Một Đêm Mây Mưa


Vẫn là câu 'có chuyện muốn nói'? Hướng Vinh khẽ cong môi, hôm nay là ngày đẹp trời nào mà lắm người đều có chuyện muốn nói với mình thế?
Nhưng trong lúc cậu ngẩn người, Chu Thiếu Xuyên đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Lên xe." Thiếu gia cau mày, "Chân chưa lành à, muốn tôi phải xuống xe dìu cậu hả?"
Nghe đi nghe đi, coi thái độ của hắn kìa! Bây giờ cậu rút lại quyết định muốn làm bạn với hắn liệu còn kịp không?
Nhưng kẻ mạnh nào mà chẳng ngạo mạn.

Hướng Vinh nghĩ, xem như dựa trên ý định muốn làm sáng tỏ hiểu lầm và một tí tẹo đồng cảm, cậu sẽ tạm thời bỏ qua cho thái độ xấc láo của nhãi con.

Hướng Vinh chầm chập đi tới, tự mở cửa xe.

Song chưa kịp thắt dây an toàn, Chu Thiếu Xuyên đã kéo cần gạt xuống một cách thô bạo.

Chiếc Mercedes-Benz giống như lắp thêm thiết bị tăng tốc, nó quay đầu như bay rồi phóng nhanh về trước.

Sau đó Chu Thiếu Xuyên không nói lời nào, mặt mày đen thui như đít nồi làm chủ cung đường.

Hắn đạp ga lút cán, lao vèo vèo vào đường vành đai 5, hơn nữa đang có xu thế đưa con đường này trở thành vòng đua Le Mans.

Nhưng anh hai à, xe của anh cũng đâu phải xe đua F1 đâu...!Hướng Vinh yên lặng nhìn hắn, phát hiện góc mặt nghiêng của nhãi con căng cực, khoé môi mím thành một đường thẳng tắp, từ khuôn mặt đến cơ thể đều báo trước cho một cơn bão giật cấp mấy chục sắp ập đến.

Thiếu gia muốn phát điên rồi!
Hướng Vinh không lên tiếng, chỉ âm thầm siết chặt tay vịn phía trên ghế ngồi.

Giờ phút này thuyết phục Thiếu gia lái xe từ tốn có ích gì? Chẳng biết chừng còn khiến cảm xúc của cậu ấy thêm trầm trọng, vậy cứ để cậu ấy phát điên đi.

Hướng Vinh nghĩ, dù sao có bố mẹ như thế quả thật đã đủ ức chế rồi.

Trước đây cậu chỉ có thể hình dung qua lời kể của hắn, nhưng giờ đây đã tự thân trải nghiệm, có lẽ cậu có thể hiểu được phần nào tâm trạng của Chu Thiếu Xuyên.

Nhưng cơn điên của Chu Thiếu Xuyên đang trên đà mất kiếm soát —— Từ đường vành đai 5 rẽ thẳng vào đường cao tốc Bát Đạt Lĩnh, sau khi rời thành phố thì xe cộ thưa thớt hẳn, càng thuận tiện cho hắn tăng tốc lên một trăm tám.

Mà chỉ mới lái xe hơn nửa giờ, Hướng Vinh đã có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ của Vạn Lý Trường Thành.

"Cậu chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để giết người diệt khẩu thôi đúng không?" Nhìn ra ngoài cửa sổ, Hướng Vinh khẽ cười, "Không cần chạy tới Vạn Lý Trường Thành đâu, ở đây cũng được rồi.

Xung quanh vắng vẻ, thời điểm chập tối, cậu ra tay ở đây sẵn tiện còn có thể huỷ thi diệt tích."
Chu Thiếu Xuyên mặc kệ cậu, nhưng chẳng mấy chốc, tốc độ xe dần giảm xuống.

Ba phút sau, lối ra cuối cùng cũng xuất hiện, hắn bật đèn xi nhan rồi đánh tay lái sang phải, rốt cuộc đã lái ra khỏi đường cao tốc.

Ven đường quả nhiên không người không xe, chỉ có một ngôi làng nhỏ nom thật hoang vắng thô sơ.

Giờ cơm tối đã điểm, dù là trẻ con hay chó nhỏ đều về nhà quây quần bên nhau.

Đường phố tạnh vắng, chỉ còn lớp bụi đất phiêu diêu man mác buồn.

Hẳn là một ngày thăng trầm nhỉ, Hướng Vinh? Cậu đã chứng kiến những âm mưu và thủ đoạn chỉ thấy trên phim truyền hình, cũng đã thử cảm giác ngồi trên con xe với tốc độ hơn một trăm tám mươi cây số trên giờ.

Cậu nhè nhẹ thở ra, nhấn nút mở cửa sổ.

Trước khi Chu Thiếu Xuyên bắt đầu hút thuốc, cậu đã châm lửa cho Marlboro.

Lúc này đây, cậu thật lòng cảm thấy mình cần mượn vài hơi thuốc để giảm bớt sự bức bối trong lòng.

Quá trình chờ đợi có vẻ thật lâu, Hướng Vinh biết Chu Thiếu Xuyên có chuyện muốn nói với cậu, song hắn chỉ mở cửa sổ, lẳng lặng rít từng hơi thuốc như cậu bên đây.

Góc nghiêng của hắn đẹp đến cùng cực, nó vừa đủ sắc cũng lại vừa đủ mịn, y hệt một tác phẩm điêu khắc dưới lưỡi dao của Michelangelo*.

[1]
[1] Michelangelo: là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý.

Thôi thì, để cậu đánh vỡ sự im lặng nặng nề vậy.

"Sao vừa rồi cậu tự nhiên xuất hiện ở đó?"
"Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"
Hai người đồng thời lên tiếng, và cũng ngay khi vừa nghe xong, Chu Thiếu Xuyên khẽ nhíu mày quay đầu nhìn cậu: "Cậu nói trước đi."
Thật hiếm có, cậu ấy còn biết nhường nhịn người ta kìa! Hướng Vinh gật đầu, nhận lấy trọng trách mở đầu câu chuyện: "Tôi hơi tò mò, sao vừa rồi cậu đột nhiên xuất hiện ở đó? Chẳng lẽ cậu theo dõi tôi nãy giờ hả?"
Chu Thiếu Xuyên không chút do dự, gật đầu thừa nhận: "Ừ."
Lúc nào cũng đáp một chữ gọn lỏn, cậu nói thêm mấy từ có chết ai đâu...! Hướng Vinh lại thở dài, đành phải tự thuyết phục chính mình, thôi bao dung cho nhãi con ấy đi, dù sao cậu còn nợ hắn một lời giải thích.

"Người giám hộ của cậu, Hoàng Dự mới tìm tôi.

Không ngờ anh ta hào phóng thật, vừa mở miệng đã một trăm vạn, cọc trước năm mươi.

Điều kiện thì...!rất mê người."
Chu Thiếu Xuyên lườm nguýt cậu, hỏi: "Sau đó thì sao, cậu bị dụ rồi à?"
"Làm sao có thể." Hường Vinh cười, "Ban đầu tôi thấy cũng nhiều phết, nhưng nghĩ lại, số tiền ít ỏi này cũng chỉ là hạt bụi trong mắt bà Địch, quăng cho tôi một trăm vạn chẳng khác nào như bố thí ăn xin.

Tôi mất vui, không thèm ngó tới nữa."
Chu Thiếu Xuyên nhướng mày, không nghĩ tới Hướng Vinh sẽ giải thích chuyện này với hắn trước.

Mà ngay cả khi Hướng Vinh biết hắn theo dõi cậu, cậu ấy cũng không nghĩ tới hắn đã nghe rõ nguyên văn từng câu từng chữ trong màn giao dịch mua bán không thành giữa hai người.

Kể từ khi nhận được cuộc gọi của bà Địch, Chu Thiếu Xuyên đã tính ra bước tiếp theo của bà ấy là để tên chó săn Hoàng Dự hẹn gặp Hướng Vinh —— Đây là cách thức làm việc quen thuộc của những người như họ.

Mua một thằng nhóc sinh viên miệng còn hôi sữa quá dễ dàng, kinh nghiệm trong quá khứ cũng đã chứng mình điều đó, bọn họ từng mua chuộc thành công những người bạn xung quanh hắn không biết bao nhiêu lần khi còn ở trường cũ.

Về phần hội quán đó, đây coi như là nơi cố định để Hoàng Dự hẹn 'các con cừu nhỏ'.

Bản thân Chu Thiếu Xuyên cũng đã đến đó vài lần, theo bản đồ cũng không khó tìm ra, sắp xếp mọi thứ trước hết càng dễ dàng hơn, bởi tiền quả thật là một công cụ rất hữu ích —— Hắn đã mua một cô phục vụ xinh đẹp và 'chuyên nghiệp' từ lâu, đồng thời còn dặn dò cô ấy giấu chiếc máy ghi âm vào khe hở giữa các sô pha trong phòng riêng.

Sau đó khi Hướng Vinh rời đi trước, nhân lúc Hoàng Dự đi vệ sinh, cô phục vụ đã lặng lẽ lấy máy ghi âm ra.

Trên đường lái xe trở về, Chu Thiếu Xuyên đã nghe hết từ đầu đến cuối cuộc đàm phán giữa hai người.

"Nhưng đây là lần đầu tiên tôi bán đứng bạn bè, anh ngả giá hơi thấp.

Bạn của Hướng Vinh tôi, làm sao chỉ đáng giá một trăm vạn?"
Vừa nghe đến Hướng Vinh dùng giọng điệu giễu cợt nói ra câu này, hắn đã bật cười thành tiếng.

Tuyệt chiêu từ chối trả giá của cậu xem như vẫn còn nằm trong dự đoán của hắn, nhưng nguyên nhân từ chối của Hướng Vinh lại nằm ngoài trí tưởng tượng và vùng hiểu biết của hắn đối với 'bản chất con người'.

Chu Thiếu Xuyên cũng tin rằng tiền bạc có thể lay chuyển cả ông trời.

Về cơ bản, trên đời này không có thứ gì mà đồng tiền không mua được, kể cả 'tình cảm' —— Dẫu là khi giả vờ, miễn kỹ năng diễn xuất đủ tốt, cậu ấy vẫn có thể qua mặt hắn trót lọt, ai có thể phân biệt thật giả đúng sai chứ?
Phàm là người phán rằng tiền không phải vật toàn năng đều là những kẻ chưa bao giờ nhìn thấy sức mạnh của đồng tiền, chỉ là quỷ nghèo từ trong bản chất mà thôi.

Chu Thiếu Xuyên vốn không phải quỷ nghèo tự khắc đã trải qua sức mạnh của đồng tiền, chẳng phải tất cả những ai được gọi là bạn bè đều quỳ rạp dưới đồng tiền sao? Hắn tin tưởng Hướng Vinh không phải 'Người qua đường B' đăng bài viết, nhưng nhìn cậu bước lên chiếc Maserati của Hoàng Dự, hắn vẫn không thể chắc chắn trăm phần trăm Hướng Vinh sẽ không bị đánh bại hoàn toàn dưới sức cám dỗ khó lòng chối từ của tiền bạc.

Bà Địch bày ra trăm phương ngàn kế cốt cho hắn thấy bản chất xấu xa của con người —— Sự phản bội có thể xuất hiện bất kể khi nào và bất cứ ở đâu, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn bất biến.

Chỉ khi hắn trở thành người điều hành công ty Zifo của gia tộc, hắn mới có thể giống bố mẹ, trở thành một người hô mưa gọi gió.

Nhưng tiếc thay, Hướng Vinh là một nước cờ hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của mọi người.

Một cậu thanh niên bước ra từ gia đình bình thường, một con quỷ nghèo sống trong khu dân cư lâu đời, thế mà cậu ấy dùng phương thức tuỳ tiện nhất, vô tư nhất để từ chối điều kiện đầy sức hấp dẫn của bà Địch.

Chẳng qua nếu nghiêm túc nghĩ lại, thật ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cậu ấy cũng từng từ chối chiếc áo sơ mi hàng hiệu mà hắn tặng đó thôi?
Phải biết rằng rất nhiều năm về trước, chỉ vì Vincent thầm thương trộm nhớ một bộ quần áo Tom Ford bấy lâu, gã đã dùng biết bao thủ đoạn có mềm có cứng để ám chỉ hắn hãy nhìn vào 'tình bạn' giữa hai người, lấy nó làm tiền đề để vung tay góp tiền giúp gã thoả lòng mong ước.

Chu Thiếu Xuyên quay đầu nhìn cậu thanh niên ngây thơ không bị đồng tiền chi phối ngồi bên cạnh, sự ngây thơ của cậu đã vì khan hiếm mà càng trở nên quý giá, giờ phút này chúng hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt cậu.

Chu Thiếu Xuyên bỗng cười, như thể đã trút được gánh nặng, còn mang theo cả cảm giác khoan khoái đã lâu chưa thấy.

Theo đó, toàn thân hắn cũng thả lỏng hơn.

Hướng Vinh nhận thấy cảm xúc của hắn đã hoà hoãn, cậu không khỏi liếc hắn: "Mới nói thế đã tin rồi? Lỡ như tôi dùng kế gián điệp thì sao? Đầu tiên tôi làm như cao thượng từ chối số tiền đó, tiếp đến tôi vẫn làm bạn với cậu, sau đó dụ dỗ cậu nói ra hết bí mật, cuối cùng tung mọi thứ lên mạng.

Tôi sẽ kích động mọi người mắng chửi cậu, sau đó dẫn đầu mọi người cô lập cậu, để cậu cảm nhận sự đau khổ vì bị phản bội, để cậu nhận ra trên đời này đều là người xấu, cuối cùng cậu chỉ còn một cách quay về tìm mẹ —— À khoan đã, nhầm rồi, phải là cậu ôm hận trong lòng, từ đó trở đi không ngừng lao đầu vào đầu tư chứng khoán, trở thành bá chủ thương nghiệp...!Chắc kịch bản là vậy, tình tiết này mới phù hợp với thể loại nam chính trưởng thành trong phim thương trường."
"Nói nhiều thật." Chu Thiếu Xuyên hừ giọng, "Cậu nói hay lắm, sao không làm theo đi?"
"Có lẽ một mắt xích nào đó trong dây chuyền bị hỏng, hoặc có lẽ siết ốc không chặt?"
"Nhưng nếu cậu bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội nào khác." Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu chằm chằm, "Bây giờ cậu hối hận không?"
Hướng Vinh chớp mắt: "Đùa hả, cậu không hiểu muốn ăn cá cả phải thả câu dài là gì à? Con cá mà tôi nhắm là con cá bạc tỷ! Đến cuối cùng, chẳng phải tiền của mấy người đó đều rót vào túi cậu? Thay vì Hướng Vinh tôi đây phải lấy lòng mẹ cậu để nhận chút ít lợi lộc trước mắt, chi bằng ngay bây giờ tôi đầu tư trên người cậu.

Cậu là con cá ngon nhất mà tôi gặp trong đời này, anh Xuyên!"
"Logic chặt chẽ, có cần tôi vỗ tay khen thưởng cậu không?" Chu Thiếu Xuyên liếc xéo cậu, "Vậy bây giờ tôi nên chúc cậu đầu tư thành công, hay là tức giận tống cổ cậu xuống xe?"
Hướng Vinh cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: "Chắc là tôi nên xuống xe đổi chỗ với cậu —— Anh Xuyên à, vừa rồi anh chạy quá tốc độ sáu mươi phần trăm cả đoạn đường, có ít nhất năm camera giám sát đã chụp được.

Tôi nghi bằng lái của cậu chắc banh chành rồi, lát nữa để tôi lái đi."
"Cậu còn không mang theo bằng lái mà bày đặt cái gì.

Lát nữa nếu bị chặn là lái thẳng vào đồn." Chu Thiếu Xuyên phản bác, "Để tôi lái, kệ đi."
Nói xong, hai người bất giác đưa mắt nhìn sau, sau đó đồng thời cười phá lên.

"Bài đăng đó," Hướng Vinh không cười nữa, cậu hắng giọng, "thật sự không phải do tôi làm.

Tôi biết nó rất trùng hợp, hơn nữa ID cũng ở Bắc Kinh.

Nhưng nguyên ngày chủ nhật tôi không ra ngoài, nếu tôi đăng nó bằng mạng ở nhà thì chắc chắn không phải ID kia.

Với lại tôi chỉ có thể chứng minh nhiêu đó, phần còn lại..."
Cậu khẽ thở dài: "Chỉ có thể trông cậy vào lòng tin của cậu dành cho tôi đáng giá bao nhiêu."
"Tôi tin cậu." Chu Thiếu Xuyên không hề do dự dù là nửa giây, "Ngay từ đầu tôi đã không nghi ngờ cậu.

Hôm nay tôi thình lình đứng dậy trong lớp vì mẹ liên tục gọi cho tôi.

Lúc đó tôi cảm thấy cực phiền, chỉ muốn giải quyết mọi việc càng nhanh càng tốt, chứ không phải vì tôi nghi ngờ cậu."
Thoáng ngập ngừng, hắn dường như bật ra ba từ đó không chút khó khăn: "Tôi xin lỗi."
Đây là lần thứ hai cậu nghe thấy câu này từ miệng hắn, chẳng qua vẫn thú vị như lần đầu tiên.

Hướng Vinh nhướng mày, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Tôi hỏi thêm một câu được không?"
Hướng Vinh nhìn hắn: "Có khi nào bà Địch giận lên sẽ khoá hết tài khoản của cậu không?"
Chu Thiếu Xuyên: "Cái này mà cậu cũng biết à? Xem ra cậu rất rành mấy chuyện này nhỉ?"
"Phim truyền hình thường hay có mấy cảnh này mà." Hướng Vinh nhún vai, "Nếu cậu thật sự không có tiền, thôi thì để tôi nuôi cậu? Xem như bây giờ đầu tư trước, sau này lấy lại cả vốn lẫn lời.

Nhưng mấy năm nay có nhiều vụ mua bán thua lỗ lắm, để tôi tính toán tỷ lệ hoàn vốn đầu tư cẩn thận, kẻo sau này một cái quần lót cũng không có."
Chu Thiếu Xuyên cười: "Không đến mức đó, tôi không chết đói được đâu.

Cho dù bà ấy có khoá tài khoản thì cũng không sao cả, tôi còn quỹ tín thác gia đình, sau mười tám tuổi đã có thể hoàn toàn đứng ra xử lý.

Có số tiền này trong tay, đủ để tôi ăn chơi trác táng ở đây rồi."
Ồ, ra thế ra thế, tư bản đúng là tư bản! Chẳng trách dám công khai đối đầu với cả nhà, thì ra tính hết rồi!
"Vậy tôi còn một câu hỏi nữa." Hướng Vinh vừa nói xong đã thấy trán Chu Thiếu Xuyên nhăn tít thò lò, cậu cười với hắn, "Dù sao cậu cũng biết tôi lộn xộn mà, để tôi hỏi một lần cho đã luôn đi —— Thật ra tôi muốn hỏi câu này lâu lắm rồi, nhà cậu làm bên dược phẩm sinh học, bà Địch thì kinh doanh trang sức và mảng điện ảnh, vậy tại sao cậu chọn ngành kiến trúc không liên quan gì để học?"
Chu Thiếu Xuyên im lặng hồi lâu, đoạn rút ra một điếu thuốc, như thể hắn sắp bắt đầu kể chuyện ngày xửa ngày xưa.

"Thật ra thứ tôi muốn học nhất chính là mỹ thuật.

Tôi chỉ thích vẽ, nhưng họ không đồng ý, kể cả bà tôi.

Tất cả đều cho rằng vẽ tranh không phải là công việc làm ăn đàng hoàng."
"Sao vậy?" Hướng Vinh không hiểu, "Địa vị của nhà nghệ thuật không hề thấp, huống chi còn ở châu Âu, nhà cậu còn có tiền nữa, nâng cậu lên còn khó sao?"
"Vấn đề ở chỗ này." Chu Thiếu Xuyên khẽ nhướng mày, hắn cười buồn, "Họ cho rằng nhà nghệ thuật đều dùng tiền nâng đỡ, nói chính xác là họ muốn nâng ai thì nâng.

Họ nói —— Bản thân nhà nghệ thuật và nghệ thuật không khác gì đồ chơi, chỉ có tác dụng trang trí.

Dù có nâng lên cao tới đâu, cuối cùng cũng chỉ là một món hàng dùng xong thì ném."
Quá lạnh lùng cũng quá khắc nghiệt.

Hướng Vinh nghe xong bèn khẽ lắc đầu, đây chính là sự kiêu ngạo và tàn nhẫn của tư bản.

Dù bọn họ trông có vẻ vô cùng văn nhã, nhưng tính cách kiêu ngạo đã ngấm vào xương máu từ lâu.

"Còn câu hỏi nào không?" Chu Thiếu Xuyên thấy cậu ngẩn người, đành lên tiếng trước, "Nếu hết rồi thì đến lượt tôi.

Cậu đói không?"
Câu hỏi này dường như hắn mắc nói từ lâu lắm rồi.

Hướng Vinh sực nhớ đến mấy món ăn thơm lừng trong hội quán ban nãy, nhưng tiếc là chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.

Bây giờ tự nhiên nghĩ lại, cậu cảm thấy hình như dạ dày đang kêu gào phản kháng, song mấy quán ăn trong ngôi làng nhỏ trước mặt nom như tiệm cơm trá hình, nhìn cỡ nào đi nữa cũng thấy mất vệ sinh, còn dã man hơn quán phá lấu lần trước.

"Còn chịu được.

Hai mình lái xe về trước đi, trên đường thấy quán nào thì tấp vô."
Chu Thiếu Xuyên gật đầu, đánh tay lái quay lại đường Bát Đạt Lĩnh, chỉ là lần này không chơi tốc độ bàn thờ nữa.

Nhưng không dễ dàng tìm được quán ăn trông tử tế, phải đến khi lái đến đường vành đai 4, hai người mới ăn vội một bữa cơm nhà nấu.

Bữa ăn được thanh toán theo ý của Hướng Vinh, tiền ai nấy trả.

"Lát nữa cậu về trường à?" Chu Thiếu Xuyên hỏi.

Hướng Vinh nhìn đồng hồ, đoạn lắc đầu: "Thôi, mười giờ hơn rồi, giờ trở về cổng trường cũng đóng, về nhà đi.

À mà, mấy buổi sắp tới cậu nhớ đi học, các giảng viên đều đang tập trung ôn thi, vô ngồi nghe xíu đi."
Chu Thiếu Xuyên: "Ừm.

Sáng mai tôi chở cậu đi học."
"Cậu đó, lên mạng xem bằng lái thế nào rồi đi." Hướng Vinh thở dài.

Chu Thiếu Xuyên cóc thèm để ý: "Vậy cậu chở, mai nhớ đem bằng lái."
Hướng Vinh thoáng nghĩ, đoạn mỉm cười: "Để tôi làm tái xế cho cậu.

Hồi trước tôi nói muốn mời cậu ăn ngon mà còn chưa làm được."
"Không cần gấp." Thật ra Chu Thiếu Xuyên chưa quên lời hứa của cậu, "Ngày tháng còn dài, tôi cũng không bỏ nhà đi bụi, cũng không định chuyển sang Đại học Hong Kong."
"Ừ, cũng đúng." Hướng Vinh gật đầu, "Xem ra lúc trước tôi lo xa rồi, cậu có quan tâm đến bài đăng chút nào đâu."
"Chỉ có mình cậu thích nghĩ linh tinh." Chu Thiếu Xuyên nói, "Người khác nghĩ thế nào có liên quan gì đến tôi? Tôi có mất miếng thịt nào đâu, vả lại tôi chả quan tâm người khác nghĩ gì."
Dừng lại hai giây, hắn khẽ cười: "Người quan tâm tôi thì đều biết rồi, hoặc là do tôi tự nói.

Đối với người tôi quan tâm, tôi luôn nói mọi thứ với họ."
...!Trái tim bỗng run lên khe khẽ, Hướng Vinh chớp mắt, lời này của hắn như đang...!thả thính cậu?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui