Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Ngũ Học Phong không biết tại sao nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Sau khi Ngũ Nhân Lệ đứng bên cửa sổ trên lầu hai nhìn thấy thì kêu lên: "Dì Mai, dì Mai......."

Làm cho Ngũ Nhân Tâm đang ở trong thư phòng cũng phải chạy xuống.

Bốn người đoàn tụ ôm nhau một chỗ, nước mắt chảy ào ào.

Nhưng đó là nước mắt vui vẻ, không có đau khổ.

Tiêu Mai mặc tạp dề đứng trong phòng bếp, nhìn hai chị em Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ đứng bên cạnh, lại có một cảm giác hạnh phúc.

"Vậy chúng ta bắt đầu đi!"

Nói xong xoắn tay áo lên, ba người bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.

Người một nhà cuối cùng cũng là người một nhà, vì vậy Tiêu Mai không ngại vất vả, kiên quyết muốn tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho mọi người.

Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ cũng muốn giúp, Ngũ Học Phong vẫn chưa sửa sang lại vườn hoa, tất nhiên là muốn ăn cơm trước rồi mới làm tiếp.

Cơm tối rất nhanh đã chuẩn bị xong, người một nhà cười nói ăn cơm vui vẻ.

Dường như bầu không khí như vậy chưa từng có, không có nghi ngờ, không có giả dối, hoàn toàn là chân tình.

Buổi tối, Tiêu Mai nằm trong lòng Ngũ Học Phong.

"Tiêu Mai, Tiêu Lạc cậu ấy?"

Tuy rằng biết không nên hỏi, nhưng Ngũ Học Phong cảm thấy là chồng của Tiêu Mai và anh rể của Tiêu Lạc, ông nên quan tâm tình hình anh ta một chút.

"Nó đang ở trung tâm phục hồi."

Tiêu Mai nói giọng thật bình tĩnh, giống như hoàn toàn tiếp nhận tất cả.

Ngũ Học Phong không nói chen vào, chỉ im lặng nghe Tiêu Mai nói.

"Tinh thần của nó hơi có chút không bình thường, từ lâu em đã phát hiện ra. Nhưng em không thể ngăn cản và giúp nó được. Nó làm những gì đối với Y Y, em thay mặt nó xin lỗi với Y Y, hy vọng các người có thể tha thứ cho nó. Bây giờ nó có kết quả như thế, em cũng không đau lòng và khổ sở, ít ra em trai em vẫn còn. Bất cứ lúc nào em cũng có thể đi thăm nó, bác sĩ nói có lẽ nó sẽ hồi phục nhanh thôi."

"Tiêu Mai, em có thể nghĩ như vậy anh cảm thấy rất tốt, trước kia là chúng ta sai rồi. Chúng ta nhìn trúng quá nhiều thứ không nên nhìn, lại không biết trân trọng. Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn. Từ giờ trở đi, chúng ta phải cố gắng lên, cố gắng sống thật tốt. Chờ Tiêu Lạc trở lại."

Trung tâm phục hồi, Tiêu Lạc mặc quần áo màu xanh da trời ngồi trên giường nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Nhắm mắt lại, trước mặt xuất hiện một cô gái.

Cô có mái tóc thật dài, hai mắt thật to, dáng người thon dài, còn có một bản lĩnh thật tốt!

"Lâm Tịch......." Tiêu Lạc gọi ra tiếng.

"Tại sao phải ngu ngốc như vậy, tại sao lại muốn cứu anh? Anh thật hối hận, hối hận không thể chân chính yêu em."

Tiêu Lạc không nỉ non, anh ta chỉ im lặng muốn yên tĩnh để nghĩ lại.

Đối với Y Y, có lẽ cô ấy nói đúng.

Từ khi bắt đầu, đây cũng không phải là tình yêu, có lẽ là anh ta hiểu lầm rồi.

Nhưng bây giờ mới hiểu được, có thể đã quá muộn rồi không?

Tiêu Lạc lắc lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười.

Lâm Tịch, anh sẽ sống thật tốt, chờ en xuất hiện một lần nữa!

................

"Ngài Hoắc, xin ngài chuẩn bị một chút, lập tức có thể bắt đầu phẫu thuật rồi." Bác sĩ đi vào nhắc nhở.

Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu nói: "Đã biết."

Tay của anh nắm thật chặt bàn tay gầy gò của Thẩm Mặc Nhiên, nhẹ nhàng nói: "Mặc Nhiên, thật xin lỗi, là anh có lỗi với em."

Hốc mắt của Thẩm Mặc Nhiên đỏ ửng, cô lắc lắc đầu.

Tuy cô không thể nói chuyện, nhưng từ trong ánh mắt của cô, Hoắc Phi Đoạt có thể đọc được tất cả mà cô muốn biểu đạt.

"Phi Đoạt, Mặc Nhiên, hai người đều phải cố gắng lên!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui