Một Đêm, Một Ngày, Một Đời

Tháng mười sương giá bắt đầu hạ xuống thành phố A, mưa phùn xen lẫn sương trắng,
ko khí lạnh mông lung mà thánh thót, vòng quanh đường nhỏ đến những đầu
hẻm, quanh ngươi có thể trông thấy những dấu ẩm ướt trên quần áo, có
người còn có thể cảm giác được hơi thở ẩm ướt.
Nhưng điều này cũng ko gây trở ngại cho những người thích dậy sớm, tỷ như ông lão cầm chiếc radio cũ kỹ vừa chạy chậm vừa nghe truyền thanh, tỷ như
những người mặc đồ thể thao nhẹ nhàng khoan khoái ở vườn hoa, hoặc là
những người đánh Thái Cực quyền. Ngươi còn có thể trông thấy vài chiếc
xe chở trẻ con màu lam, trong xe có đứa trẻ đang quệt miệng, trợn tròn
mắt nhìn những người xa lạ. Nếu như đi đến những chỗ tối, ngươi còn có
thể phát hiện những đôi tình nhân, thỉnh thoảng có người đang hôn môi,
còn ngươi ko cẩn thận trở thành một gốc dây thường xuân thật dài bám lên tường phía trước cửa sổ chẳng may nhìn thấy họ.
Nhưng điều đó cũng ko ảnh hưởng gì, bọn họ vẫn như cũ trước cửa sổ hôn môi,
ôm ấp cùng vuốt ve, bọn họ sẽ nói không ngừng những lời tâm tình, nhìn

nhau mà cười tâm đầu ý hợp.
Mà ngươi cũng vẫn như cũ dọc theo bức tường leo lên, có lẽ sẽ có một ngày
ngươi ko cận thận bò qua bệ cửa sổ, chạm đến những màu sắc cổ kính trên
bệ cửa kia để nhìn xem người bên trong cho đến tối muộn. Nhưng điều này
cũng ko gây ảnh hưởng gì.
Giống như ta không muốn sống riêng, nhưng ta đã phải sống riêng, điều này cũng ko gây ảnh hưởng gì.
Ta muốn tìm ngàn vạn cái cớ giữa cái thành phố này, nhưng cũng ko tìm được bất kỳ cái cớ nào. Giao thông vẫn chen lấn như cũ, người trong văn
phòng vẫn không thay đổi, nơi ta sống riêng cũng không có bất kỳ người
nào cho ta một cái cớ nói over.
Ta chuyển ra ngoài, nhưng ko có chỗ nào có thể đi.
Ta vẫn không đến chỗ của Hà Du Cẩn, ta đến khách sạn ở hơn nửa tháng.
Ta nghĩ chờ cho cơn tức giận của Giai Cảnh từ từ tiêu tan có lẽ ta có thể trở về.
Con của ta nhất định phải có một gia đình đầy đủ cùng sự hòa thuận của cha mẹ, ta nghĩ Giai Cảnh sẽ ko quên, ngày nào đó nàng sẽ chủ động nói, Phi chúng ta ở bên nhau đi.
Mà trong nửa tháng này, ta được thăng chức, thành tích rất rõ ràng, nếu
như ta đúng là một người bệnh tâm thần như lời Giai Cảnh nói, thử hỏi người có bệnh tâm thần có thể có năng lực làm việc như ta hay
ko. Cho nên, Giai Cảnh ngươi sai rồi, ta sẽ dùng cái này để thuyết phục
nàng.
Ta thật sự là dựa theo những gì Hà Du Cẩn nói, từng bước một dựa theo quỹ
tích sinh hoạt của người bình thường, sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào
để có thể trở về cuộc sống trước kia. Chỉ là, ta không biết Giai Cảnh có đồng ý hay ko.
Đầu tháng mười một, nàng gọi điện thoại cho ta, ngày nào đó, kỳ thật tâm tình ta cũng không tệ lắm. Ta vốn tưởng rằng nàng đã đáp ứng muốn ta trở về. Nhưng ta không nghĩ tới chờ đợi ta là một tin dữ.
Ta đứng trước mặt Giai Cảnh, ta cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc nàng nói như

thế là có ý gì. Thời khắc đó, ta có chút căm ghét Hán ngữ.
Nàng nói: “Cao Phi, ta đã bỏ đi đứa nhỏ rồi.” Nàng vẻ mặt không thay đổi,
ngũ quan nghiêm chỉnh, thủy chung trên mặt nàng ko có bất kỳ góc độ nào
thay đổi.
“Ngươi nói, ngươi ko có sự đồng ý của ta đem bỏ đi đứa nhỏ?” Ta cố gắng hết
sức trấn an tâm tình của mình, không nên kích động, không nên kích động.
“Ân, lớn thêm chút nữa thì ko thể bỏ.” Ngừng một chút, nàng còn nói: “Đã bắt đầu có hình dáng rõ ràng, ta ko thể chậm trễ được nữa.”
“Tô Giai Cảnh, ai cho ngươi cái quyền này?” Ta giận không thể chịu được
nữa, đứng lên nói: “Ngươi dựa vào cái gì bỏ đi con của ta, còn có, ngươi còn có thể điềm nhiên như vậy đến nói với ta. Ta cho tới bây giờ chưa
từng nghĩ ngươi nhẫn tâm như vậy, đó là ngươi cốt nhục của ngươi, làm
sao ngươi nhẫn tâm?”
Nàng không nghĩ tới ta sẽ trách cứ nàng, chất vấn nàng, nàng cũng đứng lên
quát: “Vậy ai cho ngươi cái quyền xoá sạch tình yêu trong hôn nhân của
ta?”
Ta lập tức á khẩu không trả lời được, ta đứng ở nơi đó, hiển nhiên lời vừa rồi của ta làm tổn thương đến nàng, nàng bắt đầu nức nở, hổ dữ không ăn thịt con, nàng có lẽ cũng không vui, chỉ là nàng vẫn làm, cho nên ta
cũng không thể tha thứ.

“Cao Phi, ta nói rồi, ta chỉ có cảm thấy ngươi yêu ta, ta mới có thể cùng ngươi ở bên nhau. Bởi vì Hà Du Cẩn, chúng ta chia tay, ta cũng
không trách cứ ngươi, ta biết rõ ngươi là tình thế bất đắc dĩ, nhà nàng
có tiền có thế, đắc tội không được, cho nên, ta cái gì cũng không nói
lựa chọn thành toàn. Trong thời gian đó ta không yêu bất luận kẻ nào,
Cao Phi, ta cảm thấy ngươi vẫn yêu ta , mà ta cũng còn yêu ngươi, chỉ
cần có phần tình yêu này, khó khăn lớn hơn nữa cũng không là vấn đề. Dù
thật sự là cả đời này chỉ có ngọn đèn làm bạn, ta cũng chấp nhận. Ta chỉ cầu một lần, toàn tâm toàn ý một lần. Nhưng ông trời cố ý, Cao Phi, Hà
Du Cẩn chết, ngươi cầu hôn ta, ta vẫn cho là chúng ta đã bỏ lỡ một lần,
sau này chúng ta sẽ được ở bên nhau cho tới lúc bạch đầu giai lão. Ngươi cũng nói chúng ta sẽ bạch đầu giai lão. Thế nhưng ngươi thủy chung ko hiểu hàm nghĩa của bạch đầu giai lão đối với một nữ nhân.” Nàng dừng lại, liếc
ta một cái, kiệt sức nói: “Cao Phi, ngươi ko thể cho ta thứ ta muốn, ta
cũng ko thể cho ngươi thứ ngươi muốn.”
Khi cuộc nói chuyện kết thúc, ta nhìn chiếc bụng bằng phẳng của nàng nói: “Tạm biệt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận