Có lẽ chỉ đành tạm thời chấp nhận thôi, cũng may bữa cơm đầu tiên trôi qua trong yên ả.
Cơm nước no say, Chu Thiếu Xuyên gọi người phục vụ dọn dẹp chén đĩa.
Sau đó hắn mở cửa sổ để thông thoáng phòng ốc, sẵn tiện hút một điếu thuốc, cuối cùng đỡ Hướng Vinh ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Nhặt hai chiếc gối tựa lưng bên góc sô pha, hắn ra hiệu cho Hướng Vinh nằm xuống, nâng chân bị thương của cậu lên: "Bác sĩ nói bây giờ cậu không thích hợp ngồi lâu, nên nằm nhiều hơn, chân cũng cần được gác lên cao —— Lát nữa tôi phải ra ngoài, nhân lúc tôi chưa đi, tôi có thể đỡ cậu vào phòng vệ sinh."
Liếc hai chiếc gối tựa lưng chồng lên nhau, Hướng Vinh cảm thấy mình có chút chưa kịp thích ứng khi thình lình đổi từ 'không có chuyện gì lớn' thành 'chuyện này không hề nhỏ'.
Cậu chỉ tay vào phòng vệ sinh cách không xa phòng khách: "Toilet chỉ cách tôi có hai mươi mét, cho dù có bò cũng có thể bò tới.
Anh hai à, anh cứ yên tâm đi đi, tôi bảo đảm sẽ không ngã ở bồn cầu đâu."
"Tôi không lo lắng về chuyện này." Chu Thiếu Xuyên hiển nhiên không hài lòng với thái độ hời hợt của cậu.
Hắn liếc Hướng Vinh, nặn ra một câu lạnh lùng từ trong kẽ răng, "Dù sao thì bồn cầu cũng không thể chứa nổi một người to tướng như cậu."
Ném ra một câu bén nhọn, hắn lấy tấm thẻ phòng từ trong túi áo đặt lên bàn, bấy giờ Chu Thiếu Xuyên mới thật sự mở cửa bước ra ngoài.
Nghe tiếng đóng mở cửa của thang máy, Hướng Vinh thở hắt một hơi, tên sát thủ mặt lạnh cuối cùng cũng lăn rồi! Chẳng qua hình như không có gì làm, cậu đành lấy quyển《Lý thuyết về tổ chức không gian kiến trúc》từ trong cặp ra, chỉ có điều đọc chưa đến một giờ mà mí mắt đã thay nhau sụp xuống, sau đó cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy đã hơn sáu giờ, thật lâu rồi cậu chưa ngủ một giấc dài thế này, phản ứng đầu tiên khi mở mắt ấy vậy mà không nhận ra mình đang ở đâu.
Căn phòng có vẻ mờ tối, tất cả nguồn sáng đều dựa vào ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ rọi vào.
Một lúc lâu sau, Hướng Vinh mới ngơ ngác nhớ lại chuyện xảy ra ban trưa, hoá ra mình đang ở trong phòng khách sạn trường học à.
Giữa lúc ngủ không cảm thấy gì cả, nhưng một khi đã tỉnh dậy, cơn đau âm ỉ nơi mắt cá bắt đầu cố gắng chứng tỏ cảm giác tồn tại.
Hướng Vinh nhịn không đến một phút đã giơ tay đầu hàng, cậu mò mẫm tìm thuốc giảm đau, toan ngồi dậy ra quầy lấy nước lại phát hiện trên bàn trà trước mặt đặt một chai nước khoáng chưa mở, vị trí đặt vừa lúc chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến, bên cạnh còn có một chai rỗng đã uống hết nhưng chưa kịp vứt đi.
Cậu vặn nắp chai uống vài hớp nước, tiện thể uống viên giảm đau.
Thứ đó cứ như một loại giả dược*, chỉ cần nuốt xuống thì cậu đã thấy cơn đau thuyên giảm ngay.
Đầu óc quay về trạng thái tỉnh táo, cậu bỗng nhận ra một điều —— Chu Thiếu Xuyên ắt hẳn đã quay lại, thành thử chai nước khoáng mới có thể xuất hiện ở vị trí trong tầm tay.
Về phần chai rỗng, nó không phải là một vật rác rưởi bị bỏ quên, mà là nó được hắn cố tình để lại chỉ vì sợ cậu bất tiện không thể đến phòng vệ sinh.
[1]
[1] Giả dược: Này có liên quan đến tâm lý con người.
Chẳng hạn bạn tin nó tác dụng, thì nó có thể gây ra một hiệu ứng tương tự như thuốc.
Tương tự như Hướng Vinh cảm thấy đau cần phải uống thuốc, thật ra thuốc đúng là có thể giảm đau, nhưng không thể giảm đột ngột như Hướng Vinh cảm thấy (đây cũng được xem là một liệu pháp tâm lý)
Nghĩ đến đây, Hướng Vinh ôm trán gần như không tin nổi, sau đó vội vàng sờ lên gối đầu mà mình đã dùng trước khi ngủ —— May phước nó không ướt, vẫn còn khô ráo thoáng mát, xem ra cậu không chảy dãi.
Hình tượng vẫn được bảo trì, cậu sẽ không rơi vào tình huống bị bạn trẻ Chu Thiếu Xuyên 'không cần dùng súng' nhưng vẫn có thể uy hiếp bắt giữ!
Nhưng sao Thiếu gia đột nhiên biết quan tâm người khác? Hành động này thật khác với một Chu Thiếu Xuyên để lại ấn tượng xấu trong mắt mọi người.
Hướng Vinh nhíu mày suy tư một lúc, cậu không chắc liệu mình có được tính là 'vận cứt chó' không, thế mà cậu may mắn bắt gặp một mặt dịu dàng, tinh tế ẩn trong vẻ ngạo mạn, lạnh lùng của hắn?
Nhưng Thiếu gia đi đâu mất rồi, trời đã tối mịt mà còn không thấy bóng dáng.
Hướng Vinh nhìn đồng hồ trên điện thoại, chợt nhớ ra Chu Thiếu Xuyên đã nói sẽ về nhà lấy đồ giúp cậu, thành thử cậu vội mở WeChat, soạn một danh sách các đồ dùng cần thiết gửi cho Hướng Hân.
Hướng Hân chầu chực cả ngày trời, nhớ thương anh hai 'thân tàn chí kiên' nhà mình, cũng không biết vết thương rốt cuộc ra sao.
Cô bé vốn muốn hỏi anh hai có về nhà không, ai ngờ chầu chực cả ngày cuối cùng nhận được tin nhắn như vầy, cô gái nhỏ lập tức có cảm giác bị bỏ rơi, bèn nhanh tay trả lời tin nhắn.
【Tình hình sao rồi? Anh thật sự muốn ở ký túc xá hả? Mấy ông đó có thể chăm sóc anh không? Còn nữa, tại sao Chu Thiếu Xuyên tới đây lấy đồ cho anh? Ổng? Ổng được không?】
Vẫn là câu 'được không', Hướng Vinh lắc đầu cười không ngừng, nghĩ đến hình tượng của Chu Thiếu gia đã thâm nhập cốt tuỷ, ăn sâu bén rễ trong đầu Hướng Hân đến độ chẳng thể xoá nhoà, cậu lại cười ngặt nghẽo.
Nhìn hai chai nước khoáng trên bàn, Hướng Vinh thật sự muốn thay hắn minh oan mấy câu, làm sao Chu Thiếu Xuyên không 'được' chứ? Phải nói là 'quá được' mới đúng!
Chỉ là từ 'được' này sẽ phải bao dung rất nhiều khía cạnh của hắn, chẳng hạn sự ngoan cố khi ra quyết định, sự chuyên quyền độc đoán khi chỉ huy người khác, và hành vi bất chấp không quan tâm đến hết thảy...!
Cười khẽ mấy tiếng, cậu nhấc điện thoại trả lời Hướng Hân:【Phiền cô nương giúp anh soạn đồ.
Yên tâm đi, không sao cả, anh cũng muốn về nhà, nhưng thật tình em không thể chăm được anh.
Với cái tướng của anh, phải tìm một người 'ngưu cao mã đại' mới hầu nổi.】[2]
[2] Ngưu cao mã đại (牛高马大): ý chỉ những người có vóc dáng cao to, cường tráng.
Bấy giờ, Chu Thiếu Xuyên 'ngưu cao mã đại' vừa mới dừng xe ở dưới lầu, hắn tự dưng ngứa mũi cực kỳ, sau đó hắt xì một tiếng kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu...!
Hướng Hân không phục, cô bé luôn cảm thấy sau khi bố vừa đi, anh hai cũng lập tức vội vàng trốn về trường học, thế là rõ ràng không tin em gái có thể chăm sóc anh hai mà.
Nhưng sau khi nhìn đến câu cuối cùng, nỗi lo lắng tích tụ một ngày rốt cuộc cũng vơi đi, anh hai luôn biết cách pha trò, luôn hiểu rõ tâm tư người khác, biết mình cần được an ủi.
Cô bé cười tủm tỉm, ngón tay gõ liến thoắng trên màn hình:【Vậy được rồi, lát nữa ổng tới lấy đồ, em dặn ổng mấy câu.
Ủa, nhưng ký túc xá của anh có mấy ông kia mà, cần gì phải nhờ ổng chứ? Mà nè, em chưa hỏi anh, từ khi nào anh thông đồng với ổng vậy?】
Ê ê ê, coi cái cách dùng từ kìa! Sao không để ý gì hết, thông đồng là cái gì hả!
Hướng Vinh:【Từ ngữ, câu cú còn cần cải thiện.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sợ ngữ văn của em không đạt được điểm chín mươi đâu nhé.】
Gửi đi dòng tin nhắn trên, cậu lại táy máy tay chân gõ tiếp:【Để anh dạy em, em phải nói như vậy này —— Anh hai à, tại sao anh có thể hoà đồng vui vẻ hoạt bát đáng yêu, già trẻ gái trai đều có thể thích anh vậy? Tại sao anh có thể đoàn kết mọi người, tại sao anh có thể luôn được người người quý mến yêu thương trân trọng —— Em xem đi, hỏi thế này mới gọi là hỏi.
Em gái ngoan à, học hỏi đi, học hỏi anh hai em đi!】
Hướng Hân ở bên kia trợn tròn mắt nhìn sững vào tin nhắn 'tự sướng' của cậu.
Cô bé hoàn toàn không có ý định phụ hoạ cho màn tự biên tự diễn ưa khoe khoang của anh hai.
Đặt điện thoại xuống, cô bé soạn đồ đạc giúp Hướng Vinh, mãi đến khi thu dọn xong xuôi mới gửi đến một loạt biểu tượng cảm xúc móc cứt mũi tỏ ý khinh thường.
Hướng Vinh mỉm cười nhìn tin nhắn em gái gửi đến, sau khi giải thích tất tần tật mọi chuyện, cậu lại rơi vào khoảng thời gian buồn chán chẳng biết làm gì.
Lúc này bầu trời ngoài khung cửa đã hoàn toàn tối sầm, đèn xe tấp nập trên phố hoà cùng ánh sáng của ngọn đèn đường hắt thành dải màu ấm áp rọi khắp phòng, Hướng Vinh cũng chẳng cần tốn công đứng dậy bật thêm đèn.
Cậu ngẩn người trên sô pha một lúc rồi mở lại WeChat, phát hiện hàng chục tin nhắn chưa đọc trên giao diện, hầu hết đều là những tin nhắn hỏi thăm, quan tâm bệnh tình của cậu.
Cậu trả lời từng tin dựa theo mối quan hệ thân sơ, cuối cùng thấy Lí Tử Siêu spam hàng loạt biểu tượng cảm xúc ngu ngốc ở khung chat, chắc hẳn đã lâu rồi không thấy cậu trả lời nên muốn kéo sự chú ý.
【Nghe nói trưa nay mày bị bắt cóc? Được, cái khác tao không nói, tao chỉ muốn hỏi, con xe ombre của tên Chu Thiếu Xuyên đúng thật là Aston Martin hả?】
Hướng Vinh đã nghe nói về hàng nhái của Chanel, hàng OEM* của Christian Dior, nhưng chưa bao giờ nghe hàng A của Aston Martin.
Cậu ngay lập tức cảm thấy chỉ số thông minh rõ ràng bị xúc phạm, chẳng thèm trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn như vầy.
[3]
[3] OEM: là từ viết tắt của cụm từ "Original Equipment Manufacturer", dịch qua tiếng Việt có nghĩa là "nhà sản xuất thương hiệu gốc", "nhà sản xuất thiết bị gốc" hay "nhà sản xuất phụ tùng gốc", ở đây có nghĩa là một sản phẩm nào đó được doanh nghiệp/thương hiệu/cá nhân đăt yêu cầu hàng tới công ty gia công, công ty gia công này sẽ thực hiện sản xuất ra sản phẩm với mẫu mã, hình dạng như yêu cầu trong đơn đặt hàng của những đối tác của họ.
Cậu lướt đến tin nhắn chưa đọc cuối cùng, thế mà là tin nhắn của Vương Nhận chỉ mới gửi mười lăm phút trước, nội dung siêu ngắn gọn:【Xem Tieba* đầu tiên, đọc bình luận để thấy bất ngờ!】[4]
[4] Tieba: mạng xã hội trực tuyến phát triển mạnh ở thị trường Trung Quốc lục địa, cho phép người dùng có thể dễ dàng tương tác ở tất cả mọi nơi.
Mỗi ngày, có tới hàng nghìn bài viết, chủ đề được tạo ra xoay quanh tất cả các lĩnh vực của đời sống như phim ảnh, sách báo, tin tức, truyện, thần tượng...!
Tieba Đại học J đã tồn tại được một thời gian, thời điểm mới vào học, Hướng Vinh cũng tạo tài khoản theo trào lưu, sau này thì quên mật khẩu bởi ít đăng nhập.
Cậu tiện tay truy cập trang web, bài đăng mới nhất nằm trên cùng đơn giản đến nỗi xem xong sẽ quên ngay.
Đó chỉ là một loạt các quy định mới do Phòng Giáo vụ ban hành, minh hoạ cho bài đăng là mấy tấm ảnh hỗn tạp của cảnh quan khuôn viên trường —— Dưới ánh bình minh, sân bóng đá vắng người được trải cỏ mới.
Dựa trên nội dung bài viết và mấy tấm ảnh, xem ra chỉ mới đăng hồi sáng.
Cậu nhấp vào rồi lướt bình luận, chợt phát hiện nội dung được nhiều người trả lời nhất cũng là một tấm ảnh.
Lần này chẳng cần phóng to thì cậu cũng có thể thấy rõ mồn một, đập vào mắt không ngoài gì khác là con Aston Martin màu xanh ngọc.
Những bình luận dưới tấm ảnh này có vẻ đa dạng đủ kiểu, điều này chứng minh nhiệt độ thảo luận rõ ràng rất cao trong các bài đăng gần đây.
【Lại là con xe của phú nhị đại* nào hử? Ra mắt hoành tráng lệ thế, dám ngang nhiên đậu trước khu dạy học? Ban giám hiệu mù hả, hay lựa chọn giả mù rồi?】[5]
[5] Phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai.
【Biết rồi còn hỏi, tất cả các quy định chỉ dành cho người nghèo và dân đen thôi, kẻ giàu thì quản lý theo kiểu giàu.
Trưởng phòng Giáo vụ, cho tui hỏi bị vả mặt có đau không? Ngại gì mà không đứng ra giải thích một câu!】
【Nhưng rốt cuộc là xe của ai? Đến bây giờ vẫn chưa ai điều tra ra hả?】
【Sáng nay tui có thấy, cứ tưởng bước xuống xe là hotgirl xinh xắn khoa nào, ai dè là hai gã nam sinh.
Chậc chậc, hai nam sinh đấy...】
【Ồ, cảm thấy có chuyện gì đó mờ ám! Tự dưng tui vui quá bây, cho hỏi có ai biết tên hai người đó không?】
【Trời má! Trong đây còn có hủ nữ nữa hả? Nói nghe nè, sao đi đâu cũng có mấy cô vậy? Mấy cô chưa thấy tình đồng chí hữu nghị keo sơn bền chặt của mấy anh em chúng tôi à? Con mẹ nó suốt ngày mấy cô nghĩ dâm tà gì thế!】
...! Sau đó, một trận tranh cãi ác liệt bắt đầu nổi lên.
Bầu không khí bùng nổ và sôi nổi, đội quân cuồng bạo của hủ nữ chiến đấu với quân đoàn thẳng nam đại diện cho tư tưởng lạc hậu cũ nát.
Hướng Vinh nào hứng thú mấy chuyện này, cậu giơ tay đóng trang.
Là một môi trường nửa kín nửa mở, bên trong tụ tập rất nhiều người trẻ tuổi với tinh lực dồi dào và đam mê hóng hớt, trường học luôn là miền đất hứa để ươm mầm cho những tin đồn thất thiệt.
Nhưng sự chú ý của người trẻ rất dễ bị chi phối, tin đồn nào cũng chỉ có hạn sử dụng ba ngày, một khi có phong ba bão táp nổi lên thì sẽ quên ngay thôi.
Hướng Vinh không hề lo lắng mình sẽ trở thành 'nam chính cho sự kiện nóng', nhưng cậu cảm thấy góc độ của mọi người khá ngộ nghĩnh —— Vì sao hai người con trai không thể ngồi chung một chiếc xe?
Cùng lúc đó, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu cậu, trái tim Hướng Vinh bỗng đánh thịch một tiếng, bởi cậu nhớ đến sự tình phát sinh ở sân quần vợt vào hôm ấy.
Lúc đó Chu Thiếu Xuyên rõ ràng đã bị cậu thuyết phục, nhưng hắn đột nhiên trở nên hung hăng điên cuồng, nện quyền liên tục vào mặt người ta sau khi nghe thấy một chữ —— 'Gay'.
Cho nên, Chu Thiếu Xuyên...!có phải là người cực kỳ kỳ thị đồng tính luyến ái?
Nhưng vì sao một người lớn lên ở Pháp, nhận lấy nền giáo dục và văn hoá của châu Âu lại có thái độ kỳ thị đồng tính? Khẩu hiệu 'tự do, bình đẳng, bác ái' không thể thành công tẩy não hắn trong mười tám năm sao?
Thế thì không đúng, chuyện này có điểm vô lý!
Đang nghĩ tới đây, phía trước đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, Hướng Vinh cuống quít cầm lấy điện thoại đặt trên đùi, như thể sợ bị người ta bắt quả tang vì tội trộm cắp.
Nhưng có lẽ cậu đã quên mất, thật ra giao diện Tieba đã được cậu tắt đi từ rất lâu rồi.
.