Chương 5: Bị tấn công.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, khuôn viên trường Đại học J vốn vắng vẻ hơn một tháng nay lại trở nên náo nhiệt.
Nhưng đối với những người đã quen ở một mình, trong lòng họ chỉ cảm thấy như thường lệ, sẽ không gợn sóng bởi những thay đổi của thế giới xung quanh.
Lúc này Chu Thiếu Xuyên đang đứng trước bàn làm việc kiểu cũ, kiên nhẫn lắng nghe cố vấn học tập nói năng huyên thuyên.
"Nhà trường có ký túc xá dành cho du học sinh, nhưng cô nghĩ tốt nhất em nên ở chung với các bạn trong khoa, điều này có thể giúp em hoà nhập với cuộc sống sinh viên nhanh hơn.
Dù sao tiếng Trung của em rất tốt, cô khuyến khích em nên chọn ký túc xá nam toà số hai, trong đó có phòng còn trống một giường —— Em thấy thế nào, em muốn ở không?"
Chỗ nào cũng không muốn ở, vả lại hắn sẽ không đưa ra lựa chọn.
Chu Thiếu Xuyên nhún vai, trả lời thờ ơ: "Sao cũng được."
Cố vấn học tập chớp mắt, tựa hồ không biết làm sao cho phải, nhưng sau một lúc trầm tư, cô xốc lại tinh thần, quyết định dùng một chút quan tâm để cảm hoá cậu thanh niên đẹp trai mà hờ hững trước mặt.
"Vậy thì chọn ký túc xá nam toà số hai nhé." Cô cười, "Thật ra vừa đến môi trường mới, chắc chắn sẽ chưa kịp thích ứng, nhưng các bạn trong khoa rất dễ thương, đặc biệt là lớp 5, trong đó có mấy bạn tốt bụng lắm.
Sau này em gặp phải vấn đề gì đều có thể tới tìm cô..."
Nhìn thấy cô lại bắt đầu 'thao thao bất tuyệt' giới thiệu căn tin trường học, Chu Thiếu Xuyên thật sự không kiên nhẫn nghe tiếp, hắn thả lỏng đầu óc, để những lời đó đi vào tai trái rồi ra tai phải.
Nhưng chẳng mấy chốc, có vài tiếng nói hồ hởi vang lên, hoàn toàn lấn át giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt của cố vấn học tập.
"Thầy Trương, em hứa sẽ chăm chỉ trong học kỳ này, em nhất định sẽ không rớt môn đâu.
Vậy...!vậy thầy cho em tham gia kỳ huấn luyện đội bóng nha."
"Tới đây!"
Giáo sư Trương ở bàn bên cạnh là một ông chú trung niên, về kinh nghiệm thì hơn hẳn nữ đồng nghiệp non trẻ cùng phòng, lúc này giáo sư vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị bảo rằng: "Lí Tử Siêu, rớt môn chuyên ngành không phải chuyện đùa, huống chi mới là học kỳ đầu của năm nhất.
Hơn nữa đội tuyển đã có quy định rõ ràng, những người rớt môn không thể tham gia tập huấn."
Rớt môn, Chu Thiếu Xuyên âm thầm lặp lại thuật ngữ mới trong lòng, sau đó hắn đoán từ này ắt hẳn ám chỉ sinh viên thi trượt.
Lí Tử Siêu nói như rên: "Nhưng thầy Trương, em là tiền phong chính* của đội thi đấu mà!" [1]
"Tiền phong chính cái gì hả?" Giáo sư Trương chẳng may may dao động, "Em có thể ghi được bao nhiêu điểm trong một trận? Còn không bằng hậu vệ dẫn bóng* của các em, tên là Vinh, Vinh gì đó?" [2]
[1] Tiền phong chính: Vị trí PF trong bóng rổ hay còn gọi là tiền phong chính (Power Forward – PF) thường là người sở hữu chiều cao lý tưởng, sức mạnh to lớn và họ chơi ở những vị trí cố định được huấn luyện viên xác định theo đúng chiến thuật đặt ra.
[2] Hậu vệ dẫn bóng: Vị trí PG trong bóng rổ hay còn được gọi là hậu vệ dẫn bóng (Point Guard – PG) là vị trí gần như quyết định các bài tấn công của toàn đội và thường thuộc về người có kỹ năng dẫn bóng tốt nhất nhì trong đội hình.
"Hướng Vinh!" Một nam sinh đứng cạnh Lí Tử Siêu trả lời, đồng thời tự giới thiệu, "Chào thầy Trương, em là Vương Nhận bên khoa quản trị kinh doanh.
Thật ra Tử Siêu đúng là chủ lực, cậu ấy cao nhất đội.
Mong thầy du di cho tụi em, cả bọn đã tập với nhau trong kỳ nghỉ, phối hợp này kia đều đã quen thuộc.
Giải đấu tháng sáu sắp tới rồi, nếu bây giờ đổi người sẽ ảnh hưởng đến tinh thần toàn đội."
Giáo sư Trương lườm cậu ta: "Đừng xin xỏ, vô dụng thôi, chẳng lẽ thiếu một cái trứng thối sẽ không làm nên bánh bông lan? Em là Vương Nhận đúng không, thầy nói cho em nghe, trường chúng ta không thiếu nam sinh, càng không thiếu nam sinh biết chơi bóng! Thầy đã nói chuyện với Thái Chỉ, thầy ấy sẽ tìm người thích hợp để thay thế, hai em đừng năn nỉ ỉ ôi nữa."
Nói đoạn, giáo sư nhìn sang Chu Thiếu Xuyên đang đi về phía cửa, lập tức bổ sung: "Thiếu gì nam sinh cao lớn, lớp thiết kế chiếu sáng cũng có vài người."
Nhìn theo ánh mắt của giáo sư, Lí Tử Siêu phát hiện một bóng lưng đen kịt.
Trong đầu như có ánh sáng loé lên, Lí Tử Siêu vội nói: "Thầy Trương, em hiểu rồi.
Thầy chờ màn thể hiện của em nha, em không phiền thầy nữa, tụi em về đây."
Vừa bước ra khỏi cửa văn phòng, Lí Tử Siêu tức khắc hét lên với bóng lưng đen kịt: "Ê, người anh em, chờ cái."
'Người anh em' mặc đồ đen ngoảnh mặt làm ngơ, sải đôi chân dài bước trong hành lang tối tăm chật hẹp, thậm chí một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí.
"Người anh em gì hả." Vương Nhận thở dài, "Đừng gọi bậy bạ, nói năng lịch sự vào —— Bạn gì ơi, chờ mình chút."
Đối với những sinh viên qua môn, khả năng quan sát của họ thật sự tốt hơn nhiều so với mấy cô cậu rớt môn.
Nhìn bóng lưng của nam sinh mặc đồ đen trước mắt, trực giác của Vương Nhận mách bảo rằng —— Người này không dễ chọc.
Từ tư thế, cách nhịp bước hay thậm chí kiểu tóc không hề cẩu thả, dường như đều toát lên khí chất của một vị Thiên Sát Cô Tinh* 'Ông đây chẳng muốn quan tâm ai cả'.
[3]
[3] Thiên Sát Cô Tinh (天煞孤星): cô tinh nghĩa là ngôi sao lẻ loi trơ trọi, theo dân gian thì thiên sát cô tinh được ví như sao chổi, chủ yếu chỉ những người mang đến mang đến tai họa cho người xung quanh, cả đời cô độc.
Nếu loại người này không phải vô cùng giỏi giang, chắc hẳn thời trung học đã được người khác 'hỏi thăm sức khoẻ' một ngày ba bữa.
Xét thấy hắn vẫn có thể toàn thân nguyên vẹn bước vào Đại học J, hơn nữa còn duy trì dáng vẻ ngông nghênh khó gần, Vương Nhận cảm thấy mình có lý do để tin rằng, người này có lẽ là một 'ông hoàng làm màu' có năng lực.
'Ông hoàng làm màu' Chu Thiếu Xuyên hoàn toàn không nhận ra có người gọi mình, hắn không biết ai ở đây, cũng không định làm quen kết bạn với ai.
Vào ngày khai giảng, hắn đã coi đó là điều hiển nhiên, tự hiểu rằng sẽ chẳng bao giờ có một ai chào hỏi mình.
Hắn chậm rãi dạo bước trên hành lang, suy nghĩ nên làm gì tiếp theo —— Hoàng Dự, người phát ngôn của bà Địch đã giúp hắn chọn khoá học, vấn đề tiếp theo là liệu hắn có muốn nghe hay không.
Đang miên man suy nghĩ, hắn chợt thấy có hai người xông đến đứng trước mặt, một cao một thấp, người cao gần tương đương với hắn, dáng vẻ hơi ngố; người thấp chừng một mét tám, có khuôn mặt khôn khéo.
"Chào bạn." Vương Nhận có khuôn mặt khôn khéo lên tiếng trước, "Bạn bên khoa kiến trúc đúng không? Hình như mình chưa từng thấy bạn, mới chuyển tới sao?"
Chu Thiếu Xuyên thật sự không muốn nói chuyện, hắn khẽ nhíu mày gật đầu.
"Ồ, vậy tụi mình làm quen với nhau đi." Vương Nhận ngẩng mặt lên, "Mình tên Vương Nhận, bên khoa quản trị kinh doanh.
Còn người này là Lí Tử Siêu, cùng khoa với bạn."
Chu Thiếu Xuyên nào muốn giao lưu kết bạn với hai người, hắn đút tay vào túi, cất lên giọng điệu lười nhác: "Có việc à?"
"Ờ, ông biết chơi bóng không?" Lí Tử Siêu nói thẳng, "Đội tuyển đang thiếu một tiền phong chính, ông có lợi thế về chiều cao, ông cỡ...!mét chín đúng không?"
Một mét tám mươi chín phẩy sáu, Chu Thiếu Xuyên thầm nói, nhưng ở ngoài miệng chỉ đáp: "Không phải."
"Ờ, cũng không sao." Lí Tử Siêu gãi đầu, cảm thấy cuộc trò chuyện cứ giống bóp kem đánh răng thế nào ấy, "Vậy ông chắc biết chơi bóng nhợ, hay ông tới đội thử xem, tham gia tuyển chọn trước?"
Nghe tới nghe lui hai chữ 'chơi bóng', trong lòng Chu Thiếu Xuyên bỗng nổi lên cảm giác chán ghét khó giải thích, hắn lãnh đạm ném ra một câu "Không thích" rồi xoay người bỏ đi.
Vương Nhận dường như đã đoán trước sẽ có một màn thế này, cậu ta đuổi theo, lấy ra một tấm card nhỏ như chơi trò ảo thuật: "Thật ra thành tích của đội rất tốt.
Cuối tháng năm, đầu tháng sáu sẽ có một giải đấu cấp thành phố dành cho sinh viên.
Mình thật sự muốn mời bạn tham gia, biết đâu sẽ mang đến kết quả bất ngờ cho nhà trường.
Hay là vậy đi, bạn suy nghĩ kỹ lại, đây là thông tin liên hệ của mình, nếu bạn muốn tham gia, cứ gọi điện cho mình bất cứ lúc nào."
Đó là một tấm danh thiếp do cậu ta tự làm với nền xanh viền vàng, in ấn khá tinh xảo.
Trên đó không chỉ viết tên và số điện thoại của cậu ta, còn có một tiêu đề rất bắt mắt —— Đội bóng rổ Đại học J, người phụ trách giải ngoại hạng.
Chu Thiếu Xuyên lãnh đạm liếc nhìn dòng chữ đó, hắn nắm danh thiếp trong tay rồi đi thẳng xuống lầu mà không thèm ừ hử gì cả.
"Mẹ, người gì chảnh thế." Lí Tử Siêu cau mày, "Mới đến mà đã hất mặt lên trời.
Nhưng lên đại học rồi cũng có sinh viên muốn chuyển trưởng hả?"
"Hình như là du học sinh." Vương Nhận nói, "Nói tiếng Trung khá tốt.
Thôi, bây giờ tính chuyện tuyển người đã.
À quên nữa, nhớ nói với Hướng Vinh một tiếng, cậu ấy đang chờ mày đó."
"Chắc Vinh đang ở trong lớp." Lí Tử Siêu lấy điện thoại ra, "Hay là chờ cậu ấy tan học, tụi mình hẹn nhau ở Đá Giọt Nước đi.
Để tao từ từ báo cho cậu ấy tin dữ này."
Vừa nói, hắn vừa gửi một dòng tin nhắn,【Bốn giờ chiều, gặp nhau ở Đá Giọt Nước.】
Lúc Hướng Vinh nhìn thấy tin nhắn này thì cậu còn hai mươi phút nữa là kết thúc tiết Nhập môn kiến trúc.
Thấy rằng lát nữa có thể đi thẳng đến đó, cậu đâm ra lười trả lời lại bèn cất điện thoại trở về túi.
Đá Giọt Nước là tên một quán cà phê, cửa tiệm nằm ở góc đông bắc của khuôn viên trường Đại học J.
Quán được thiết kế trông như một ngôi nhà kính, xung quanh được bao bọc bởi hàng trúc xanh um tùm, bên trong mang đậm phong cách trang trí lãnh đạm của thời hậu công nghiệp —— Tất cả các thiết kế đều do sinh viên khoa kiến trúc của trường thực hiện, cũng xem như đi đầu xu hướng vào thời điểm đó.
Chính vì vậy, cửa tiệm luôn được mọi người đón nhận, cứ mỗi buổi chiều sẽ xuất hiện tình huống đông đúc nhộn nhịp.
Tất nhiên, bởi có những kẻ như Lí Tử Siêu nhàn rỗi sinh nông nổi và thường xuyên cúp tiết, nên vấn đề chiếm chỗ ngồi cũng không có gì đáng nói.
Hướng Vinh là người đến muộn nhất vào hôm ấy, ba người chủ lực còn lại của đội bóng đã ăn no chè chén đầy bàn.
"Tao chưa gọi món cho mày, uống gì gọi đi." Vương Nhận kéo chiếc ghế bên phải để Hướng Vinh ngồi xuống, cậu ta nặng nề nói, "Anh Siêu không xạo đâu, chắc chắn không thể tham gia thi đấu, thậm chí Thái Chỉ cũng không cứu được."
Hướng Vinh đã nghe việc này từ huấn luyện viên Thái Chỉ, cậu gật đầu: "Không sao.
Sắp xếp Du Hạo Giang lên trước, bắt đầu tập luyện từ giữa tháng tư, tạm thời từ năm giờ đến bảy giờ rưỡi tối hai, tư, sáu hàng tuần."
"Du Hạo Giang? Không phải ảnh bị chấn thương dây chằng hả? Với lại ảnh đang học năm cuối, tính thi thạc sĩ nữa mà." Lí Tử Siêu bĩu môi, "Ảnh cũng giỏi, nhưng bị cái lùn."
Hướng Vinh đang muốn an ủi hắn, nghe được lời này bèn liếc hắn ngay: "Cao thì có ích lợi gì? Năm nay bên Đại học R có người cao một mét chín sáu, mày cao hơn người ta không?"
"Phải không cha? Đội nghiệp dư mà cũng trâu bò vậy!?"
Bành Hiên tóc xoăn vẫn luôn im ỉm đang cúi đầu nghịch điện thoại bỗng gào lên một tiếng, hắn gửi tin nhắn WeChat rồi lắc đầu than thở: "Thật mẹ nó hết cách rồi, xem ra chúng ta đành đi theo con đường của Iverson thôi." [4]
[4] Allen Iverson: Sau Michael Jordan, ngôi sao bóng rổ được yêu thích nhất thế giới là Allen Iverson, trong khoảng cuối thập niên 90 của thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21.
Iverson có chiều cao 1m83, một người có chiều cao khiêm tốn nhưng lại xuất chúng trong bóng rổ.
Ở đây, ý của Bành Hiên là, nếu mình không cao bằng người ta (tận 1m96) thì đành học hỏi Iverson.
"Ủa, người anh em kia có liên lạc với mày không?" Lí Tử Siêu đột nhiên hỏi Vương Nhận, "Cái cậu cao bằng tao đó, cao như Nhị Lang Thần* đó." [5]
[5] Nhị Lang Thần (二郎神): tức Dương Tiễn, là một nhân vật trong thần thoại Trung Quốc và một vị thần trong tôn giáo truyền thống Trung Quốc là Đạo Giáo.
Dương Tiễn xuất hiện trong các tác phẩm văn học đặc sắc Tây du ký và Phong thần diễn nghĩa.
"Cao bằng mày cái con khỉ, người ta cao hơn mày." Vương Nhận lườm hắn, sực nhớ tới Hướng Vinh chưa biết chuyện này bèn kể lại sự việc hôm đó, cuối cùng mới tổng kết, "Cao thì cao thật, nhưng tính cách không được, giống như sợ xã giao.
Hỏi ba câu trả lời hai chữ, mỗi lần nói chuyện mệt thấy mẹ!"
"Trời má, hình như tao biết!" Bành Hiên đột nhiên như xác chết vùng dậy, hắn đập bàn, "Cậu ta mặc nguyên bộ đồ đen đúng không? Hôm nay tao thấy cậu ta trong lớp Tư tưởng.
Ôi giời, tụi bây không biết đâu, cậu ta vừa vào cửa, bốn nữ sinh ngồi sau tao hét ầm lên!"
Dừng một chút, hắn cười xấu xa nhìn Hướng Vinh: "Vinh bé bỏng à, tao nghĩ danh hiệu hotboy khoa kiến trúc của mày sắp mất rồi đó."
Hướng Vinh chẳng quan tâm đến 'hot' với chả 'boy', cậu bỏ ống hút trong ly sang một bên, nhấp một hớp cà phê của Vương Nhận: "Hôm nay tao không ở trường được, Hướng Hân đang ở nhà một mình.
Tao đi mua cho nhỏ mấy miếng sandwich để sáng mai nhỏ khỏi nấu nướng."
Nói xong bèn đứng dậy, cậu ra hiệu cho Vương Nhận nhanh chóng lùi lại để nhường đường.
Nhưng trước sau đều chật ních người, chân của Vương Nhận đã gác lên đầu gối của Bành Hiên mà lưng ghế này còn dựa sát lưng ghế kia, chẳng còn kẽ hở để lùi lại.
Hướng Vinh thở dài, cậu hất cằm với Vương Nhận, ý bảo cậu ta ngả người về sau càng xa càng tốt.
Sau đó Hướng Vinh chống một tay trên bàn, chạy lấy đà tại chỗ rồi nhảy qua chân Vương Nhận.
"Sau này đừng hẹn ở đây nữa." Cậu quay đầu lại, "Đổi sang tiệm xiên que đằng kia đi."
Hướng Vinh thật sự không thích Đá Giọt Nước bởi quá đông đúc, muốn làm gì cũng khó.
Nhưng cậu lại không nghĩ tới, chỉ nhảy một phát mà đã vô tình khiến bầy mòng biển phía sau giật mình.
Có ba nữ sinh ăn mặc hợp mốt ngồi cạnh tường, trong đó có một cô trang điểm nhẹ đang lắc tay qua lại trước mắt cô tóc ngắn ngồi cạnh: "Toang rồi, Tiếu Băng đổ rồi."
Cô nàng có mái tóc gợn sóng ngồi quay lưng với Hướng Vinh, tuy rằng chưa nhìn thấy gì nhưng cũng hùa vào chọc ghẹo.
Tiếu Băng làm lơ trước mấy lời trêu chọc của hai đứa bạn, sau một lúc lâu, cô như biến thành Chí Tôn Bảo si mê Tử Hà Tiên Tử*, thở dài não nề: "Nhảy thôi mà cũng đẹp trai nữa." [6]
[6] Chí Tôn Bảo si mê Tử Hà Tiên Tử (Đại Thoại Tây Du): Chí Tôn Bảo sử dụng báu vật Nguyệt Quang Bảo Hợp để đi ngược về 500 năm trước.
Anh gặp Tử Hà Tiên và nhanh chóng si mê cô gái có nhan sắc tuyệt trần này.
Tình yêu của họ trải qua nhiều thử thách khiến khán giả xúc động.
Hai cô bạn ngồi cạnh bó tay chịu trói, cô nàng trang điểm đẩy nhẹ Tiếu Băng: "Thích thì nhích đi.
Mình hỏi người bên khoa kiến trúc rồi, cậu ấy không có bạn gái, cũng chưa nghe nói cậu ấy thích ai cả."
"Thôi kỳ lắm." Tiếu Băng bỗng tỉnh táo lại, "Mình là con gái, chẳng lẽ để cọc đi tìm trâu?"
Cô nàng có mái tóc gợn sóng trợn mắt: "Thời đại nào rồi mà còn giữ khư khư quan niệm cổ hủ thế, chẳng lẽ phải đợi người ta theo đuổi mình? Vậy thì Băng đừng thích Hướng Vinh nữa, Băng có biết khoa kiến trúc có bao nhiêu nữ sinh muốn số điện thoại của cậu ấy không? Băng thật sự nghĩ rằng cậu ấy sẽ nhìn thấy Băng giữa một bầy con gái hả?"
"Đúng vậy." Cô nàng trang điểm vỗ bàn, "Tranh thủ đi, xin số điện thoại của cậu ấy trước rồi tính tiếp."
"Không được, không được." Tiếu Băng lắc đầu nguầy nguậy, "Ngại lắm, mình làm không được đâu."
"Ngại cái gì mà ngại!" Cô nàng trang điểm quyết định tranh thủ cơ hội cho bạn mình, "Mình xin giúp Băng.
Dù sao cậu ấy cũng không phải gu mình, mình không cảm thấy ngại ngùng gì cả.
Nói chung tới đâu hay tới đó, để mình xin số trước đã."
Cô nàng này rõ ràng là tuýp người hành động, vừa nói xong đã lập tức đứng lên, cô mang đôi giày cao ba phân đi thẳng đến quầy gọi món.
Nhưng thời điểm không thích hợp, có lẽ vì hôm nay quá đông khách nên nhân viên phục vụ không xuể.
Đúng lúc này có một vị khách yêu cầu thêm siro lá phong vào thức uống, nhân viên luống cuống tay chân nên đánh đổ bình nước xuống đất, mà vì vội vàng pha chế cho khách nên chưa thể dọn dẹp mớ hỗn độn trên sàn.
Hướng Vinh đang chờ nhân viên lấy sandwich, chẳng qua trong lòng cậu vẫn không thôi lẩm bẩm, bởi cậu vừa gặp một chuyện giật gân —— Anh bạn đứng sau lưng cậu ở khu vực chờ, tay cầm một ly Espresso, thế mà là hàng xóm mới sống đối diện nhà cậu!
Lẽ nào hắn cũng là sinh viên Đại học J? Giữa lúc đang suy đoán, cậu bỗng nhiên nghe thấy có ai gọi tên mình.
Hướng Vinh ngước mắt, nhìn thấy một cô gái đang rảo bước về phía cậu, nhưng một giây sau cô gái đột nhiên như giẫm phải vỏ chuối, cả người trượt nhào về đây.
Hướng Vinh theo bản năng nghiêng người, lập tức cảm thấy khuỷu tay mình đã chạm phải ai đó.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người phía sau dường như giật mình, ngay sau đó một tách cà phê bốc khói đổ vào mặt cậu.
Hết chương 5.