Đoàn du lịch đầu tiên đến Giang Nam khoảng hai mươi người, nam nhiều nữ ít.
Mấy ngày đầu do Lí Tử Siêu phụ trách dẫn đoàn, trưởng đoàn 'siêu cấp vô địch thiên hạ' bày đủ trò điên khùng cho mọi người, chưa chính thức khởi hành mà bầu không khí đã rần rần náo nhiệt.
Khi đó ga phía Nam đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thượng Hải mới hoàn thành, mọi thứ tương đối sạch sẽ và kiến cố hơn nhiều so với nhà ga đầu tiên ở châu Á mất hơn hai mươi năm xây dựng và được mệnh danh là 'công trình bã đậu quy mô lớn' —— Ga tàu Tây Bắc Kinh.
Nhưng tuy vậy, cái trán của Chu Thiếu Xuyên vẫn nhăn tít kể từ khi bước vào khâu kiểm tra an ninh.
Hướng Vinh thắc mắc, không phải cậu ấy từng nhìn thấy vẻ rầm rộ tráng lệ của bệnh viện à, sao năng lực chấp nhận còn tệ vậy? Sau khi bước vào, Hướng Vinh chạy đôn chạy đáo tìm cho Thiếu gia một chỗ ngồi gần cổng soát vé, còn chưa kịp ngồi ấm đít thì những người quen trong đoàn đã hô hào lăn tới.
Trong đợt đầu tiên, hai người mà Hướng Vinh thân nhất là Cái Đuôi Mặn Mòi và Lí Tử Siêu.
Cái Đuôi thì ngại ngồi xe đường dài từ Bắc Kinh về Quảng Đông nên hắn ta chọn tuyến đường đến Giang Nam, chơi ở đây một chập rồi mới về Thượng Hải.
Còn Lí Tử Siêu thì ngóng trông chuyến đi này từ lâu lắm rồi, bây giờ hắn cười khằng khặc toét cả mồm, cũng không biết có gì mà vui như thoát ế.
"Hai đứa bây đến sát đít quá!" Lí Tử Siêu xách theo túi du lịch chứ không mang theo vali, hắn thả cái túi to đùng xuống đất, dùng khí thế hùng hổ như đánh giặc hỏi một câu chả hiểu mô tê gì, "Ê, giờ sao? Tư vấn anh em cái coi, nên dè dặt hay nên táo bạo?"
Đây có thể nói là lời mở đầu cụt ngủn nhất mà Hướng Vinh từng nghe, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cậu với Lí Tử Siêu, thằng này là quỷ lười thuần chủng ở tất cả mọi phương diện ngoại trừ bóng rổ và chơi game.
Nếu không phải hắn giấu bí mật nào đó mà không thể bật mí cho người khác thì dù trời có sập xuống, hắn cũng nhất quyết không chạy tới đây tham gia 'đoàn khảo sát' giữa cái nắng chói chang đâu.
Hướng Vinh liếc nhìn về phía cách đây không xa, có mấy cô cậu sinh viên đang đứng xung quanh cô Trương nhỏ, trong đầu cậu nhảy số liền: "Nói đi, một người thích ở nhà như mày, rốt cuộc hôm nay say ai?"
Có hai cô gái đang đứng bên cạnh cô Trương nhỏ, họ là hai đoá hoa duy nhất giữa đám lá xanh ở đây.
Ngoài ưu thế về giới tính, hai cô gái còn có nét đặc sắc riêng, xem như là hotgirl một chín một mười của khoa kiến trúc.
Một cô cao một mét bảy mươi ba, dáng vóc thon gầy chuẩn người mẫu, mái tóc ngăn ngắn xoăn nhẹ, tên là Tiêu Oánh.
Cô có đôi mắt to tròn và sống mũi cao thẳng, chiếc cổ mảnh mai luôn dựng đứng như lá sen trước gió, toàn thân bọc trong hơi thở se lạnh của sương tuyết, trông cô như nữ hoàng băng giá nép mình ở một toà lâu đài cách biệt với thế giới, nói trắng ra chính là vừa lạnh lùng vừa khó gần.
Thời điểm cô mới đặt chân vào Đại học J đã thu hút rất nhiều cặp mặt si tình của các chàng trai mới lớn, nhưng chung quy bọn họ chỉ có hai kết quả, hoặc là bị cô từ chối một cách thê thảm, hoặc là phải tự rút lui bởi khí chất lạnh nhạt của cô.
Tóm lại, kết hợp với những tin tức mà Hướng Vinh đã nghe ngóng, Tiêu Oánh là một người rất khó theo đuổi.
Một người nhỏ nhắn khác tên là Tôn Kiều, người cũng như tên*, phong cách của cô nàng thiên về ngọt ngào đáng yêu.
Nhưng đương nhiên nổi tiếng nhất không phải ở điểm này, cô đến từ một thị trấn nhỏ ở vùng duyên hải phía đông nam.
Vừa mới xuống xe, cô đã bày tỏ niềm xúc động và hoài bão của mình với trưởng đoàn đón tân sinh viên: Bắc Kinh lớn quá, cô nhất định phải cắm rễ ở đây và không bao giờ trở lại quê nhà nhỏ thó ấy nữa.
[1]
[1] Tôn Kiều (孙娇): chữ Kiều (娇) nghĩa là yêu kiều, mềm mại, đáng yêu.
Hai cô gái với hai phong cách khác nhau, Hướng Vinh không thể đoán ra Lí Tử Siêu đang nhắm đến cô nào.
"Ngầu không?" Lí Tử Siêu quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó xáp lại gần Hướng Vinh nói nhỏ, "Bố mày tính theo đuổi Tiêu Oánh đó! Lần này bố mày say thật rồi, tao sẽ điên cuồng theo đuổi, không đuổi tới tay thề không bỏ qua!"
Khá lắm con trai! Ngay cả phiên bản nữ của Chu Thiếu Xuyên mà mày cũng dám theo đuổi? Bình sinh Hướng Vinh ngưỡng mộ nhất loại người biết khó nhưng vẫn không nhụt chí, cậu chọc hắn: "Cũng được.
Mùa hè nóng nực, theo đuổi nhỏ bây giờ cũng không đến mức bị cảm lạnh hay trúng gió —— Xin hỏi đồng chí, cho tới nay đồng chí đã nói được câu nào với người ta chưa?"
"Tất nhiên rồi." Lí Tử Siêu gãi đầu cười hì hì, "Vừa mới chính thức giới thiệu xong, chắc nhỏ vẫn nhớ tên tao ha.
Ờm thì, nói chung là nhỏ đó.
Bao nhiêu năm rồi anh em mày mới thích một người...!Ờ, tao bị khí chất lạnh lạnh của nhỏ đánh gục.
À quên, nhỏ với Tôn Kiều ngồi ở ghế hạng nhất, mày ở toa nào, nói tao biết để có gì còn tìm mày nữa."
Đây là muốn mượn cơ hội gặp nữ thần chứ gì, Hướng Vinh ngầm hiểu, cậu xem vé tàu: "Toa 8, đừng nói cùng toa nhé?"
"Trời, cùng toa thật!" Lí Tử Siêu nhìn chằm chằm vào số ghế trên vé, hắn cười toe toét, "Không chỉ cùng toa mà còn cùng hàng! Ông trời cũng giúp tao rồi, mày ơi! Nếu tao không thành công thì thật có lỗi với ông trời mà!"
Hình như...!không có quan hệ trực tiếp nhỉ? Hướng Vinh nghĩ bụng, đang định chọc hắn có muốn mua vé hạng nhất với giá cao không thì bỗng thấy cô Trương nhỏ ngoắt tay với bên này, ý bảo có thể bắt đầu xếp hàng chờ soát vé.
Ngay khi hai người vừa tiến vào khu vực xếp hàng, một cảnh tượng vô cùng kỳ bí đột nhiên xuất hiện ở cổng soát vé, không biết mấy người nọ trốn ở góc xó xỉnh nào mà đột nhiên từ bốn phương tám hướng xông tới đây.
Trong chốc lát, ba hàng vốn thẳng tắp đã bị che năm xẻ bảy loạn xà ngầu.
Chu Thiếu Xuyên im lặng suốt buổi sáng, nay thấy cảnh tượng siêu nhiên diễn ra trước mắt bèn quay đầu lại, xoè tay với Hướng Vinh, trên mặt viết rõ ràng ba con chữ WTF: "Mấy người này ở đâu ra vậy?"
Hướng Vinh cũng kinh ngạc lắm, nhưng cậu lấy lại vẻ thờ ơ nhanh hơn Chu Thiếu Xuyên.
Cậu biết mấy người này tìm một chỗ gần đó để ngồi chờ, vừa nghe thông báo bắt đầu soát vé sẽ lập tức bật dậy khỏi ghế lũ lượt kéo đến.
Và đương nhiên, họ sẽ không bao giờ xếp hàng ở cuối như những người bình thường, mà là trực tiếp chen vào từ vị trí giữa hàng trở lên.
Vì số lượng người quá đông nên pháp luật không thể trách phạt toàn bộ, dù sao thì dân không cử quan không tra, những người xếp hàng nghiêm chỉnh cũng không thể so đo tính toán với họ.
[2]
Nghĩ đến những người trẻ tuổi đang ra sức truyền tải thông điệp tích cực trên mạng, thật sự thì họ nên được gọi là thế hệ có tấm lòng son sắt với tổ quốc.
Họ thường nói đất nước đang trên đà phát triển không ngừng, nhưng quả thật một số hiện tượng thiếu văn minh vẫn còn tồn tại.
Có câu giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới biết vinh nhục, người Trung Quốc chỉ mới giàu lên bao lâu chứ.
Nếu muốn cải thiện văn minh tinh thần, có lẽ sẽ phải mất vài thế hệ nỗ lực đổi mới liên tục.
Nhưng bây giờ đây, Hướng Vinh cảm thấy đã đến lúc phải để Hoa Kiều nhìn vào những mặt tốt của quê nhà.
[3]
[2] Dân không cử quan không tra (民不举,官不究): câu tục ngữ cổ, ý là: Dù có sai phạm nhưng nếu người ta không nộp đơn khởi tố thì nhà cầm quyền không thể truy tố.
Ở đây ý nói, dân đã quen với việc chen hàng, cũng không ai vì chuyện này nộp đơn lên trên nên...! thôi.
[3] Giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới biết vinh nhục (仓廪实而知礼节,衣食足而知荣辱): Ý là phải đáp ứng đủ về vật chất với để ý đến phép tắc xã giao, cơm ăn áo mặc chu toàn rồi mới hiểu đến vinh nhục.
Cậu bạn nhỏ bị khơi dậy lòng tự tôn dân tộc bắt đầu phân tích sau lưng Chu Thiếu Xuyên: "Không còn cách nào khác, số lượng người quá đông.
Cậu muốn tất cả phải xếp hàng ngay ngắn kéo dài đến cổng chính cũng được thôi, nhưng cậu không thể bỏ qua soát vé.
Cậu không biết trên đời này có một loại người cực kỳ lạ lùng, họ có thể vì mười mấy đồng tiền vé mà thậm chí từ bỏ nhân cách.
Tạm thời điểm này không thể so sánh với Pháp, dù sao nước ta vẫn còn nghèo và đang phát triển, bạn trẻ sống ở nước ngoài phải thông cảm nghen."
Bạn trẻ sống ở nước ngoài vừa kéo vali vừa ngoảnh phắt lại: "Chỗ nào cũng vậy thôi, TGV không soát vé, kết quả mỗi năm phải chịu lỗ trăm triệu tiền vé.
Cậu nghĩ rằng người châu Âu ai ai cũng ý thức? Quạ trong thiên hạ đều đen như nhau, bản chất con người là thứ không chịu nổi khảo nghiệm nhất."
TGV là hệ thống tàu cao tốc của Pháp, lần đầu tiên Hướng Vinh đi là lúc cậu còn học cấp ba.
Khi ấy cậu cảm thấy nó thật sự quá tiên tiến, ai ngờ chỉ mấy năm sau Trung Quốc cũng có đường sắt cao tốc, hơn nữa nếu đặt cả hai lên bàn cân, cho dù về chất lượng dịch vụ hay trình độ kỹ thuật, đường sắt cao tốc trong nước e rằng phải nhỉnh hơn một chút.
Nghe Chu Thiếu Xuyên tổng kết về bản tính con người, dường như hắn đã giúp nước nhà tạm thời vá lại một lỗ hổng đâu đâu cũng có, vậy nên ai nói những người con nước ngoài không bao giờ bênh vực quê mẹ? Tuy rằng hắn hay nói mấy câu độc mồm độc miệng, nhưng cuối cùng vẫn là một người tuân theo chủ nghĩa tự do bình đẳng, không nghiêng về một phía buông lời chỉ trích người trong nước.
Hướng Vinh mỉm cười hài lòng: "Vào sân ga rồi sẽ dễ chịu hơn.
Tôi thấy tàu cao tốc rất tiện, ít nhất đúng giờ và tương đối an toàn, chỗ ngồi cũng rộng rãi hơn TGV."
"Cậu đến Pháp rồi?" Chu Thiếu Xuyên quay đầu nhìn cậu.
Hướng Vinh khẽ gật đầu, thật ra không chỉ có Pháp mà xa hơn là Mỹ, Canada và có cả Australia, mấy năm trước cậu cũng đã đến Nhật Bản.
Đây có thể coi là một món quà lớn trong quá trình trưởng thành của cậu —— Hướng Quốc Cường không thích giữ khư khư con trai ở nhà để cắm đầu vào sách vở, huống hồ thành tích học tập của Hướng Vinh chưa bao giờ phải để ông lo lắng, do vậy ông khuyến khích con trai tham gia các trại hè du học do nhà trường tổ chức.
Về vấn đề này, Lương Công Quyền cũng là một nhân tố đóng góp.
Nhớ lần đó nhà trường tổ chức trại hè đi Pháp, vì đây là quốc gia không sử dụng ngôn ngữ chính bằng tiếng Anh nên rất nhiều bậc phụ huynh không đăng ký cho con em tham gia, nhà trường đành bất đắc dĩ phải nâng cao chi phí.
Lúc ấy Hướng Vinh cũng không thật sự muốn đi, nhưng Lương Công Quyền kiên quyết nói rằng sẽ tài trợ toàn bộ, hơn nữa ông còn nói với cậu, học tiếng Anh không phải chỉ dựa vào vài tuần giao lưu là đủ, thời gian ngắn ngủi không giúp cậu cải thiện bao nhiêu.
Thay vì chỉ tập trung vào những lợi ích trước mắt, ông càng muốn truyền cảm hứng cho cậu bé mười sáu tuổi nảy sinh lòng khám phá thế giới.
Vì thế Hướng Vinh đã có cơ hội nhìn thấy thế giới bên ngoài, cậu thật sự biết ơn bố và bác Lương đã trao cho cậu món quà quý giá như thế.
Nghĩ đến Lương Công Quyền, Hướng Vinh không khỏi cảm thấy buồn lòng.
Trước khi đi, ông đã để lại địa chỉ email, còn nói đến Mỹ sẽ mở Skype để trò chuyện video với cậu.
Nhưng đáng tiếc chỉ mới hơn một tháng, ông bị chẩn đoán mắc bệnh tăng nhãn áp nặng* và đục thuỷ tinh thể*, vì đang xếp lịch chờ phẫu thuật nên người nhà không cho phép ông sử dụng thiết bị điện tử, thành ra tạm thời hai bác cháu không thể liên lạc.
[4; 5]
[4] Tăng nhãn áp: là thuật ngữ dùng để chỉ một nhóm bệnh lý của đầu dây thần kinh thị giác, tiến triển mạn tính, biểu hiện đặc trưng bởi tổn hại thị trường, lõm teo đĩa thị và liên quan đến tình trạng nhãn áp cao.
[5] Đục thuỷ tinh thể: hay còn gọi là đục nhân mắt, bệnh cườm đá, cườm khô.
Do ánh sáng khó đi qua nên người bệnh bị đục thủy tinh thể bị giảm thị lực, nhìn mờ và có nguy cơ bị mù lòa.
Đã từng là những người sớm chiều gắn bó rồi cuối cùng vẫn phải khuất phục trước số mệnh trở thành người đi ngang đời nhau.
Dẫu là khoảnh khắc chúng ta gặp nhau trong bảy tỷ người, dẫu là những tiếng cười nói râm ran dưới nắng chiều nhạt phai, tất cả rồi sẽ chỉ còn là điệu buồn trôi vào dĩ vãng, tựa như cái chào tạm biệt của người mẹ khi cậu ở tuổi lên ba.
Năm tháng dài rộng phủ lớp bụi mờ mịt trên hồi ức ố vàng của đời người, tuy một bên là 'sinh ly' và một bên là 'tử biệt', song vẫn khiến người ta chạm đến cái gọi là cách biệt trời đất, cũng khiến người ta hiểu rõ cái gọi là sự đời đôi ngã mịt mùng đôi nơi.
Nhè nhẹ thở dài một hơi, Hướng Vinh đi theo đám người qua cổng, cảm khái nhiều cũng vô dụng, nói chung cậu không phải là người am hiểu lý giải chuyện muộn phiền thế gian, một giây sau cậu sẽ luôn tìm được từ ngữ thích hợp để tự an ủi mình.
Hon nữa bầu không khí bây giờ cũng không phải là hoàn cảnh tốt để cậu bàn luận chuyện nhân tình thế thái, Hướng Vinh vừa ngồi xuống đã phát hiện trong toa tàu có một đôi chị em hoạt bát vô cùng tận.
Khởi hành chưa bao lâu, hai đứa nhỏ đã bắt đầu chạy rầm rầm dọc theo toa tàu, chị chị em em la hét om sòm muốn điếc cả tai.
Hướng Vinh vốn định lên tàu ngủ một giấc, nhưng lúc này cơn buồn ngủ đã bị tiếng hét đánh tan không còn manh giáp.
Nhìn sang Chu Thiếu Xuyên ngồi bên cạnh, cái trán của hắn đã nhăn tít thiếu điều kẹp chết mấy con ruồi, hiển nhiên đang trên đà bùng nổ.
"Làm phiền người khác quá, con nít không biết điều mà người lớn cũng không dạy dỗ, nhà gì kỳ cục!"
Tôn Kiều lầm bầm làu bàu phàn nàn hai đứa nhỏ, nhưng nữ thần mặt lạnh Tiêu Oánh đã mang tai nghe, ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, thể hiện thái độ thờ ơ với hết thảy tạp âm xung quanh.
Không một ai lên tiếng bảo dừng lại, người nào người nấy đều bo bo giữ mình ráng nhịn cho qua chuyện.
Hướng Vinh trộm nhìn Chu Thiếu Xuyên lần nữa, cảm thấy giá trị tức giận của Thiếu gia đã đạt tới điểm mấu chốt bùng nổ.
Nhưng Chu Thiếu Xuyên chưa từng chứng kiến dáng vẻ bênh vực con cháu của người trong nước, đặc biệt là các cụ ông cụ bà.
Để dùng vài từ hình dung hình ảnh ấy chắc đại khái gọi là cuộc triển lãm quy mô lớn của cậy già lên mặt, một câu răn dạy con cháu cũng không nói, chỉ bảo rằng —— Ôi giời ôi, thằng bé còn nhỏ, nó chưa hiểu chuyện.
Lỡ như đối phương thiếu tình thương và bao dung, các cụ sẽ dùng một cậu vô lý để bắn bạn vỡ đầu: Con nít phải nghịch phá, đây là cha mẹ sinh con trời sinh tính, thế cô cậu có giỏi thì đừng có con nhá!
Chu Thiếu Xuyên tàn nhẫn, đương nhiên nó là một vũ khí tốt, hắn có thể dùng nó để đối phó với bọn lưu manh đầu đường xó chợ, nhưng đối phó với người nhà của các trẻ em đầu gấu thì không phải biện pháp hữu hiệu nhất.
Bà cụ trừng mắt, chống nạnh, phun nước bọt xối xả vào mặt người khác, liệu có mấy ai không tức giận đây? Làm sao có thể chắc chắn Chu Thiếu Xuyên sẽ không mất kiểm soát ra tay với phụ nữ?
Vì thế chờ cặp chị em chơi trốn tìm lại đi ngang qua Hướng Vinh, chàng thanh niên ngồi ở sát lối đi bí mật nhẹ nhàng duỗi chân ra, đầu tiên để cậu bé suýt vấp ngã, sau đó đúng lúc ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, hoàn thành màn kịch anh hùng cứu em bé.
Thấy bé em lảo đảo không đứng vững, bé chị lập tức dừng chạy, bắn ánh mắt hình viên đạn chứa cả tò mò vào Hướng Vinh.
"Làm gì?"
Ban nãy bé chị quay lưng về phía Hướng Vinh nên không nhìn thấy cậu thò chân ra, bởi thế câu hỏi này cũng không biết đối tượng nhắm đến là cậu hay bé em.
Bé em chắc mới hơn ba tuổi, nói năng hãy còn chưa lưu loát, trong phút chốc không nghĩ tới chuyện méc chị hai mà chỉ nhìn ngơ ngác vào anh đẹp trai lạ mặt đang ôm mình, sau đó quay đầu nhìn bé chị như Thiên Lôi hùng dũng trước mặt.
"Em không được chạy lung tung ở đây.
Em xem, vừa nãy em trai của em xém ngã rồi." Hướng Vinh ôn hoà nói với bé chị, "Nếu anh không đỡ kịp thì em trai của em sẽ bị đập đầu xuống đất, sau này không được thông minh."
"Nó có bao giờ thông minh đâu." Bé chị liếc bé em, giọng điệu ghét bỏ phán một câu xanh rờn.
Ồ, hình như đây là một cô chị không 'cưng chiều' em trai cho lắm? Hướng Vinh nhanh chóng điều chỉnh sách lược, cậu mỉm cười hiền hậu: "Vừa rồi em chưa nghe thông báo sao? Trên tàu có người lấy nước nóng, nếu em chạy tới chạy lui, lỡ như đụng trúng người khác thì nước nóng sẽ đổ hết vào người em, vậy em sẽ bị phỏng đấy."
"Ai dám làm!" Bé chị lập tức bày ra tư thế 'ta đây con trời', "Bà nội của tui sẽ không tha cho người đó, chắc chắn sẽ cho người đó bồi thường táng gia bại sản mới thôi!"
Câu này chắc hẳn học theo mấy lời thoại kinh điển trong phim truyền hình con nhà giàu nào đó, Hướng Vinh nhẹ nhàng nói: "Bồi thường là chuyện nhỏ, bị phỏng sẽ để lại sẹo, cả đời cũng không xoá được, em sẽ hết đẹp đó."
Nói đoạn, cậu vô cùng tự nhiên nắm lấy tay trái của Chu Thiếu Xuyên, mở lòng bàn tay của hắn ra, triển lãm vết sẹo do hành động dũng cảm bênh vực kẻ yếu của hắn để lại.
Sau đó cậu lại mở to đôi mắt nói xạo với bé chị: "Em xem nè, bàn tay này là bị phỏng đấy.
Vết sẹo rất dài, còn đau nữa.
Em xem đi, hết đẹp rồi đúng không? Nhìn anh ấy đẹp trai chưa kìa, mà chỉ vì vết sẹo này mà mặt mày chằm dằm chù ụ, không dám xoè tay cho người khác thấy."
Chu • hết đẹp, mặt mày chằm dằm chù ụ, không dám xoè tay • Thiếu gia: "...?!"
Cái gì hết đẹp, cái gì không dám xoè tay, cậu nói rõ ràng lại cho tôi nghe!
Nhưng bé gái nào mà chẳng thích mình xinh đẹp? Bé chị nhìn vết sẹo không chớp mắt, xem ra thật sự sợ rồi.
Bé chị mới học lớp một, kiến thức còn hạn hẹp, thật sự nhìn hoài cũng không ra vết sẹo này hình thành như thế nào.
Bé chị chỉ biết nó xấu thật, nếu có một ngày vết sẹo như thế ở trên người mình, chắc chắn phải khóc ròng rã ba ngày ba đêm mới thôi.
Hướng Vinh nhìn thấu suy nghĩ của bé chị, cậu thừa thắng xông lên: "Tốt hơn hết em nên ngồi yên một chỗ, xem phim hoạt hình với em trai hay nghe mấy câu chuyển cổ tích do bà kể.
Đừng làm ồn, lỡ như cô chú nào bực mình, hất ly nước nóng vào người em thì biết làm sao đây? —— Lần trước anh thấy một cô bé cỡ tuổi em ở trên tàu, chỉ vì nói chuyện lớn tiếng mà bị tạt nước nóng vào chân.
Xong rồi, về sau cô bé chắc không thể mặc váy được nữa."
"Dạ?" Bé chị sợ hãi, giọng điệu trở nên ỉu xìu, vội vàng đẩy em trai ngốc nghếch nhà mình đi, "Đi nhanh lên, với đừng chạy nữa.
Đi về mượn iPad của bà nội, chị với mày chơi game."
Nói xong, bé chị sực nhớ đến câu chuyện kinh dị vừa nghe bèn kể lại cho em trai.
Trước khi rời đi, bé chị nhìn Hướng Vinh và Chu Thiếu Xuyên im ỉm ngồi bên cạnh, cảm thấy anh đẹp trai vừa kể chuyện cho mình rất dễ thương, còn ông anh bên cạnh dữ dằn muốn chết.
Ngập ngừng một giây, bé chị nói nhỏ: "Em cảm ơn anh dễ thương.
Dạ, còn có...!tạm biệt chú tay sẹo."
'Chú tay sẹo' thình lình bị già đi mấy chục tuổi: ".............!?"
Mà anh dễ thương không có sẹo đã nghe rõ mồn một ba chữ đó, cậu ôm bụng cười phá lên như thể bị ai cù lét liên tục!
*
Tác giả có điều muốn nói:
Tôi nhắc đi nhắc lại nhân vật Lương Công Quyền là có ý đồ hết đấy.
Sau này ông ấy sẽ đóng một vai hết sức quan trọng.
Ừa, nói thế thôi, nói nữa sẽ lộ mất!.