Một Đêm Hoan Ái Thầy Giáo ! Mau Dừng Lại !


Hắn ngả người xuống ghế, ôm cô trong lòng giống như một món bảo bối, phải, cô chính là bảo bối trân quý nhất trong cuộc đời hắn.

Hắn hôn lên mái tóc đã ẩm ướt mồ hôi của Ninh Tịch, không ngừng vuốt ve tấm lưng trần trắng muốt khiến dục cảm trong người lại sôi lên sùng sục, một nơi nào đó không ngừng vươn lên chạm vào cánh hoa mềm mại.
Những tia sét loé lên giữa không trung, cuồng nộ giống như tình yêu và sự ham muốn sâu thẳm trong đáy mắt hắn.

Hắn bất chợt nhớ lại lời của bác sĩ Vu, hoá ra thế giới này thực sự không hề nhàm chán như hắn vẫn từng nghĩ bởi vì trong đó có sự tồn tại của Ninh Tịch.
Lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác rất muốn chiếm hữu trái tim của một người, rất muốn dành cho một người những điều tốt đẹp nhất, rất muốn ở bên cạnh người đó một khắc cũng không xa, triền miên không dứt.
Có lẽ mọi thứ đã được định sẵn ngay từ lần đầu gặp mặt, Ninh Tịch chính là định mệnh của hắn, thay đổi mọi thứ trong cuộc đời hắn, khiến hắn từ một kẻ lạnh lùng vô tâm trở thành một gã si tình.
Ánh sáng chói mắt bao phủ lên hai cơ thể xích loã không còn chút khoảng cách, hai trái tim nhưng cùng một nhịp đập...
Ninh Tịch bị đánh thức bởi một cơn đau nhói bên trong đầu, cảm giác toàn thân thể nặng trịch sau một cơn say rượu, say tình.
Cô lắc đầu vài cái, cố gắng hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối qua một cách khó khăn.

Những hình ảnh sống động của một cuộc ân ái kịch liệt cứ thế lần lượt ùa về trong đầu, thứ khoái cảm ma mị vẫn còn hiện rõ mồn một, từng động tác sủng nịnh của hắn, từng thanh âm ôn nhu, giọng nói trầm ấm vẫn như văng vẳng bên tai cô.

Không ngờ tác hại của chất cồn kia lại đáng sợ đến vậy.
Ngay lúc này cô chỉ muốn độn thổ, muốn mất trí nhớ.
Cô phát hiện ra trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi của Trầm Phong, nơi cô đang ở cũng là phòng của hắn nhưng người thì tuyệt nhiên không thấy mặt mũi.
Ninh Tịch bước xuống giường, đến bên cửa sổ đang hé mở, tò mò nhìn xuống dưới lại vô tình nghe được một cuộc cãi vã đang xảy ra giữa Trầm Phong và một người đàn ông trung niên, cô đoán là ba hắn, bên cạnh còn có thêm Dư Sở Hạ mang vẻ mặt vô cùng đắc ý.
- Không nói nhiều nữa, lập tức chọn ngày đính hôn!
- Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Cuộc sống của con không ai được phép can dự.

- Trầm Phong dường như không quan tâm đến cơn giận lên đến đỉnh điểm của Trầm Thiệu, hắn dứt khoát quay lưng bỏ đi.
"Choang"
- Hỗn xược! Con không coi ta ra gì sao?

Âm thanh đổ vỡ chói tai của bàn trà nhất thời làm cô giật mình, đứng bất động một hồi lâu cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đều đặn ngoài hành lang, cô vội vã quay về giường, trở lại tư thế đang ngủ.
Tinh thần còn chưa ổn định đã nghe tiếng mở cửa, tim cô đập thình thịch theo từng bước chân nhẹ nhàng của Trầm Phong.
Hắn đến bên giường, từ khoảng cách rất gần cô có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của hắn, cảm thấy hắn đang nhìn mình nhưng cô tuyệt nhiên không dám mở mắt.

Không hiểu sao lúc này lại không có dũng khí đối mặt với Trầm Phong, cô giả vờ trở mình, quay lưng lại với hắn.
Thế nhưng cô sớm đã bị lộ tẩy trong mắt hắn rồi.

Một mùi hương nam tính quyến rũ bao phủ lấy cơ thể cô, hắn chậm rãi nằm xuống, kéo cô vào trong lòng, giọng nói vô cùng ma mị thì thầm vào tai
cô:
- Còn giả vờ ngủ nữa hay là muốn tôi khiến em không thể dậy nổi đây?
- Em...không...- Ninh Tịch hé mắt, tư thế hiện tại cũng có chút ngại ngùng.
Hắn để cô gối đầu lên tay, cả người cũng bị hắn ôm trọn chỉ cách hai lớp y phục, bàn tay còn càn quấy luồn vào bên trong áo sơ mi của cô, hơi thở ấm áp nồng đượm mùi cà phê phả vào sau gáy khiến cô hơi rụt lại.
- Tôi phát hiện ra...dáng vẻ lúc say làm càn của em rất đáng yêu, đặc biệt là lúc em nhỏ giọng cầu xin tôi.
Có thể đừng nhắc tới được không, cô xấu hổ muốn phát điên rồi.
- Em...chuyện hôm qua...đều không nhớ gì cả!
- Vậy...có cần tôi giúp em nhớ lại không? - Trầm Phong rất nhanh đã nắm bắt cơ hội, bật dậy đè cô xuống dưới thân, dùng cả tứ chi để khống chế không cho cô vùng vẫy.

Chiếc áo sơ mi trên người cô căn bản không che được gì cả, chỉ càng làm cô trở nên quyến rũ hơn trong mắt hắn.
Cô lắc đầu kịch liệt.

- Thật sự không cần! - Nhớ lại làm gì chứ, cô còn muốn quên không được.

Cô bắt đầu nghĩ đến cách thoát thân, chỉ đành nói mình muốn đi vệ sinh rồi bỏ chạy khỏi hắn.
Cô nhốt mình trong nhà vệ sinh suốt nửa tiếng đồng hồ.
- Thay đồ đi! Hôm nay tôi và em chính thức hẹn hò.
- Hẹn...hẹn hò?
Cô không nhớ ra hôm nay là ngày cuối tuần, càng không ngờ rằng Trầm Phong lại muốn đưa cô đi hẹn hò trong khi mới cách đây nửa tiếng còn cãi nhau với ba hắn.


Nhưng yêu cầu của hắn, đâu phải cô muốn là từ chối được!
Ninh Tịch nhìn bộ đồ mới tinh được xếp ngay ngắn trên giường, không khỏi ngạc nhiên hỏi hắn:
- Cái này là thầy mua sao?
- Ừm, đồ của em cũng không thể mặc nữa, vừa hay buổi sáng tôi có việc phải ra ngoài nên ghé qua cửa hàng mua cho em một bộ, mẫu này rất hợp với em.
Buổi sáng? Ninh Tịch trong một giây liền thắc mắc.
- Đã là giờ nào rồi?
- 12 giờ trưa!
Cô không nghĩ mình lại có thể ngủ lâu đến như vậy, nếu không phải nhờ vào vài ly rượu tối qua thì cô cũng đâu đến mức tai hại như vậy.

Rượu đúng là thứ không nên động vào.
Trong lúc thay y phục cô mới để ý, làm sao cơ thể mình lại vô cùng sạch sẽ, không còn chút hơi men nào hơn nữa còn có thêm mùi sữa tắm dịu nhẹ, lúc trở ra đã mang bộ mặt ngơ ngác hỏi Trầm Phong:
- Hôm qua...em đã tắm rồi đúng không?
- Đúng vậy! - Cô còn chưa kịp vui mừng, hắn đã nói tiếp.

- Là tôi tắm cho em!
Ninh Tịch là tự đào hố chôn mình sao? Đáng lẽ ra cô có thể bỏ qua chuyện này, không cần nhắc đến nhưng cuối cùng lại phải biết thêm một sự thật đáng xấu hổ: không phải cô tự mình tắm, là Trầm Phong tắm giúp cô!
Làm sao cho khỏi mất mặt chính là câu hỏi nan giải nhất trong đầu cô lúc này.

- Làm sao em lại có thể ngủ say đến như vậy, thậm chí để người khác tuỳ tiện động chạm vào cơ thể mình cũng không có chút phản ứng.
- ĐỪNG NÓI NỮA!
Trầm Phong nhìn điệu bộ ngại ngùng của cô mà không khỏi bật cười.

Nghĩ lại tối qua lúc tự mình tắm cho cô, hắn lại cảm thấy bản thân mình thật sự có sức chịu đựng rất tốt, có thể kiềm chế được thú tính của đàn ông trỗi dậy mà ngồi trước cơ thể trần trụi của cô suốt nửa tiếng đồng hồ chỉ để giúp cô lau rửa hết những vết tích ái tình trên người.


Lúc đó hắn thật sự nghĩ, nếu còn tiếp tục nữa chắc tiểu bảo bối của hắn sẽ ngủ thêm một ngày một đêm mất.
- Em nhìn xem, bộ đồ này thật sự rất hợp với em.
Hắn đưa ánh mắt trầm tĩnh liếc nhìn đôi chân trắng mịn của cô lộ ra sau lớp chân váy xếp ly dài, bên trên kết hợp với một chiếc áo sơ mi cổ điển vô cùng ăn khớp, nếu bỏ qua thân phận thường ngày của Ninh Tịch thì lúc này nhìn cô chẳng khác nào một tiểu thư thanh cao, nhã nhặn.
- Cảm ơn thầy, chỉ là, làm sao thầy có thể chọn đúng kích cỡ như vậy?
Bộ đồ này thật sự rất vừa vặn như ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, tôn lên những đường cong, đường thẳng vô cùng tinh tế.
- Không biết kích cỡ, là nhân viên chọn giúp tôi, tôi chỉ cho họ biết số đo ba vòng của em!
Hic!
"Được rồi, không hỏi thì sẽ không mất mặt!" - Cô tự nhủ trong lòng rồi im lặng suốt quãng đường ngồi trên xe tiếp theo.

Cô sợ rằng nếu hỏi thêm một câu nào nữa sẽ lại nhận được câu trả lời vô cùng bất ngờ của hắn.
—————
Sau khi dùng bữa trưa xong, hắn nói muốn đưa cô đi gặp một người.
Chiếc xe băng qua một con đường mòn, dẫn đến một cánh đồng cúc hoạ mi, sắc tím hồng trải dài đến vô tận, mùi hương thoang thoảng lan toả trong không trung khiến người ta bước vào liền có một thứ cảm giác, vô cùng bình yên.
Hắn đậu xe, mở cốp sau lấy ra một bó hồng trắng được chuẩn bị sẵn từ trước sau đó nắm tay dẫn cô đi men theo con đường lát đá hoa dẫn ra giữa cánh đồng.

Ninh Tịch sững lại trước một ngôi mộ có kiến trúc cầu kì, khắp nơi đều được lát bằng thạch anh, trên di ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười toả sáng.

Cô có cảm giác người này rất quen thuộc.
- Đây là...?
- Mẹ tôi! - Trầm Phong vừa nói chậm rãi đặt bó hồng xuống bên cạnh bia mộ, tay với lấy bó nhang.
Ninh Tịch bối rối vài giây sau đó cũng thành tâm thắp một nén.

Thì ra vừa nãy cô có cảm giác quen thuộc chính là bởi vì nét mặt của người phụ nữ ấy rất giống Trầm Phong hay nói cách khác, hắn thừa hưởng hết tất cả những ưu điểm nổi bật trên khuôn mặt ấy - nét đẹp kiêu hãnh vô cùng khác biệt.
Ngôi mộ này mặc dù nằm giữa cánh đồng hoang vu nhưng lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không có cỏ dại, chỉ có một màu tím lịm của cúc hoạ mi bao phủ khắp bốn bề, trên lư hương vẫn còn xót lại những chân nhang rất mới, có vẻ như Trầm Phong rất thường xuyên tới đây.
- Mẹ, con đưa cô ấy tới gặp mẹ đây!
Bàn tay hắn đan vào những ngón tay có chút run rẩy của Ninh Tịch, nắm chặt.

Trong ánh mắt trìu mến và nụ cười rạng rỡ như hoa trên di ảnh, Trầm Phong biết mẹ hắn đang rất vui.
Một chú bướm trắng nhẹ nhàng đậu lên vai Ninh Tịch, chầm chậm vẫy đôi cánh tinh khôi, giống như đang ngắm nhìn cô.
- Nếu bà ấy còn sống chắc chắn sẽ rất thích em.
- Vậy sao?

Cô không muốn nói rằng, nếu mẹ cô còn sống, chắc chắn cũng sẽ rất vui vẻ khi nhìn thấy Trầm Phong ở bên cạnh che chở cho cô.
Hắn dẫn cô đi thêm một đoạn, phía trước có một bãi cỏ xanh mướt.

Trầm Phong nói mỗi lần đến thăm mộ hắn đều ngồi ở đây rất lâu.
- Nơi này...quả thật rất bình yên!
Ninh Tịch nổi bật giữa cánh đồng hoa tím, ánh mắt sâu thẳm nhìn về khoảng không vô tận, đem hết những muộn phiền thả theo cơn gió cuốn về một nơi xa.

Trong lòng chỉ còn lại một không gian phẳng lặng.

Hoá ra giữa thành phố xô bồ, vội vã này lại có một nơi thanh bình đến như vậy!
Hắn ôm cô từ phía sau, gương mặt anh tuấn vùi vào làn tóc rối bị gió cuốn tứ tung, nhẹ nhàng hôn lên vành tai hồng hào của cô, mang theo chút gió khẽ thì thầm:
- Chỉ cần có em bên cạnh, dù là giông bão cũng sẽ hoá bình yên!
Hắn có lẽ không nhìn thấy nụ cười trên môi cô, cũng không hề cảm nhận được nỗi buồn ẩn khuất trong ánh mắt sâu thẳm của cô.
- Thầy và Dư Sở Hạ...rất đẹp đôi!
Cô nghe thấy bên tai phả xuống một hơi thở nặng nề, hắn chậm rãi xoay người cô lại, hai tay nắm lấy vai cô, đem ánh mắt đầy tâm tư phức tạp nhìn cô.
- Em đã nghe được chuyện gì?
- Chọn ngày đính hôn.

Cô cũng không hiểu tại sao lại tự nhiên nhắc tới chuyện này, chẳng khác nào tự nói với hắn rằng mình đã nghe trộm được cuộc cãi vã của hai người.
- Em muốn tôi kết hôn với cô ta sao?
- Em...ưm...
Hắn không đợi cô trả lời, cũng không muốn nghe câu trả lời mơ hồ của cô, trực tiếp chặn âm thanh còn chưa kịp phát ra trên môi cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.

Hôn cô đến tâm trí mơ hồ.
Vòng tay nhỏ bé của cô ôm lấy tấm lưng vững chãi của hắn như ôm cả thế giới, cô biết mình không đủ năng lực để trèo cao, thân phận thấp hèn như cô có đi bên cạnh Trầm Phong cũng chỉ để người khác bàn tán, cười cợt.
Thế nhưng trong giây phút ấy, cô thật sự rất muốn một lần được ích kỉ giữ lấy Trầm Phong, giữ lấy những giây phút bình yên ở bên người đàn ông mà cô đã dành tất cả sự non nớt của mình để yêu hắn...
Au: Hello mn:v Chúc mọi người đọc truyện zui dẻ.

Tự nhiên lười ngang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận