Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan


Váy xanh thêu chỉ bạc lấp lánh theo từng nhịp bước của nàng, nước hồ lăn tăn phủ lớp nhũ vàng dường như đã nhạt màu để nhường lại cho quầng sáng bạc lập loè trên váy nàng, đung đưa tung bay hòa nhập vào phong cảnh của hồ.
Phần thân trên là chiếc áo mỏng màu xanh đậm được may ôm sát vào người, có thể thấy rõ đường cong tinh xảo hấp dẫn và vòng eo thon thả.

Nửa phần tóc nàng được vấn cao, chỉ cắm một cây trâm ngọc lục bảo, phần tóc còn lại buông xõa dài mượt như lụa, một lọn tóc rũ xuống trước ngực đang bị ngón tay nàng quấn vòng đùa nghịch.
Tóc mây bay bay như tấm lụa đen phất qua eo, váy xanh nhảy múa yểu điệu thướt tha.
Nàng thậm chí còn trang điểm nhẹ nhàng, má phấn hồng nhuận, mày nguyệt mắt sao, tia sáng lấp lánh trong đôi mắt tỏa ra rực rỡ, ẩn chứa năm tháng phù du như nước và sông núi xa xăm.
Nàng từ từ đi tới, cuối cùng dừng lại trước mặt anh.
Tạ Cẩn chưa bao giờ nhìn thấy một Thẩm Tầm như vậy, ánh mắt anh dán chặt vào người nàng từ sau khi nàng xuất hiện, chưa từng dời đi.
“...! Ta là ai?” Thẩm Tầm thấy anh chàng không nói lời nào, gạt ra cành liễu phất trên vai chàng, mỉm cười trêu: “Lúc này sẽ không đến nỗi không nhận ra chứ?”
Trong lòng Tạ Cẩn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, khóe môi cũng lộ ra một tia ý cười: “...!Thẩm Đại tiểu thư.”
“Ừ, rốt cuộc ánh mắt vẫn còn tốt!” Nàng vươn tay về phía anh, lòng bàn tay ngửa lên: “Đưa đây nào.”
Tạ Cẩn ngẩn người, định tháo xuống sợi dây đỏ trên cổ tay.
“Ôi trời, không phải cái này!” Thẩm Tầm liếc anh, ánh mắt tựa nước hồ thu, hơi chút giận dỗi.
“...!Vậy là cái gì?”
Thẩm Tầm lườm chàng ta một cái: “Khuyên tai đó!”

Nàng sờ vành tai mình, mân mê một chiếc khuyên tai phỉ thúy trong sáng bóng loáng, “Còn chiếc kia không phải trong tay chàng à? Đã ước hẹn khi nào chàng tháo xuống mặt nạ thì ta sẽ mặc bộ váy này cho chàng xem, ta đã sớm sai người tìm ra chiếc váy trong phủ ở Thượng Kinh đưa đến đây.

Sao nào, chàng cứ tay không như thế tới gặp ta?”
“Ta...” Tạ Cẩn bị tia mắt trách cứ của nàng lướt qua, trong nháy mắt sau lưng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, “Ta...!Ta đã sớm ném...”
“Ném?” Thẩm Tầm nhìn kỹ thanh niên trước mặt, trong lòng hiểu rõ vài phần nhưng vẫn cố ý hỏi: “Vì sao phải ném?”
Chắc hẳn là khi tiếp chỉ, anh chàng vừa qua sông đã chải chuốt lại một chút nên nhìn thoáng qua cũng tạm ổn, nhưng trong lúc hấp tấp không biết tìm đâu được một thân áo đen, vừa nhìn kỹ thì thấy ngay là không vừa người, hơi rộng một chút, cũng không rõ là do bộ quần áo cỡ lớn hay do đoạn thời gian qua chàng gầy đi.
Tháo xuống mặt nạ mặt mày của chàng vẫn như cũ, lúc này khôi phục thành một Tạ Cẩn mà nàng đã quen biết bao nhiêu năm qua.

Mặc dù gương mặt hơi gầy một chút nhưng đường nét càng thêm rõ ràng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm và sắc bén.
Nàng thật sự vẫn thích Tạ Cẩn này hơn.
Thẩm Tầm cười khanh khách quan sát anh chàng, gió xuân bừng bừng trong mắt khiến người trước mặt càng thêm khẩn trương.
Tạ Cẩn muốn giải thích, khổ nỗi lúc này nàng quá chói mắt khiến đầu óc anh xoay chuyển rất chậm, không nỡ rời mắt khỏi người nàng.
Thẩm Tầm không chờ chàng ta trả lời, thở dài một tiếng rồi tháo xuống chiếc khuyên tai ném vào hồ.
Tạ Cẩn vội hô: “Nàng làm gì thế?”
“Chỉ còn một chiếc giữ lại làm chi?” Thẩm Tầm vuốt ve vành tai bị kẹp đỏ, oán trách: “Sớm biết đã không cần đeo.”
Tạ Cẩn tiếc nuối: “Ném đi uổng quá.”

“Uổng gì chứ? Ta ở ngay trước mặt chàng, còn muốn thứ đồ bỏ đó làm chi?” Nàng cười: “Được rồi, bộ váy này ta cũng mặc cho chàng xem rồi nè, chàng hài lòng chưa?”
“...!Hài lòng...”
“Nhìn chính diện cảm thấy đẹp không?”
“...!Đẹp,” Tạ Cẩn lúc này đã thoải mái hơn, cười hỏi: “Tòa nhà này là của nàng? Khi nào nàng có một tòa nhà ở Trần Châu?”
Thẩm Tầm hờn dỗi liếc chàng ta một cái: “Chẳng lẽ chuyện gì của ta cũng cần phải cho chàng biết? Ngoại tổ ta đã làm Thái thú ở Trần Châu Phủ vài năm, tòa nhà là của hồi môn cho mẫu thân, sau lại cho ta -- -- Nhanh thay ra bộ đồ này đi!”
“Nàng có y phục của ta ở chỗ này?” Tạ Cẩn ngạc nhiên hỏi.
Thẩm Tầm đã quay người, vừa đi vừa nói: “Đúng vậy, đồ đạc của chúng ta ở thành Tĩnh Châu phần lớn còn chưa tới.

Quản sự kia trong lúc hấp tấp chỉ thu dọn được vài hòm xiểng, sau khi ta đến đây tìm được ông ta bèn dọn đồ tới nơi này.

Ta kiểm tra qua, hóa ra có một rương là quần áo của chàng.”
“Vậy quản sự đâu?” Tạ Cẩn thả chậm bước chân, đi sau nàng một đoạn, nhìn chằm chằm bóng dáng nàng.
“Quản sự và mấy hạ nhân trong nhà ở Tĩnh Châu đều an trí nơi này,” nàng đi một quãng mới phát giác người không theo kịp, nghi hoặc xoay lại nhìn chàng ta, “Làm gì đi chậm thế?”
Tạ Cẩn hơi mỉm cười, đuổi kịp nắm lấy tay nàng: “Sao tay lạnh như vậy?”
“Tại chàng đấy!” Thẩm Tầm hầm hừ: “Nửa ngày cũng chưa tới để ta ở bên hồ hứng một hồi gió lạnh, chẳng phải vì muốn đẹp cho chàng ngắm đó sao?”
“Làm khó nàng rồi, thật sự rất đẹp.” Tạ Cẩn cười vòng tay bao lấy eo nàng, cảm thấy mỹ mãn ôm nàng đi đến ngôi nhà thủy tạ ngói đỏ bên kia đá Thái Hồ.

Nhà thuỷ tạ dựa núi gần sông, lan can chạm trổ và mái cong uốn lượn tinh xảo, Thẩm Tầm dẫn anh đi thẳng tới căn phòng ấm ở giữa hai gian.

Phòng ấm tuy thực nhỏ hẹp nhưng trang trí rất thanh nhã, cửa sổ nhìn ra hồ buông rũ mành lụa xanh nhạt thêu những đóa sen duyên dáng yêu kiều, trên vách đều treo tranh chữ.
Vách tường phía Đông là một bức cuồng thảo: “Noãn các xuân sơ nhập, ôn lô hưng sảo lan.

Vãn phong do lãnh tại, dạ hỏa thả lưu khán.”
Vách tường phía Tây treo bức tranh hái hoa sen, lời bạt cũng là dạng chữ cuồng thảo: “Thu hà nhất lộ tích, thanh dạ trụy huyền thiên.”
Giữa gian phòng ấm là chiếc giường La Hán bằng gỗ to rộng, giữa giường đặt một bàn thấp dài.

Lúc này hệ thống sưởi dưới sàn nhà đã được đốt lên, trong phòng ấm áp như xuân, mặc dù gió vẫn thổi khiến mành cửa sổ bay nhè nhẹ nhưng chỉ chốc lát sau Tạ Cẩn vẫn hơi toát mồ hôi.
“Thật là một chỗ tốt,” anh khen, “Phong cách trang nhã, đầy hơi thở thi ca.”
Thẩm Tầm nhấc lên chiếc chụp đèn hoa sen trên bàn, thắp từng ngọn nến, cười nói: “Ta rất ít khi tới chỗ này, thế mà sau khi trở về từ bờ bắc đã đến đây nhìn mấy lần, còn nhiều hơn số lần ở dĩ vãng cộng lại...!Ta nghĩ, nếu đã muốn thực hiện lời ước hẹn với chàng, vậy thì phải làm cho thật đàng hoàng, huống chi ở trong quân doanh cũng không tiện.”
Nàng nói câu cuối cùng bèn mỉm cười liếc anh một cái, ánh mắt lấp lánh nỗi mong chờ, từng đợt sóng tình đánh úp lại khiến thân thể Tạ Cẩn vốn ấm áp chợt cảm thấy nóng hơn.
Bên ngoài cửa ngăn phòng ấm vốn bày một bàn đồ ăn, lúc này đều nguội lạnh, Thẩm Tầm gọi người làm bưng xuống hâm nóng, còn mình thì đi tìm quần áo cho chàng ta tắm rửa thay đồ.
Khi Tạ Cẩn ra tới, nàng đang ngồi trên giường La Hán viết gì đó trên bàn, nghe được động tĩnh cũng không quay đầu lại chỉ nói: “Chắc chàng chưa gặp được Tạ Nghi và Tạ Tư phải không? Tạ Nghi bị Trần lão tướng quân mượn qua Tùng Châu quân, muốn nàng giúp đỡ huấn luyện một đám binh lính; Tạ Tư cũng đi theo.

À phải, hôm nay chàng có gặp cha chàng chưa?”
“Chưa gặp,” Tạ Cẩn lên giường, từ sau lưng nàng chồm người qua xem nàng đang viết gì, “Cha bảo ta tiếp chỉ rồi nhanh chóng về lại bờ bên kia.”

Thẩm Tầm nghe vậy gác bút, quay đầu nghĩ một đằng nói một nẻo: “Bộ váy này cũng mặc cho chàng ngắm rồi, lát nữa chàng ăn cơm xong thì về nhanh đi.”
Tay Tạ Cẩn đã đặt trên eo nàng, môi dán vào bên tai nàng, chóp mũi gãi gãi vành tai, thấp giọng hỏi: “Nàng nỡ để ta đi hay sao?”
Thanh âm trầm thấp khiến màng nhĩ rung lên, truyền vào tai nàng, Thẩm Tầm lập tức cảm thấy toàn thân đều nhũn ra, xoay người lại túm lấy cổ áo chàng ta, cười hỏi: “Chàng nói xem?”
Hai người đối diện nhau, Tạ Cẩn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau vết son trên môi nàng rồi hôn xuống.
Từ khi chiến sự bùng nổ, hai người Đông chinh Tây chiến, mặc dù cũng có vài lúc đoàn tụ ngắn ngủi nhưng sự khao khát lẫn nhau vẫn chưa nguôi ngoai.

Lúc này ở trong phòng ấm xuân ý dạt dào, sóng tình cuồn cuộn trào dâng, nháy mắt cuốn trôi tất cả tự chủ và kiên nhẫn.
Tạ Cẩn càng hôn càng nồng nhiệt, sau đó gần như là cắn nuốt khiến toàn thân nàng nóng như bị lửa đốt, cả người mềm nhũn tê dại ngã vào lòng chàng.
Nàng giãy giụa hô nhỏ: “Chờ -- -- chờ một chút -- --”
Tạ Cẩn ngậm đầu lưỡi nàng mút mạnh như đang trừng phạt, một lát sau vẫn kiềm chế rời khỏi miệng nàng, “Vào ngay lúc này còn bắt ta chờ cái gì? Sao mà chờ?”
“Không phải -- -- trong chốc lát còn có người đưa cơm nóng lại đây, chàng đóng cửa ngăn lại đi!”
Tạ Cẩn không còn cách nào đành phải xuống giường đóng chặt cửa ngăn.

Thẩm Tầm sửa lại mái tóc rối bù, dọn hết nghiên mực giấy bút trên bàn chuyển qua kệ ở chân tường.
Vừa mới cất xong thì đã bị người bế lên thả xuống giường.

Tạ Cẩn cũng leo lên giường rồi lại nâng nàng đặt ngồi trên bàn thấp giữa giường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận