“Mẫu hậu?” Tuyên Chiêu Đế đi đằng trước xoay người, lập tức đưa tay ra: “Trẫm đỡ ngài.”
“Ai gia còn chưa già!” Thẩm Thái Hậu hung hăng lườm một cái, không nắm tay Tuyên Chiêu Đế mà cũng đẩy ra cánh tay thị nữ đang dìu bên cạnh, thở hồng hộc giãy giụa bò về phía trước.
Sườn đồi không cao, thảm đỏ cũng không dài, nhưng mấy bước cuối cùng dường như bà đã dùng hết sức lực.
Cuối cùng khi đứng trước bàn thờ, hai chân dưới váy run lên như cầy sấy, cổ họng như bị một bàn tay bóp nghẹt, thở hổn hển khó khăn.
[Có lẽ ta thật già rồi...] Thẩm Thái Hậu nghĩ thầm, nỗ lực đứng thẳng lưng, cố ý không để ai nhìn ra sự xấu hổ của mình.
Nhưng mà ai nhìn thấy bà ta đều rõ ràng cảm nhận được, vị Thái Hậu nhiều ngày chưa từng lộ diện đã lão hóa với tốc độ cực nhanh.
Khi Thẩm Thái Hậu không được nắm quyền xuất hiện trở lại trước mắt mọi người, thoạt nhìn hoàn toàn khác với người phụ nữ uy quyền ngồi trên triều đình trước đó không lâu.
Trang sức cài tóc tinh xảo không che được mái tóc bạc phơ, cung trang phức tạp giấu không được thân hình còng xuống.
Có lẽ quyền lực là liều thuốc kỳ diệu để bảo trì thanh xuân cho bà ta, một khi quyền lực trong tay trôi đi, uy nghiêm và tinh lực tràn đầy cũng một đi không trở lại.
Thẩm Thái Hậu nhếch miệng cười, nhìn Hoàng đế đang thắp nhang trước bàn thờ.
Bà biết vì sao nhi tử nhất định phải đưa mình tới đây, hơn nữa kiên quyết yêu cầu bà đích thân dâng hương cầu nguyện cho các vong hồn tướng sĩ Tây Cảnh Quân.
Đây là muốn nhắc nhở bà, tám năm trước, cái chết của bốn vạn kỵ binh và ba vạn quân thủ thành đều do một tay bà tạo thành.
[Nếu ta đã làm thì không hối hận.
Cho dù đứng trước bàn thờ của bảy vạn vong hồn, ta cũng không sợ.]
Thẩm Thái hậu thầm nghĩ, mỉa mai nhìn Hoàng đế đã châm lửa ba nén nhang thật dài trong tay.
Bà dời mắt, nhìn về hướng bờ sông bên kia.
Ở vị trí cao tầm nhìn trống trải, ánh mắt bà xẹt qua doanh trại đen nghìn nghịt của quân địch, dừng nơi phương xa.
Dưới bầu trời bao la rộng lớn, những ngọn núi hùng vĩ được bao phủ bởi mầm xanh non dưới làn sương nhẹ, vành đai núi non tráng lệ và trải dài khiến doanh trại quân địch trở nên nhỏ bé, và những kẻ chạy tán loạn xung quanh trông đáng thương như những con kiến tầm thường vô lực.
Thẩm Thái Hậu cảm khái, ngay sau đó suy nghĩ bị cứng lại.
Trời cao vô tận giang sơn vạn dặm, nhưng giang sơn này đã không còn là giang sơn của bà; quốc gia còn đó thần dân còn đây, nhưng thần dân này cũng không phải thần dân của bà.
Trong khoảng khắc này Thẩm Thái Hậu cảm thấy tim đau xé, cơn đau buốt như một thanh gươm sắc bén đâm vào tim khiến sắc mặt bà đột nhiên tái nhợt, không còn sức chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ.
Thẩm Thái Hậu trợn mắt, cả người lảo đảo rồi ngã quỵ.
Thẩm Thái Hậu té xỉu trước bàn thờ gây ra một chút hỗn loạn, vài tên nội thị mau chóng xông lên nâng bà ta xuống sườn đồi.
Thẩm Tầm quan sát từ xa, trong lòng không vui cũng chẳng buồn.
Tay nàng nhẹ nhàng tiến vào ngực áo chạm vào ấn soái cứng rắn.
Hổ phù để điều động quân đội đã ở chỗ Lục Niên Tùng, nhưng là người Thẩm gia, nàng biết mình cũng nên giao ra ấn soái này.
Trước đó nàng vẫn chưa giao ấn soái vì dễ bề chỉ huy và huấn luyện đội quân này, hiện tại tất cả công tác chuẩn bị đều ổn thoả, quân đội chỉnh chu đã hoàn thiện các bước tiến công, bọc đánh, rút lui, biến ảo đội hình, có thể không cần ỷ lại vào một người lãnh đạo.
Lần này, mỗi danh tướng thống lãnh đều thuộc lòng chiến thuật quyết chiến và trận pháp biến hóa, hơn nữa có thể dựa theo tình thế để đưa ra các phản ứng và mệnh lệnh linh hoạt.
Một số người trong triều kín đáo phê bình về vụ nàng không giao ra ấn soái, Đốc tra viện và Ngự sử viện đã dâng lên vài đạo tấu chương, nhưng không chỉ có Tuyên Chiêu Đế bảo trì trầm mặc, trên dưới quân triều đình đóng ở bờ nam cũng không hẹn mà cùng nhau nhất trí giữ im lặng đối với việc này.
Nhưng hôm nay đã đến lúc.
Nàng đã an bài thật tốt, cho dù không có nàng dẫn dắt, quân đội này nhất định có thể dũng mãnh không sợ mà đánh tan đội kỵ binh bách chiến bách thắng của quân địch.
Huống chi tuy nàng không làm thống soái dẫn dắt bọn họ, nhưng nàng vẫn sẽ kề vai sát cánh với họ cùng ra trận chém giết, sẽ ở trong đội ngũ đi tiên phong xông trận, cho đến khi dùng hết giọt mồ hôi và máu cuối cùng trong thân thể.
Ngay từ khi biết được sự tình tám năm trước có khả năng liên quan đến người Thẩm gia, nàng vẫn không thay đổi quyết tâm truy tra tới cùng, thật ra nàng đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận chịu liên lụy và không còn giữ được ấn soái.
Chưởng quản ấn soái không quan trọng, chỉ cần vẫn có thể mang bầu nhiệt huyết xông ra chiến trường, cùng các tướng sĩ chiến đấu hăng hái; chỉ cần không chết trên chiến trường, nàng vẫn có thể lập nên chiến công, vì tương lai của mình mà chiến đấu.
Nàng nhìn phía dưới dàn tế, nơi một đôi nhi nữ của Ngô Văn Xuân đang đứng.
Bọn họ kiên cường sống sót trong kiếp lưu đày lang bạt kỳ hồ và những tháng ngày lao động không thấy ánh mặt trời ở dịch đình, cố gắng chờ đợi cho tới ngày nỗi trầm oan của phụ thân được hóa giải.
Sau khi biết được sự tình năm đó có uẩn khúc, Thẩm Tầm dùng mọi cách tìm hiểu tung tích của họ, âm thầm bảo hộ họ vượt qua cuộc sống khốn khổ bão kinh phong sương, cũng không cho bọn họ biết về sự tồn tại của nàng.
Hiện giờ thấy hai người họ tràn đầy năng lượng đứng thẳng dưới chân dốc, nàng hơi cảm thấy một tia an ủi.
Vào wattpad ủng hộ nhà bà còm nhe.
Dưới bầu trời âm u, nghi thức hiến tế bắt đầu trong cơn gió lạnh run.
Tuyên Chiêu Đế mặc cổn phục đội mũ miện, theo tiếng xướng của lễ quan thắp hương trên bàn thờ, sau đó chắp tay bái lạy về hướng Tây Bắc.
Sau khi lạy ba cái, Hoàng đế đứng thẳng, lấy quyển điếu văn trong tay áo, chậm rãi ngâm nga bài điếu văn đích thân viết ra:
“Trên thảo nguyên hoang vu, bầu trời bao trùm sinh tử.
Hành trình đêm lộng gió, núi non đường về thê lương.
Đao thương chìm, áo giáp đứt, máu không còn...”
Giọng nói trong sáng mà trầm ổn của Hoàng đế chậm rãi vang lên, dưới dàn tế có lễ quan lặp lại, cứ cách mấy chục trượng là có người lặp lại, bảo đảm bài tế văn có thể truyền tới mỗi một ngóc ngách của quân doanh, mỗi một tướng sĩ quỳ trên mặt đất đều có thể nghe rành mạch.
Vì thế Tuyên Chiêu Đế ngâm thật chậm.
“...!Đồng cát vô biên, đêm dài gió thổi, cờ tàn che xương, ưng mổ mộ hoang...”
Thanh âm của Hoàng đế hơi nghẹn ngào, nhưng vì trải qua từng chặn lặp lại, khi truyền tới nơi xa đã không còn trầm bổng.
Tuy nhiên, từng câu từng chữ vẫn xuyên vào lòng mỗi người, khơi dậy từng cơn bão trong lòng họ, dù khẩn trương hay chậm rãi.
Quân doanh to rộng trong phạm vi vài dặm mà yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có từng tiếng xướng tụng tế văn cao vút lảnh lót, áp đảo tiếng gió phần phật, vang vọng một mảnh đất trời.
Gió lạnh phất qua mặt mỗi một binh sĩ quỳ dưới đất, vén lên góc áo dưới giáp sắt, tung bay vài sợi tóc tản loạn.
Vẻ mặt mỗi người bi thương nặng trĩu, không chỉ vì các tướng sĩ đã hy sinh, mà có lẽ cũng vì chính họ sắp tiếp bước con đường này.
“...! Hùng binh canh giữ núi sông, mấy đời nối tiếp nhau tới tận thiên thu.
Lòng trung thành vĩnh viễn trường tồn, sông núi không bao giờ quên.
Mồng một và ngày rằm gió bắc cạn, rót rượu hiến tế.”
Tuyên Chiêu Đế ngâm xong, lễ quan bên cạnh dâng lên khay rượu.
Hoàng đế cầm vò rượu gạo, giơ cao qua đầu.
Mọi người ngẩng lên, nhìn chăm chú vào bóng người đứng lặng trên cao dưới bầu trời u ám.
Giọng nói đều đều của Hoàng đế lại vang lên.
“Trẫm thường vỗ gối thở dài, đêm trường khó ngủ.
Tuy nhiên, lỗi lầm đã gây ra, bụi mờ đã lắng xuống, không đủ sức để sửa lại.
Hôm nay trẫm có mặt ở đây, trước hàng vạn anh linh, đối với trời cao, đối với núi sông và cô nhi của Ngô Tướng quân, trẫm xin thề với mỗi binh lính của Đại Tuyên -- -- chỉ cần vương triều Đại Tuyên tồn tại một ngày, loại chuyện này sẽ vĩnh viễn không bao giờ phát sinh lần nữa!”
Ấu nữ của Ngô Văn Xuân đứng dưới dàn tế lặng lẽ lau những giọt nước mắt tràn mi.
Thẩm Tầm cụp mắt xuống một lúc, sau đó ngước mắt nhìn trời, hàng mi dài cũng lấm tấm những giọt nước li ti.
Nếu anh linh thật bất diệt, phụ thân mẫu thân trên trời có linh thiêng nhìn được thời khắc này, trong lòng chắc cũng cảm thấy an ủi.
“Thiên địa làm chứng, mỗi một tướng sĩ hy sinh vì Đại Tuyên sẽ không bị lãng quên, trẫm sẽ không quên, bá tánh Đại Tuyên sẽ không quên, giang sơn Đại Tuyên càng không quên...”
Hoàng đế tạm dừng trong chớp mắt, hắng giọng, bình ổn một chút cảm xúc của chính mình rồi mới cao giọng nói tiếp:
“...! Trẫm rất tin tưởng, hơn mười vạn linh hồn trung can sẽ trường tồn tại thế gian, bảo vệ từng tấc đất của Đại Tuyên, phù hộ cho mỗi một tướng sĩ Đại Tuyên!”
Trong doanh trại trang nghiêm yên tĩnh dần dần gợn sóng, các tướng sĩ vẫn im lặng quỳ tại chỗ, nhưng vẻ mặt mỗi người dần dần trở nên kích động, hốc mắt của một số binh sĩ thậm chí còn hơi đỏ.
Cánh tay Hoàng đế giơ cao quá mức hơi run rẩy, vài giọt rượu sánh ra từ trong vò bay theo chiều gió.
“Sông núi có linh, người cũng có tình, máu nóng lòng son sáng mãi trên thế gian -- -- Nguyện tất cả anh linh đều an giấc ngàn thu!”
Hoàng đế nói xong, nâng vò rượu bái ba lạy về hướng Tây Bắc.
Vò rượu vừa nghiêng, dòng rượu trong trẻo rơi tí tách trên mặt đất rồi nhanh chóng biến mất.
Hương rượu mát lạnh từ từ tỏa ra, thực mau bị gió nhẹ thổi bay, lặng lẽ trôi đi khắp thiên hạ..