng lưng không bị người lên án mà thôi, phần tâm tư giữ gìn này quả là làm người ta cảm động.

Thành Khang đế cười phất tay, “Ngươi giúp trẫm và Thái tử thanh tẩy triều đình, sau này thưởng thì nên thưởng, nên tứ hôn thì tứ hôn, tuyệt không bạc đãi ngươi”.

Ngu Phẩm Ngôn vui mừng quá đỗi, từ biệt hai người xuất cung về nhà.

————–

Lão thái thái vừa mới đoạn tuyệt quan hệ với mẹ con Lâm thị, liền thấy rất nhiều Long Lân vệ mặc quan phục màu đen xông vào từ đường Ngu phủ, không nói hai lời bắt mẹ con Lâm thị và đám người Tam phòng đi. Người dẫn đầu nhìn thoáng qua thiết kết thư (thư đoạn tuyệt) trên bàn, nhíu mi nói, “Phần văn thư này bổn quan giúp các ngươi đến Hộ bộ trình báo. May mà các ngươi biết nắm cơ hội, nếu không không phải chỉ bắt mấy người này là xong chuyện đâu”. Dứt lời liền tự mình đỡ lão thái thái, lệ khí quanh thân đều thu lại, “Lão thái quân, nơi này lộn xộn, ty chức tiễn ngài về”.

Lão thái thái nhìn quan phục màu đen của hắn, hơi mơ hồ. Nhai tí thêu trên quan phục này là thật, nhưng sao màu không giống? Những người này đúng là thuộc hạ của cháu trai?

Người nọ cũng không giải thích, ngược lại liên tục khẩn thỉnh (khẩn: thành thẩn, thỉnh: mời), thái độ rất cung kính. Lão thái thái lúc này mới buông đề phòng, cùng đám thị vệ rời đi.

Chờ bọn họ đi hết, tộc nhân Ngu gia mới đứng lên hô to, “Ai nha má ơi, nguy hiểm thật! Nếu như chậm một bước, toàn tộc chúng ta cũng bị bắt tới thiên lao rồi. Vẫn là lão thái quân nhìn xa trông rộng, thông thấu tất cả”.

Các vị lão tộc nhao nhao gật đầu phụ họa, cảm thấy nghĩ mà sợ, những người… đi lại giúp Tam phòng sửa lại án sai sau khi trở về thì bị dọa bệnh không dậy nổi.

Ngu Tương vừa ra khỏi từ đường đã bị người Thẩm Nguyên Kỳ phái tới đón về Thẩm gia, chạng vạng tối nhận được thiếp mời của lão thái thái, mời bọn hắn đến Ngu phủ ăn tiệc uống rượu.


Ngu Tương tắm rửa sạch sẽ, trang điểm quyến rũ động lòng người, mặc một bộ váy màu hồng phấn yên vân hồ điệp, sau tai, cổ, cổ tay còn nhỏ vài giọt tinh dầu hoa hồng, cả người tươi trẻ mềm mại, xinh đẹp thơm ngào ngạt, lại làm cho người nhìn hận không thể dán mắt trên người nàng.

Thẩm Nguyên Kỳ vốn đã hiếm có, lại thấy muội muội ăn mặc lộng lẫy tất cả là vì gặp Ngu Phẩm Ngôn, tâm tình cực kỳ chua xót. Hắn nhẫn nhịn mãi mới không đem tiểu nha đầu nhốt trong nhà, chỉ vào xe lăn hỏi, “Sao còn ngồi xe lăn? Không phải nói chân đã tốt rồi sao?”.

“Khổ Tuệ đại sư nói xương cốt muội chưa liền hoàn toàn, mùa đông trời lạnh, đi nhiều dễ gây ra viêm khớp, cần thường xuyên ngồi xe lăn mới tốt”. Ngu Tương nói như thật.

Thẩm Nguyên Kỳ nghe xong cảm thấy đau lòng, vội vàng sai người mang một chăn lông dày cho nàng đắp lên, cảm thấy vẫn chưa ổn, lại thả hai bình nước nóng lên đùi nàng.

Liễu Lục phía sau bĩu môi, thầm nghĩ tiểu thư ngài muốn Hầu gia quang minh chính đại ôm thì cứ nói thẳng, giả bệnh dọa thiếu gia thật sự quá không phúc hậu.

Một đoàn người đến Vĩnh Lạc Hầu phủ, đã thấy Ngu Phẩm Ngôn mặc một bộ quần áo đen sớm chờ ở cửa lớn. Nhìn thấy tiểu nha đầu ngồi trên xe lăn, khuôn mặt lạnh lẽo bỗng nhiên xuất hiện một tia dịu dàng vui vẻ, vượt qua Thẩm Nguyên Kỳ đang chắp tay thở dài, trực tiếp ôm tiểu nha đầu vào ngực, còn nâng mông nàng ước lượng, bất mãn nói, “Gầy, chưa từng ăn cơm ngon sao?”.

“Nhớ huynh đương nhiên ăn không vào, tự nhiên gầy”. Ngu Tương nằm sấp ghé vào tai hắn nói nhỏ, chọc hắn cao giọng cười to.

Thẩm Nguyên Kỳ ở một bên nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà ngại Ngu Phẩm Ngôn mới bình an trở về, cũng không tốt làm hắn mất mặt, chỉ đành giả cười nói, “Ngu đại nhân không mời chúng ta vào sao?”.

“Mau mời thẩm đại nhân vào”. Lão thái thái vội vươn tay mời, quay đầu nhìn thấy cháu trai cháu gái ôm nhau, cũng không còn phản cảm như trước, chỉ cảm thấy may mắn.

– Hết chương 134 –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận