Một Đêm Mây Mưa


Chuyện gì đang xảy ra?
Hướng Vinh không tin rằng ngoài cậu, Chu Thiếu Xuyên còn kể chuyện riêng tư về gia đình hắn cho bất kỳ ai khác trong Đại học J.

Đây không phải do cậu tự huyễn hoặc hay tự cho mình là đúng, mà vì Chu Thiếu Xuyên không có cơ hội và không có thời gian để tiếp xúc với người khác, thậm chí hắn cũng không thể hình thành mối quan hệ bạn bè đủ thân thiết để có thể chia sẻ 'bí mật' trong khoảng thời gian ngắn.
Vậy rốt cuộc người đăng là ai? Đương nhiên không phải cậu, và cũng tuyệt đối không thể là Chu Thiếu Xuyên.

Nhưng người này rõ ràng rất quen thuộc với chuyện nhà họ Chu, lẽ nào...!người quen làm?
Cảm giác kinh ngạc ban đầu dần dần phai nhạt, Hướng Vinh bắt đầu kiểm tra ID của 'Người qua đường B'.

Địa chỉ cho thấy đó là một số viễn thông của thành phố, nó khác với địa chỉ IP của nhà Lương Công Quyền và cũng khác với địa chỉ Wi-Fi của trường.

Nhưng dù sao Bắc Kinh quá lớn, manh mối tới đây đã bị cắt đứt.
Nhìn lại bài đăng hơn ngàn bình luận trong vòng một buổi sáng, nghiễm nhiên nó đã trở thành chủ đề hot nhất vào thời gian gần đây.

Những bình luận bên dưới đều đồng lòng cho rằng đây là hào môn ân oán phiên bản đời thật, còn có những người rảnh rỗi đang dốc sức giải ô chữ, đoán xem nhân vật chính trong bài viết là ai.
'Đẹp trai đến mức ai cũng ghen tị, dáng vóc cao ráo, gia thế xuất chúng, là người nước ngoài', tất cả đều chỉ chung chung không rõ ràng.

Nhưng trước khi lướt sang trang thứ ba, Hướng Vinh đã thấy cái tên Chu Thiếu Xuyên xuất hiện trong phần bình luận.
Quả thật là người sợ nổi danh lợn sợ béo, lần này đúng như lời ông bà hay nói tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa, dù Chu Thiếu Xuyên sử dụng phương pháp nào —— Truyền thống hay hiện đại, hắn như được số phận an bài phải trở thành 'nhân vật sóng gió' trong trường học.

[1]
[1] Người sợ nổi danh lợn sợ béo (人怕出名猪怕壮): Ý là con lợn khoẻ và béo sẽ bị lôi ra giết chết, nếu một người càng nổi tiếng sẽ càng dễ bị người khác nhắm đến.
Không biết 'nhân vật sóng gió' đã biết chưa nhỉ? Vương Nhận và mấy người khác đều có WeChat của Chu Thiếu Xuyên, không chừng đã có ai đó nhanh mồm nhanh miệng báo với hắn trước, vậy thì phản ứng đầu tiên của Chu Thiếu Xuyên sẽ là gì? Hướng Vinh nằm ườn trên sô pha, thử đứng trên góc độ của Chu Thiếu Xuyên để suy đoán.

Chợt, trong lòng cậu chùng xuống, giờ phút này kẻ tình nghi lớn nhất hình như là...!cậu?!
Khéo quá! Mọi thứ cực kỳ trùng hợp! Bằng không làm sao tối hôm qua Chu Thiếu Xuyên vừa kể với cậu thì sáng nay đã lập tức bùng phát tin nóng? Quá khó để người khác không nghi ngờ cậu, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Vậy...!cậu có cần giải thích trước không?
Mặc dù tính tình của Hướng Vinh rất ôn hoà, nhưng cậu thường không chủ động giải thích những việc mà mình chưa từng làm, ngay cả khi cậu tạm thời bị mọi người hiểu lầm.

Song bây giờ, sau khi nghĩ rằng mình đã trở thành đối tượng tình nghi, cậu lại vội vàng lấy điện thoại mở WeChat, gõ nhanh mấy dòng chữ, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi xoá hết, sau đó gõ lại mấy dòng chữ đã xoá, nhưng cảm thấy câu cú không ổn bèn xoá sạch...!Cuối cùng sau ba phút, cậu vẫn chưa gửi tin nhắn cho Chu Thiếu Xuyên.
Rốt cuộc cậu nên nói gì đây?
Hướng Vinh rất giỏi trong việc chủ động kết bạn với người khác, cũng rất thành thạo gợi chuyện trong bầu không khí tẻ ngắt, ngay cả tình huống khó xử nhất cậu vẫn có thể xử lý ổn thoả.

Trên phương diện giao tiếp, cậu có thể được xưng là 'chất bôi trơn' đạt tiêu chuẩn.

Nhưng cậu chưa có kinh nghiệm chủ động giải thích sau khi bị hiểu lầm, hơn nữa cậu còn không có bằng chứng, và dẫu cho cậu có bằng chứng cũng không thể hoàn toàn cởi bỏ sự hoài nghi của Chu Thiếu Xuyên.
Vậy thì trước tiên hãy nhẹ nhàng...!nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi.

Cậu tự nhủ, đợi đến khi bản thân đã bình tĩnh mới căng thẳng gõ một dòng chữ:【Cậu có nhà không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Tôi qua tìm cậu nhé.】
Nhìn dòng dưới cùng của khung thoại, cậu hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nhấn nút gửi.
Năm phút, mười phút, ba mươi phút, tin nhắn như đá chìm xuống biển.

Hướng Vinh nắm chặt điện thoại trong tay, cứ cách nửa phút cậu sẽ nhìn một lần.

Hễ điện thoại rung lên, cậu sẽ lật đật mở WeChat, chỉ là trước sau như một —— Chu Thiếu Xuyên vẫn không trả lời.
Căng thẳng và thất vọng lần lượt len lỏi trong lòng cậu, đồng thời còn xen lẫn đâu đó đôi chút cáu kỉnh.

May sao Hướng Vinh không hề biểu lộ bất cứ điểm khác thường nào trên khuôn mặt, cậu vẫn vừa trò chuyện vừa ăn cơm với bố và Hướng Hân.

Nhưng chỉ có cậu biết, đối mặt với tôm sốt cà chua yêu thích nhất, cậu đã không còn thiết tha nữa rồi.
Thời gian chờ đợi càng dài, nỗi bất an trong lòng cậu càng nặng nề.

Hai con chữ 'nghi phạm' như thanh gươm sắc bén lơ lửng trên đầu, nó như thể sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào, để rồi sau đó chém cậu thành trăm mảnh, khiến cậu ôm nỗi oan ức chết tươi!
Tận đến lúc trời tối sầm, Hướng Vinh không thể chờ nổi bèn gửi một tin nhắn khác cho Chu Thiếu Xuyên:【Phiền cậu trả lời tôi một tin, tôi có việc thật.】
Nhưng Chu Thiếu Xuyên dường như đã bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn không có dấu hiệu cho thấy hắn muốn trả lời cậu.

Hướng Vinh nhìn chằm chằm vào điện thoại vô số lần, chỉ mong giao diện WeChat xuất hiện dòng trạng thái 'Đối phương đang soạn tin nhắn...' là đủ rồi.

Nhưng tiếc rằng không có gì cả, cậu thậm chí không biết hắn đã xem tin nhắn hay chưa.
May mắn duy nhất có lẽ là Chu Thiếu Xuyên cho tới nay vẫn chưa chặn cậu, hoặc có thể do Thiếu gia không quen sử dụng WeChat nên không biết cách chặn cậu...
Tám giờ rưỡi, Hướng Vinh không ngồi yên được nữa, cậu mở cửa ra ngoài đứng trước 502.

Trước hết là hít thở mấy nhịp để lấy can đảm, sau đó cậu gõ tiếng đầu tiên.

Dường như tiếng gõ đó đã kích hoạt sự bướng bỉnh và kiên trì của cậu, Hướng Vinh gõ liên tục cho đến khi Hướng Hân ở trong phòng cũng nghe thấy.

Cô bé ra ngoài đứng cạnh cửa, tặng cho Hướng Vinh vẻ mặt ngạc nhiên sống động.
"Sao thế?" Hướng Hân thắc mắc, "Ổng không ở nhà? Anh gõ nãy giờ mà ổng không mở cửa, sao anh không gọi điện thoại? Gọi một cú là xong việc rồi?"
Đúng vậy, có chuyện gì mà không thể nói rõ qua điện thoại.

Nhưng nếu người ta cố ý không trả lời, vậy đó chính là không bột đố gột nên hồ.

Hướng Vinh dựa nửa người vào tường, nở nụ cười miễn cưỡng với Hướng Hân.

Trong thoáng chốc, cậu có cảm giác như thể đã quay về vài tháng trước.

Khi ấy cậu và Chu Thiếu Xuyên hãy còn là hai người xa lạ, dẫu có gặp mặt cũng chẳng buồn chào hỏi nhau.

Và những gì đã xảy ra trong nửa học kỳ qua dường như bị ai đó nhẫn tâm xoá sạch chỉ sau một đêm...![2]
Có lẽ, nó được gọi là quay lại một đêm trước ngày giải phóng! [3]
Hay...! Chờ sáng mai vậy? —— Hướng Vinh tự an ủi mình như AQ*, chắc rằng khi đến trường thì có thể gặp Chu Thiếu Xuyên.

Dẫu sao cũng là học kỳ cuối cùng, hắn không đến lớp nhưng ít nhất cũng phải có mặt trong buổi thi.

Đến lúc đó cậu nhất định tìm cơ hội chặn đường thằng nhãi ấy, sau đó giải thích rõ ràng mọi chuyện với hắn.

[4]
[2] Không bột đố gột nên hồ (巧妇难为无米之炊): ví với làm việc gì mà thiếu điều tất yếu thì khó mà thành công.
[3] Quay lại một đêm trước ngày giải phóng (一夜回到解放前): ý chỉ tôi đã mất tất cả, và bây giờ tôi phải làm lại từ đầu.
[4] AQ: ý chỉ Tinh thần AQ (AQ chính truyện của Lỗ Tấn), nói chung là dùng phương thức thắng lợi tinh thần để an ủi chính mình.
Đêm hôm đó, Hướng Vinh ngủ không an giấc.

Cậu trằn trọc lăn qua lộn lại cả đêm, cuối cùng đến rạng sáng mới mệt mỏi thiếp đi.

Trong giấc mơ, Chu Thiếu Xuyên trưng bản mặt lạnh như tiền ám cậu trên mọi ngõ ngách, sau đó cả hai còn lao vào đánh nhau.

Bát Cực Quyền khiêu chiến với Kickboxing, trong phút chốc không thể phân biệt ai thắng ai thua, nhưng cậu chỉ biết mình rất mệt.

Sáng hôm sau rời gường, cậu cảm thấy cả người mình ê ẩm như thể đã vật lộn thật sự với thằng nhãi đó.
Đã nói phải dùng trái tim phẳng lặng để đối xử với cậu ấy! Nhưng trái tim này rõ ràng là không đủ 'phẳng lặng'...!Vừa đánh răng rửa mặt, Hướng Vinh vừa cảnh tỉnh bản thân, nhưng thật ra cậu cũng muốn biết nguyên nhân thật sự khiến mình quá nặng lòng chuyện này —— Là sợ tình bạn mới bắt đầu đã chết non, hay là sợ lần 'yêu thầm' duy nhất vừa hé nở đã úa tàn?
Thôi, nên quan tâm đến cảm nhận của cậu ấy.

Hướng Vinh nhắc nhở bản thân một lần nữa, dẫu sao thì con đường yêu thầm nào cũng lắm chông gai.

Nghĩ đến những gì Chu Thiếu Xuyên phải đối mặt cũng chẳng mấy dễ chịu, cậu ấy vừa mở lòng một chút đã bị người bày mưu tính kế, vừa mới kết bạn đã bị phản bội, thật sự đả kích quá lớn.

Huống chi Chu Thiếu Xuyên còn là một người kiêu ngạo từ trong máu, thay vì chờ hắn đến tìm cậu, thôi thì để cậu chủ động gặp hắn.

Hơn nữa Hướng Vinh cũng biết rõ, cậu có nghĩa vụ và quyền giải thích với Chu Thiếu Xuyên.
Vội vàng nhớ lại lịch học của Thiếu gia, Hướng Vinh nhắm đến chiều mới có thể gặp được hắn.

Nhưng không ngờ tiết thứ ba của buổi sáng còn chưa bắt đầu, ấy vậy mà cậu đã thấy Chu Thiếu Xuyên ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên giảng đường.
Hướng Vinh nghiến răng thầm nghĩ, thì ra cậu còn biết đi học hả? Lúc này bởi nhìn thấy người thật, một chút oan ức nảy sinh từ cảm giác bị ghẻ lạnh tức khắc dâng lên trong lòng cậu, cảm xúc này thậm chí còn áp đảo tâm trạng nóng lòng muốn giải thích.

Hướng Vinh không chần chừ nữa, cậu nhờ bạn bè đỡ đến cửa sau, rồi tự mình nhảy lên vài bước, đứng trên lối đi của hàng cuối cùng.
"Cậu xoá WeChat hay cố ý không xem? Tôi gửi tin nhắn cho cậu, gọi điện thoại cho cậu, còn qua nhà cậu gõ cửa, cậu đến một chữ cũng không..."
Trước khi Hướng Vinh thốt lên câu chất vấn cuối cùng, Chu Thiếu Xuyên thình lình đứng dậy.

Hắn đi ngang qua cậu, bước ra khỏi giảng đường mà chẳng nói năng gì cả.
Hướng Vinh: "...!"
Cậu...! ngay cả một chút cơ hội cũng không cho tôi? Xem ra cậu đã bị Chu Thiếu Xuyên tuyên án tử hình từ trước mà chẳng biết, nhưng thế này thì không đúng.

Hướng Vinh tự hỏi, đến cả thẩm phán trước khi tuyên án cũng cho phép bị cáo tự bào chữa, thế mà hắn thẳng tay tước đi cơ hội của cậu? Mà quan trọng hơn, cậu mới chỉ là nghi phạm thôi!
Cơn tức giận bị nén cả đêm đến bây giờ đã trút hết sạch sẽ.

Trong lòng Hướng Vinh vừa bất lực vừa cảm thấy xấu hổ, ngoài ra còn nhen nhóm chút ít buồn tủi.

Hướng Vinh ngồi ở chỗ Chu Thiếu Xuyên đã ngồi ban nãy, suốt một tiết học, cậu chẳng nghe vào tai được câu nào, thay vào đó lại thành công dán lên mặt bốn chữ 'thất hồn lạc phách'.

Ai có mắt cũng có thể nhìn ra cậu không đặt tâm tư trên giảng đường, cả người hệt như trái cà tím bị bầm dập đang chết dần chết mòn.
Nhưng Chu Thiếu Xuyên không phải cố ý muốn tránh cậu, chỉ là khi ấy điện thoại đúng lúc vang lên, hắn biết cuộc gọi đó ắt hẳn của 'Bà Địch'.

Về phần Hướng Vinh muốn nói gì với hắn, trong lòng hắn vẫn luôn hiểu rõ, chẳng qua hiện tại có điều quan trọng hơn cần giải quyết —— Thay vì nghe những lời bào chữa với cáo buộc không có căn cứ, hắn cảm thấy giờ phút này việc cấp bách nhất chính là bày tỏ rõ ràng quan điểm của mình.
"Tôi biết mẹ là người làm ra chuyện đó." Chu Thiếu Xuyên nói thẳng vào vấn đề, "Muốn tôi không thể ở lại đây, sau đó chuyển đến trường do mẹ sắp xếp?"
Bà Địch khảng khái thừa nhận như thể người ngay không làm chuyện mờ ám: "Mẹ chỉ giúp con kiểm tra nhân phẩm của người khác.

Con đừng nghĩ chỉ cần chơi một trận bóng rổ thì lấy được tình bạn chân thành.

Con nhìn xem, mới mấy giờ đồng hồ mà đã đoán ra là con, trong đó còn có cả đồng đội của con.

Bây giờ bọn họ đang lén lút phát tán tin đồ về con ở khắp nơi.

Thiếu Xuyên, con nghĩ đi, con muốn bạn bè như vậy sao?"
Bà dừng một chút, đoạn cười khẽ như có điều tâm đắc: "Con muốn tìm một nơi không ai biết về con, sống cuộc sống bình thường mà con mong muốn, me đã để con thử.

Nhưng con thấy rồi đó, con đã được định sẵn không thể trở thành một kẻ vô danh tiểu tốt.

Thật ra Đại học J không tệ, nhưng nó không giúp ích cho tương lai của con, vậy thì tại sao con phải uổng phí thời gian của mình tại đó? Sinh mệnh quá ngắn mà chuyện muốn làm thì quá nhiều, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc dính dáng tới những người vô nghĩa."
Chu Thiếu Xuyên cười nhạt: "Nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ nghe được một câu hữu dụng.

Mẹ thừa nhận mẹ đã tìm người đăng, nhưng mẹ nghĩ bài đăng đó có thể ảnh hưởng gì đến tôi? Đó là đời tư của mẹ, là những lời gièm pha dành cho mẹ, mẹ đã không sợ đăng chúng thì tại sao tôi phải sợ?"
"Nếu con thật sự không quan tâm, con sẽ không nhận cuộc gọi này của mẹ." Bà Địch tự tin nói, "Con nghĩ con đã lớn, con muốn quyết định mọi việc của mình.

Nhưng con trai à, đáng tiếc là con chưa đủ kinh nghiệm, cũng chưa từng thấy lòng dạ xấu xa của con người.

Bây giờ bọn họ đã biết thân phận con, về sau sẽ có rất nhiều người đến nịnh bợ con, nhưng nhiều hơn chính là chỉ trỏ sau lưng con.

Đến lúc đó con sẽ biết, ngôn từ có thể giết chết một người như thế nào."
"Nếu tôi đã biết thì sao?" Chu Thiếu Xuyên bình tĩnh hỏi, "Tôi phải học thái độ bất cần của mẹ để chống lại những lời chửi mắng đó? Hay phải học tính cách tự ảo tưởng bản thân rất mạnh mẽ? Mẹ nóng lòng muốn biến tôi trở thành đồng loại của mẹ đến vậy à?"
"Sai, mẹ chỉ không muốn con giống như bố con." Bà Địch thở dài khe khẽ, "Con nhất quyết không đến Hong Kong sống với mẹ, chắc hẳn là vì cậu bạn mới, tên Hướng Vinh đúng không?"
Đột nhiên nghe thấy tên của Hướng Vinh, trái tim Chu Thiếu Xuyên thắt lại không rõ vì sao.

Hắn lạnh lùng trả lời: "Bà sợ tôi đi lên con đường của bố, vậy xin lỗi, sợ rằng phải khiến bà thất vọng.

Tuy homosexual không di truyền nhưng vẫn có tác dụng gợi mở.

Mưa dầm thấm đất, nói không chừng tôi cũng không thoát khỏi con đường này.

Hơn nữa nếu không phải cậu ấy, sau này cũng sẽ là người khác."
"Mẹ mặc kệ con muốn chơi như thế nào." Giọng điệu của bà Địch rõ là nghiêm túc hơn, "Nhưng bố con biết chính xác ông ta đang làm gì, nên mẹ không cần lo lắng.

Nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ của con, mẹ không muốn con phải sống vất vả quá.

Có những chuyện không nhất thiết phải như con nghĩ, con còn trẻ nên chưa gặp được một cô gái khiến con rung động.

Vậy thì tại sao con không thử? Biết đâu so với bố và mẹ, con có thể...!tiến xa hơn và nhận được nhiều hơn."
Mấy câu nói này thật giống như lời chân thành của một người mẹ dành cho đứa con trai yêu quý, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.

Chu Thiếu Xuyên không hề cảm kích: "Chưa nói đến lý do của bà có thuyết phục hay không, nhưng trớ trêu thay, nếu năm đó bà chịu nghe lời ông ngoại, không khăng khăng bước chân vào nhà họ Chu, chuyện sau này có lẽ đã tươi đẹp hơn nhiều.

Nhưng nếu mọi chuyện đã xảy ra, bà không thể thay đổi quá khứ, cũng không thể ngăn được tương lai, kể cả cách tôi bước đi trên con đường của mình.

Ngoại trừ Đại học J, tôi sẽ không đồng ý bất kỳ trường nào khác.

Ngoại trừ Bắc Kinh, tôi cũng sẽ không xem xét bất kỳ nơi nào khác trong thời điểm hiện tại.

Hy vọng bà chấp nhận sự lựa chọn của tôi."
"Đừng ép mẹ, Thiếu Xuyên." Sự kiên nhẫn của bà Địch đã sắp cạn kiệt, "Đừng ép mẹ khoá thẻ và đóng băng tài khoản của con..."
Phương thức này quá truyền thống và lời đe doạ quá mức cũ kỹ, Chu Thiếu Xuyên khinh thường ngắt lời: "Bà quên kiểm tra rồi à? Bà nội từng để lại cho tôi một quỹ tín thác*.

Tôi bây giờ đã thành niên, có thể hoàn toàn tự do kiểm soát số tiền này, nó đủ để tôi sống an nhàn ở Bắc Kinh.

Thế nên bà tỉnh lại đi, chúng ta nên sống cuộc đời của riêng mình, tốt nhất đừng xen vào cuộc sống của nhau.

Hơn nữa tôi với bà đều là những người bị hại, tôi sẽ luôn giữ khoảng cách an toàn và tôn trọng bà.

Có một câu nói thế này, có qua có lại mới toại lòng nhau, hy vọng bà đừng làm rối cuộc sống tôi thêm nữa." [5]
[5] Quỹ tín thác: để bảo vệ tài sản, hoạch định thuế và thừa kế.
Nói xong hắn lập tức cúp máy, sau đó lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, châm lửa rồi rít mạnh hai hơi.

Hắn nhìn đồng hồ, hơn nửa giờ nữa là kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng.

Dựa trên sự hiểu biết của hắn về bà Địch và mấy người kia, hắn cũng không nghĩ lời nói của mình có thể đóng vai trò quyết định.

Dẫu cho hắn nói thế nào đi chăng nữa thì bà ấy vẫn sẽ cho rằng Hướng Vinh đối với hắn rất quan trọng, vì vậy bà ấy nhất định ra tay từ chỗ này!
Chầm chậm nhả ra làn khói trắng, Chu Thiếu Xuyên bỗng mong chờ cảnh tượng vừa hiện lên trong đầu, thậm chí còn hy vọng hình ảnh trong tưởng tượng của hắn có thể xảy ra càng sớm càng tốt.
Vì suy cho cùng, giây phút đó mới thật sự là kiểm tra nhân phẩm của một người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui