Chương 7: Bênh vực kẻ yếu.
Giữa tháng ba, Hướng Quốc Cường cuối cùng cũng trở về sau một chuyến công tác dài ngày, Hướng Vinh không cần làm Bôn Ba Bá, cậu đã có thể trở lại làm sinh viên nội trú.
Và theo thói quen cũ của học kỳ trước, cậu thường chỉ dành mỗi thứ bảy để bỏ lại đám anh em trong trường đặng về nhà ngủ một đêm.
Chẳng qua về nhà cũng không hẳn ngồi yên một chỗ, vừa đến buổi tối, cậu đã nhất quyết xuống lầu chạy bộ.
Dạo gần đây, tiết trời đang dần ấm hơn, trong khu dân cư càng có nhiều người dạo đêm.
Hễ chạy đến đâu, Hướng Vinh gần như đều có thể gặp một vài người quen ở đó, rất nhiều lần cậu buộc phải dừng lại, tươi cười thân thiện trước những màn dò hỏi không đầu không đuôi của các cô chú về chuyện nhà.
Ở góc này, cậu đang giới thiệu về Đại học J với một bác gái có con vừa tốt nghiệp trung học, bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng chó sủa thảm thiết ở lối vào khu dân cư.
"Ối, chó nhà nào thế này, giống như bị giẫm phải đuôi thế!" Bác gái đang nói chuyện với cậu cau mày nhăn mặt, "Bây giờ trong khu dân cư nhiều người nuôi chó quá, đi dạo trong vườn mà nghe chúng nó sủa điếc cả tai, làm cho ai ai cũng phải né cả."
Đúng vậy, còn thường xuyên dắt chó đi dạo xả bậy ngoài đường, Hướng Vinh cũng cảm thấy khó chịu với những người thiếu ý thức cộng đồng.
Trò chuyện thêm vài câu, bác gái rốt cuộc cũng vẫy tay tạm biệt cậu.
Hướng Vinh tiếp tục chạy về phía trước, một lúc sau lại nghe thấy xa xa có tiếng ai chửi tục.
Lúc này cậu tình cờ chạy ngang qua cặp vợ chồng trẻ đang tản bộ, loáng thoáng nghe thấy người mẹ mang thai nói nhỏ: "Hình như đánh nhau rồi, để em qua đó xem!"
Hàng xóm trong khu dân cư luôn hoà thuận thân ái, đừng nói là đánh nhau, ngay cả cãi nhau cũng nhiều năm rồi chưa thấy.
Hướng Vinh liếc nhìn người mẹ trẻ mang thai phía trước, cảm thấy không tài nào hiểu nổi nét phấn khích lẫn tò mò trên mặt cô từ đâu ra.
Thích hóng hớt dữ vậy à, nhưng xem người ta đánh nhau thật sự tốt cho việc giáo dục em bé sao?
Những người không thích hóng hớt như cậu thầm nghĩ, chẳng qua cậu cũng không cố ý đi đường vòng.
Khi chạy ngang qua bồn hoa lớn ở lối vào khu dân cư, Hướng Vinh nhìn thấy nguồn gốc của tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, đó là một con chó Bắc Kinh* thuần chủng xấu xí với chiếc mũi tẹt, nó đang nằm sõng soài như đống bùn nhão trên mặt đất, cái mõm không ngừng rên ư ử.
[1]
[1] Chó Bắc Kinh: có nguồn gốc từ giới quý tộc và hoàng gia Trung Quốc.
Chúng từng được tôn thờ và nuôi dưỡng như một biểu tượng của thần thánh, có thể mang lại may mắn và xua đuổi tà ma.
Chủ nhân của nó là một gã thanh niên mặc áo khoác da đinh tán, gã vừa khóc vừa lay con chó xấu xí, không biết còn tưởng rằng gã vừa mất con trai chứ nào phải con chó.
Nhưng giây tiếp theo, gã bất ngờ bật dậy, lắc lư cái đầu vàng khè rồi chỉ vào đám đông: "Mày dám đá con cưng của tao, mày chán sống rồi hả!"
Xung quanh có tận sáu, bảy người đang nhìn gã, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết gã chỉ vào ai.
Người nọ như hạc giữa bầy gà đang đứng trước bồn hoa, hắn mặc chiếc áo gió màu đen, hai tay đút trong túi, thắt lưng buộc hờ bên hông, phác hoạ ra dáng người vai rộng eo thon ưng mắt cực kỳ.
Chu Thiếu Xuyên, hắn sẽ bắt nạt một con chó ở nơi công cộng?
Giữa lúc tự hỏi, Hướng Vinh nhìn thấy gã đinh tán lao về phía Chu Thiếu Xuyên.
Hắn vẫn không hề mất đi phong thái của 'Ông hoàng làm màu', một tay đút túi, một tay khác lại nắm lấy vai đối phương đang đưa về đây, lên gối một phát, gã đinh tán lập tức khom lưng như con tôm, đồng thời còn rên lên một tiếng đầy đau đớn.
Rên đến mức rung chuyển đất trời, không thua con chó cưng nhà gã.
Đánh nhau quan trọng khí thế, ăn phải một đòn lên gối đau điếng, gã đinh tán không khỏi khiếp vía.
Nhưng thấy đám người tụ tập ngày càng đông, gã nhận ra mình không thể cứ vậy mất hết mặt mũi, thành thử gã lại vồ tới, nhưng mỗi lần đều bị Chu Thiếu Xuyên quần đến kêu cha gọi mẹ.
Thực lực chênh lệch quá lớn, Hướng Vinh thầm nghĩ, Chu Thiếu Xuyên ắt hẳn từng tập luyện, có vẻ là người chuyên về Kickboxing*, hình như còn có nền tảng của Muay Thái*.
[2; 3]
[2] Kickboxing: môn thể thao chiến đấu kết hợp những cú đá mạnh mẽ từ karate, những động tác nhanh nhẹn từ muay Thái và thể dục nhịp điệu.
[3] Muay Thái: bộ môn võ thuật kết hợp các động tác tấn công bằng tay, chân, cùi chỏ và dùng khuỷu tay là đòn ấn tượng nhất để đánh gục đối thủ của bộ môn võ này.
Gã đinh tán thật sự không chiếm được phần thắng, nhưng chẳng biết gã bị đánh đến choáng đầu hay bị đánh đến điên rồi, sau khi ngã lăn ra đất, thế mà gã lại rút một con dao nhỏ từ thắt lưng, đó là loại dao găm cán ngắn phổ biến với rãnh máu*.
[4]
[4] Rãnh máu: gọi đúng tên là rãnh kỹ thuật, nhưng đa phần mọi người đều nghĩ rãnh này có tác dụng khi đâm sẽ khiến không khí tràn vào đẩy máu ra nhanh hơn.
Bấy giờ, quần chúng nhân dân hóng hớt xung quanh đều tỏ ra phẫn nộ.
"Ối, tự dưng xài dao là sao, cái này không được, gọi bảo an liền đi."
"Mấy tên lưu manh này ở đâu ra thế, khu chúng ta có bao giờ thế này đâu, chất lượng nơi ở càng ngày càng kém!"
Lúc này đôi trẻ rốt cuộc cũng chạy đến, mẹ bầu đỡ eo bắt đầu nhào vào hóng chuyện: "Sao rồi sao rồi, sao đánh nhau thế?"
Ngay lập tức có người đáp: "Ái chà chà, thằng này nó dắt chó đi dạo mà không xích lại.
Con chó nhào tới khiến bà cụ sợ quá rồi té ngã.
Bà cụ nói với thằng đó có mấy câu, thằng đó không xin lỗi mà còn thả chó cắn người.
Cuối cùng bị...!Ờ, bị cậu trai đó cản lại.
Thằng nuôi chó ác ôn muốn chết, không có ý thức gì cả, cậu trai đó chỉ bênh vực kẻ yếu thôi."
Gì cơ? Bênh vực kẻ yếu...!Hướng Vinh không khỏi nhướng mày, nếu không phải chính tai nghe thấy, cậu không tài nào tưởng tượng nổi bốn chữ này một ngày nào đó có thể liên quan đến Chu Thiếu Xuyên!
Nhắc mới nhớ, khai giảng chỉ vừa bắt đầu cách đây hai tuần nhưng Chu Thiếu gia đã đạt mức độ nổi tiếng nhất định trong khoa kiến trúc, hơn nữa danh tiếng chia làm hai cực rất nghiêm trọng.
Do khuôn mặt của hắn, một số cô gái tự động bỏ qua hắn thiếu kỹ năng giao tiếp, vô cảm, sợ xã hội này nọ, còn vẽ nên câu chuyện bi thương để tô điểm cho hắn; các nam sinh thì coi thường dáng vẻ 'không nhiễm bụi trần' của hắn, còn có nhiều người đang chờ xem chuyện vui, theo như những gì Hướng Vinh biết, bọn họ thậm chí đang tìm cơ hội để 'dạy dỗ' hắn.
Đại khái mà nói, Chu Thiếu Xuyên cho người ta cảm giác xa cách, không dính khói lửa nhân gian, đồng thời còn nhìn mọi người bằng ánh mắt như thể quan sát chúng sinh bên dưới, lạnh nhạt, cao ngạo, vô dục vô cầu.
Thật ra là do hắn không để bụng chuyện gì cả, vì hắn giàu với rảnh thôi!
Đây là đánh giá của Hướng Vinh về hắn, sau khi đúc kết thành công nhận định về Chu Thiếu Xuyên, cậu dồn sự chú ý về phía trận chiến một lần nữa.
Thấy cuộc đối đầu không hề nguy hiểm, Chu Thiếu Xuyên cũng bắt đầu có ý đồ muốn chơi gã đinh tán, cậu bèn đi tìm bà cụ bị té do hoảng sợ vừa rồi.
Cậu biết bà cụ này, thời còn trẻ, vợ chồng bà đều là công nhân chịu trách nhiệm đốt lò hơi trong khu dân cư.
Sau đó ông cụ mất, lò hơi dừng hoạt động, bà sống lủi thủi một mình trong căn nhà gỗ tại lối vào nhà dân.
Bà Tăng không có con cái, xem như sống cảnh goá bụa.
Ngoại trừ đồng lương hưu ít ỏi, bà thường dựa vào việc lượm ve chai, nhặt mấy tờ báo phế thải và tạp chí cũ để trang trải cuộc sống.
Bà Tăng đã được ai đó nâng dậy, đang dựa vào chiếc xe đẩy nhỏ mà bà thường dùng để đựng đồ cũ, trên đó có vài bó tạp chí xếp chồng lên nhau.
Bà cụ có thể bị thương ở eo, khuôn mặt ánh lên vẻ đau đớn khó nhịn, nhưng bà vẫn gắng gượng kêu "Đừng đánh", chỉ là tiếng nói yếu ớt, hoàn toàn bị lấn át bởi tiếng hét thất thanh của gã đinh tán.
Hướng Vinh bước tới đỡ bà: "Bà Tăng, bà không sao chứ? Để con đẩy xe cho bà."
"À, Hướng Vinh hả con." Bà Tăng phát hiện là cậu thì càng sốt ruột, "Mau lên, con nói hai đứa tụi nó đừng đánh nữa, thắng nhóc đó có dao, đừng để cậu kia bị thương."
Muốn Chu Thiếu Xuyên bị thương, nào có chuyện dễ ăn như vậy.
Hướng Vinh không lo lắng chút nào, cậu trấn an bà cụ, sau đó giúp bà nhặt mấy bó tạp chí nằm rải rác trên mặt đất.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cậu vừa trấn an bà cụ xong, Chu Thiếu Xuyên cũng đã tẩn gã đinh tán ra bã, hắn đang xoay người đi tới chỗ bà Tăng.
"Bà vừa bị té, để con đưa bà đi khám được không?"
Lời nói trôi chảy mượt mà, không hề mang cảm giác miễn cưỡng lãnh đạm, thậm chí còn chứa cả một chút quan tâm hiếm có.
Hướng Vinh ngẩn người.
"Không sao đâu, xoa dầu là khỏi, mà con có trầy trụa gì không?"
Chu Thiếu Xuyên: "Con không có.
Bà thật sự không muốn đến bệnh viện? Hay là con đưa bà về nhé?"
Giọng điệu câu này có thể gọi là nhẹ nhàng luôn rồi, Hướng Vinh nghe thấy suýt nữa quên nhặt mấy bó tạp chí, động tác trên tay rõ ràng cứng lại.
Cuộc trò chuyện khiến cậu hoang mang hãy còn tiếp tục, Chu Thiếu Xuyên đỡ lấy bà Tăng, sau đó hắn cúi xuống, cẩn thận kiểm tra tình trạng trên eo của bà.
Hình ảnh trước mắt thật sự hài hoà vô cùng, gần như toát lên không khí mẫu từ tử hiếu.
Người chung quanh đã dần tản đi, có người còn đang lắc đầu ngao ngán, có người khen Chu Thiếu Xuyên chính trực dũng cảm, cũng có người tức tối về tình hình trị an trong khu dân cư, họ bảo rằng bây giờ khác xưa rồi, một đám lạ mặt xuất hiện trong toà nhà, nếu không tìm cách xử lý, e rằng sẽ ngày càng hỗn loạn.
Giữa tiếng bàn tán rần rần của mọi người, không ai để ý đến gã đinh tán đang nhìn chằm chằm vào Chu Thiếu Xuyên ở cách đó không xa với ánh mắt hung ác nham hiểm, khoảnh khắc tiếp theo, gã đột nhiên giơ dao găm lên muốn đâm vào lưng Chu Thiếu Xuyên.
Màn đánh lén này lại vô tình bị Hướng Vinh thấy hết từ đầu đến cuối, cậu canh chuẩn thời cơ, trước tiên bắt lấy cánh tay đang giương nanh múa vuốt của gã đinh tán, tiện thể đánh mạnh vào cổ tay của gã, sau đó tung ra một đòn đánh chỏ thúc vào cằm gã.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, người bên ngoài chỉ kịp nghe thấy tiếng hét chói tai, gã đinh tán thiếu điều cắn đứt lưỡi của mình ngay tại chỗ.
"Muốn nữa không?" Hướng Vinh khẽ cụp mắt, nhìn gã đinh tán đang ôm chặt cằm.
Gã cay đắng nhìn cậu, biết bản thân chẳng thể làm gì người này, sau đó gã lại lạnh lùng nhìn Chu Thiếu Xuyên hồi lâu rồi mới bế con chó đang rên rỉ trên mặt đất tập tễnh bỏ đi.
"Ôi ôi, làm bà sợ chết khiếp!" Bà Tăng nắm chặt tay Chu Thiếu Xuyên, "Cậu nhóc, cảm ơn con, còn có Hướng Vinh nữa, tay chân càng ngày càng nhanh nhẹn đấy, nhưng ban nãy đáng sợ quá."
Thấy hai cậu thanh niên không bị thương, bà Tăng thoáng bình tĩnh trở lại.
Bà kéo Chu Thiếu Xuyên đi, nhiệt tình mời: "Đi thôi, về nhà bà uống miếng nước ăn miếng bánh nào.
À mà, con họ gì?"
Chu Thiếu Xuyên: "Con họ Chu, tên con là Chu Thiếu Xuyên." [5]
[5] Bản raw là "免贵姓周,我叫周少川": trong đó từ "免贵" nghĩa là "miễn quý".
Trong văn hoá Trung Hoa, mọi người đề cao tinh thần khiêm tốn, đây là cách nói thường thấy ở hiện đại.
"Miễn quý" nghĩa trên mặt chữ, là không cần "Quý".
Thông thường nếu ai đó hỏi họ mình, sẽ dùng từ "Miễn quý" đứng trước để trả lời (phép nói lịch sự), chủ yếu thể hiện sự khiêm tốn và tôn kính đối với người trên.
Giọng điệu hoàn toàn khác với vẻ thờ ơ lúc trước, hơn nữa còn biết dùng 'miễn quý' để trả lời, Hướng Vinh không khỏi nhìn hắn bằng cặp mắt khác, người này thật sự là Hoa kiều ở Pháp sao? Cậu thầm nghĩ, ngoại trừ khí chất của hắn quả thật khác hẳn với những đứa trẻ trưởng thành trong nước thì khẩu âm hay giọng điệu đều không khác gì người địa phương.
"Hướng Vinh, con cũng đi chung đi." Bà Tăng cười, "Chạy nãy giờ, đến chỗ bà uống miếng nước ha."
Chu Thiếu Xuyên bỗng dừng chân, dường như có sự khác biệt nho nhỏ trong lời mời của bà đối với hai người.
Hướng Vinh nghe vậy bèn cười tươi rói: "Đương nhiên con phải đi chứ, để con giúp bà đẩy con xe này.
Cũng nặng nhỉ, bà để dành mấy quyển tạp chí này bao lâu rồi?"
"Chắc được vài tháng." Bà Tăng vừa đi vừa nói, "Tạp chí bán được hơn báo, họ dùng giấy tốt hơn nên mới nặng thế đấy.
À, Tiểu Chu, con đang đi làm hay đi học, trước đây không thấy con ở khu này?"
Chu Thiếu Xuyên gật đầu: "Con còn đi học, mới chuyển đến."
"À, vậy là cuối tuần nên về nhà? Mau nói cho bố mẹ biết, mắc công nghe thấy đánh nhau, hai người lo đó."
Chu Thiếu Xuyên im lặng một lúc: "Không cần, con ở một mình, bố mẹ ở nơi khác."
Trong lúc nói chuyện, cả ba người đã đến trước căn gỗ nhỏ nơi bà cụ ở.
Bà Tăng ân cần tiếp đón khách ghé thăm, rửa táo, rót nước, còn hỏi hai cậu thanh niên muốn uống trà không.
"Thôi, bà đừng lấy nữa." Hướng Vinh nói, "Tụi con ngồi chơi một tí rồi đi ngay à."
Chu Thiếu Xuyên không nói lời nào, nhưng nghe thấy hai chữ 'tụi con', hắn ngẩng đầu thoáng nhìn Hướng Vinh.
Đêm nay gặp phải người hàng xóm này trong khu dân cư, ít nhiều gì Chu Thiếu Xuyên cũng có phần ngạc nhiên, mà điều khiến hắn ngạc nhiên hơn hết là cú đánh chỏ tuyệt đẹp của cậu.
Thế mà hắn sững người tận năm phút trước màn ra tay của Hướng Vinh, động tác nhanh nhẹn, gọn gàng, dứt khoát.
Lúc đó hắn thấy rõ mồn một, Hướng Vinh nhắm chuẩn thế lao tới của gã đinh tán, cả người tựa như một con báo đang sẵn sàng vồ mồi, thân hình thon chắc dẻo dai, đồng thời không hề mất đi cảm giác mạnh mẽ.
Mặc dù đẹp xuất sắc, nhưng chỉ có thể thu hút sự chú ý của hắn trong năm phút, bởi toàn bộ tâm tư của hắn đã đặt trên bà Tăng.
Bà trông rất giống mẹ Lâm giúp việc ở nhà bà nội năm ấy.
Chu Thiếu Xuyên lớn lên dưới sự chăm sóc của bà nội, mẹ Lâm là bảo mẫu phụ trách vấn đề ăn uống và sinh hoạt của hắn, thỉnh thoảng bà sẽ thay mẹ dỗ hắn ngủ, đôi khi còn kể hắn nghe những câu chuyện nhỏ trước lúc vào giấc.
Bà là người thuộc thời đại Trung Hoa Dân Quốc, năm ấy bà rời Bắc Kinh đi theo bà nội, thành thử mẹ Lâm biết rất nhiều câu chuyện dân gian và tiếng lóng thông dụng thời đó.
Chu Thiếu Xuyên đã học phương ngữ Bắc Kinh từ bà nội, lại nghe không ít từ ngữ dân dã của Nam Thành từ mẹ Lâm.
Mẹ Lâm dường như luôn có một mùi hương nhẹ nhàng ấm áp phủ quanh người, sau này hắn thường nhớ lại, có lẽ đó là hương pháo hoa mà hắn hằng mong ước.
Hắn nhớ mẹ Lâm thích mặc quần áo trắng tinh được ủi phẳng phiu, mái tóc đen mượt luôn được búi gọn sau đầu.
Hắn nhìn bà từ khi tóc đen suông dài đến dần trở thành mái tóc bạc phơ, và cho đến khi bà mất, bà cũng đã mang đi cơ hội duy nhất để hắn có thể cảm nhận hương vị chân thật của cuộc sống tẻ nhạt.
Đêm nay tản bộ dọc bồn hoa, hắn vô tình nhìn thấy bà Tăng.
Trong nháy mắt, hắn dường như gặp lại mẹ Lâm, vì thế nỗi quyết tâm muốn làm một thanh niên hờ hững ở nơi thành thị xa lạ đã rách toạc ngay trong khoảnh khắc ấy.
Tất nhiên cũng có thể do trái tim hắn hãy còn mềm mại, và dòng máu trong hắn hãy còn nóng ấm.
Máu...!Chu Thiếu Xuyên khẽ nắm bàn tay trái đang giấu trong túi áo, thầm nghĩ chắc dừng rồi —— Vừa nãy thật ra vẫn sơ suất, hắn bị gã đinh tán chém một dao vào lòng bàn tay.
Hắn không muốn mọi người nhìn thấy vết thương bèn bỏ hẳn vào túi áo, từ nãy đến giờ hắn vẫn dùng áo để cầm máu.
"Mau ăn đi, nhà bà không có gì ngon, chỉ có Hồng Phú Sĩ* để mời hai đứa." Bà Tăng đặt một đĩa táo lên bàn, cười nói.
[6]
[6] Hồng Phú Sĩ: hay Táo Fuji là tên gọi của một giống táo đường (táo đỏ) lai được phát hiện và nhân rộng bởi những chuyên gia cây trồng tại Trạm nghiên cứu Tohoku.
Hướng Vinh nói "Cảm ơn", đang định đưa cho Chu Thiếu Xuyên thì thấy tay phải của hắn cầm ly nước, nhưng đôi mắt lại cụp xuống, chẳng biết đầu óc đã lạc vào cõi thần tiên nào.
Nhớ đến Chu Thiếu gia không thích tiếp xúc với người khác, cậu bèn ho khan để kéo sự chú ý của hắn về đây.
"Nhận này." Cậu giờ tay lên, ném thẳng trái táo qua.
Chu Thiếu Xuyên vừa hoàn hồn, chưa kịp đặt chiếc ly trên tay phải xuống, theo bản năng muốn dùng tay trái chụp lấy, nhưng cánh tay vừa nhấc lên một xen-ti-mét thì sực nhớ tay mình vẫn còn đầy máu, hắn đành vội đặt ly xuống để nhận táo, chỉ là vẫn chậm một bước.
Mặc dù đã phản ứng nhanh hết cỡ nhưng vẫn không thể chụp lấy, trái táo đập vào ngực hắn rồi lăn xuống dưới, cuối cùng bị hắn ấn lại ở đầu gối.
Nhận trái táo mà chật vật đến thế, Chu Thiếu Xuyên bất giác nhíu mày, nhìn Hướng Vinh với ánh mắt có chút mất kiên nhẫn lẫn trách móc.
Hướng Vinh nào để ý đến đôi mắt của hắn, cậu chỉ mải ăn táo phần mình, chẳng qua ánh mắt lại rơi trên cánh tay trái của Chu Thiếu Xuyên.
Với kỹ năng của hắn, chẳng lẽ không thể bắt được trái táo mà cậu ném? Hướng Vinh tự hỏi, ngoài ra tay trái của hắn bị phế hả? Dường như từ khi kết thúc đánh nhau, cậu chưa từng thấy hắn lấy tay ra khỏi túi.
Những người nhạy cảm với tiểu tiết như cậu nhận ra có điều không đúng, Chu Thiếu Xuyên hẳn là đang giấu gì đó! Hướng Vinh vừa ăn táo vừa nghĩ bụng.
Hết chương 7
Chú thích:
Chó Bắc Kinh
Dao găm có rãnh máu (là rãnh ngay lưỡi dao ấy)
Hồng Phú Sĩ.