Sau khi Cao Phi đi làm, ta chẳng còn việc gì để làm, nhưng ngồi ngây ngốc trong phòng như vậy ta cũng ko muốn.
Tám giờ rưỡi, ta đúng giờ ra cửa. Thành phố này, ngoại trừ căn nhà này còn một chỗ cho ta dung thân.
Đây ko tính là một cô nhi viện, càng không giống như là một cô nhi
viện lưu giữ những cô nhi có bệnh. Thời điểm ta mời Lộ Dịch Tư thiết kế
đã nói qua, ta ko muốn nó giống một nơi thu dưỡng người, mà phải một căn nhà.
Lộ Dịch Tư đương nhiên hiểu ý của ta, hắn luôn khẽ hôn trán của ta, nói ta hiểu.
Hiện tại chỗ này tổng cộng có năm mươi sáu đứa trẻ, cũng không lớn, đều là gầy teo, thấy ta liền cao hứng gọi cô Du Cẩn.
Nhân viên nơi này tiền lương không cao lắm, rất nhiều người là làm
không. Đương nhiên để chăm sóc những cô nhi bị bệnh như vậy là ko đủ,
nơi này có cả thầy thuốc chuyên môn.
Viện trưởng là quản gia của nhà ta, nhưng từ sau khi cha ta qua đời, ta giải tán tất cả người giúp việc trong Hà gia, chỉ lưu lại quản gia
để ý cô nhi viện giúp ta.
Nàng là một người hiền hậu ôn nhu. Sau khi cha qua đời, nàng là người duy nhất trên thế gian này yêu thương ta.
Nàng luôn vuốt tóc ta nói, Du Cẩn là người đáng được yêu nhất trên thế giới này.
Rốt cục ta chỉ cười cười, “Cô, ngươi thân trong mắt người đều là Tây Thi.”
Hà Du Cẩn có đáng được yêu hay ko, lời này Cao Phi nói mới tính.
Nhưng Cao Phi luôn nói, Hà Du Cẩn, ta hận ngươi, mãi cho đến chết, ta
cũng sẽ hận ngươi. Hà Du Cẩn bị hận như thế sao có thể đáng được yêu.
Buổi trưa Cao Phi sẽ không trở về ăn cơm, Cao Phi tại cục công tác,
chức vị không lớn cũng không nhỏ. Cha ta khi còn tại thế, đã từng có ý
muốn Cao Phi tiếp nhận công ty của ông, đó là tâm huyết cả đời ông. Ông
từng xem xét không ít đối tượng để trở thành con rể mình, là muốn cho
tâm huyết được truyền thừa.
Nhưng bất đắc dĩ ta ko phải một đứa con hiếu thuận. Từ nhỏ được cha
yêu thương, chuyện ta làm nhiều nhất chính là cố tình gây sự.
Cha của ta rơi vào đường cùng, chỉ có thể để cho ta lựa chọn Cao
Phi, sau đó, Cao Phi của ta tâm cao khí ngạo. Vì vậy công ty của cha
cũng là trôi theo nước chảy.
Ngày 15 tháng 11
Kỳ thật ta ko thích trời đầy mây. Cho dù là trời mưa ta cũng sẽ không thích trời đầy mây.
Trước khi mùa đông đến, ta đã đem trong nhà trang trí rực rỡ hẳn
lên, ta đã từng có vô số ảo tưởng về ngôi nhà của ta cùng người ta yêu.
Sau khi gặp được Cao Phi, ta khát vọng đem nó biến thành hiện thực.
Sinh nhật Cao Phi cũng là ngày 15 tháng 11,vì thế ta đã hưng phấn hơn nửa tháng.
Từ lúc cuối tháng mười ta liền bắt đầu kế hoạch chuẩn bị sinh nhật cho Cao Phi.
Sáng sớm, ta liền rời giường, vì cho hắn ngạc nhiên mừng rỡ, thậm
chí ta ngay cả sinh nhật vui vẻ cũng ko nói. Chỉ là cười đến vô cùng
hạnh phúc.
Ta tiễn Cao Phi ra cửa, sau đó bắt đầu hành trình đi siêu thị. Cao
Phi thích ăn thức ăn làm từ tinh bột, ko thích ăn dầu mỡ. Cao Phi thích
nhất màu trắng, ghét nhất màu vàng, những thứ này ta đều nhớ ở trong
lòng.
Buổi sáng siêu thị khá vắng người, ta chọn đồ cũng không có trở ngại, đem thật nhiều đồ ta đứng chờ xe.
Ta không thể lái xe, bởi vì tay chân của ta bất cứ lúc nào cũng có
thể mất cảm giác, đương nhiên thần kinh còn lại một chút cảm giác.
Từ giữa trưa ta liền bắt đầu chuẩn bị cơm tối, đủ loại nguyên liệu nấu ăn, ta muốn làm thật nhiều món.
Chỉ là, không nghĩ tới bệnh của ta vào lúc này phát tác. Ta co quắp
ngã xuống đất, muốn bò tới phòng ngủ lấy thuốc nhưng toàn thân từ trên
xuống dưới một chút khí lực cũng không có, hơn nữa bắt đầu kèm theo đau
đớn.
Ta cắn răng, chịu nhịn, nhưng tuyến lệ vẫn hoạt động , nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Điện thoại di động ở bên người, chỉ cần mở khóa có thể bấm được số
của Cao Phi. Mà ta cần thuốc để giảm bớt đau đớn, nếu ko để đến lúc mê
man, có lẽ cả đời này cũng ko thể nhìn thấy Cao Phi.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cảm giác, ta nhìn điện thoại di động nhắm mắt lại.
Có thể bình thường làm bậy quá nhiều, bởi vì Cao Phi thường xuyên
nói cho ta biết ta làm bậy không ít, mà ta lại hì hì nói cho hắn biết,
gieo họa di ngàn năm, ngươi phải ngàn năm sau mới có thể thoát khỏi ta.
Hắn mỗi một lần đều là khịt mũi coi thường nhìn ta, toàn thân từ trên
xuống dưới đều là chán ghét. Ta ở trước mặt hắn cho tới bây giờ sẽ không làm một cô gái có tự phụ.
Khi tỉnh lại ta nghĩ, Cao Phi ngươi xem, ngươi lại không thoát khỏi ta.
Trời đã tối rồi, đã 7h, xem ra ta lần này ngất xỉu lại vượt qua lần trước năm giờ.
Ta đứng lên, sửa sang lại tạp dề trên người, nhìn đống lớn đống nhỏ
trong phòng bếp nghĩ thầm không tốt, Cao Phi chỉ sợ sẽ trở về ngay lập
tức. Mà ta cái gì cũng chưa làm.
Trời mới biết ta là cỡ nào hi vọng giúp Cao Phi có một sinh nhật vui vẻ. Có lẽ đây đây là sinh nhất cuối cùng ta cùng hắn trải qua.
Lúc Cao Phi trở lại đã là 11 rưỡi.
Ta gọi vô số lần điện thoại, nhưng ko có lần nào hắn bắt máy.
Trên mặt bàn, tràn đầy một bàn món ăn, đương nhiên không phải ta
làm, sau khi thức dậy, ta đã không có thời gian cũng không có hào hứng
làm những thứ này.
Trên bàn còn có bánh ngọt ba tầng, ta không biết ta tại sao phải làm bánh ngọt lớn như vậy, có lẽ trong tiềm thức, ta hi vọng cái bánh ngọt
này vĩnh viễn cũng không ăn xong.
Cao Phi uống rượu say, được đồng nghiệp đưa về, người đưa hắn về gọi ta là chị dâu, điều này làm cho ta rất vui vẻ.
Hắn đem Cao Phi giao cho ta, sau đó có điểm khác thường đánh giá căn nhà, căn nhà khá lớn, cũng đủ xa hoa, không phải là Cao Phi có thể chi
trả nổi. Nhưng rất có lễ phép, hắn ko nói gì mạo phạm.
Cao Phi tựa hồ lúc nào cũng chán ghét hương vị của ta, dựa vào ngực
ta, hắn giãy dụa liền đứng lên. Sau đó trong miệng mơ hồ không rõ kêu
tên của một người, ta xác nhận người kia không nghe thấy, bởi vậy có thể trấn định tự nhiên tiễn đồng nghiệp của hắn về.
Khi trở về, Cao Phi giống như đã tỉnh một nửa rượu.
Hai mắt thẳng tắp nhìn ta, ta rất vui vẻ, nhìn nhìn đồng hồ trên
tường, còn kém mười phút mới mười hai giờ, ta cũng được cùng hắn 10′
sinh nhật cuối cùng.
Ta nhìn bánh ngọt, nói với Cao Phi: “Cao Phi, sinh nhật vui vẻ.”
Hắn cũng không nghĩ tới ta sẽ nói lời này, ngẩn người tại đó hồi
lâu, cuối cùng vẻ mặt vẫn biến thành đối với ta ghét bỏ, ta không ngừng
cố gắng: “Ước nguyện đi?”
Cao Phi rốt cuộc là say, không trả lời vấn đề của ta cũng không nhìn ta nữa, chỉ là lảo đảo xoay người trở về phòng. Ta nóng nảy, dùng ngón
tay trỏ quệt qua bánh ngọt, đi đến trước mặt của hắn làm nũng: “Vậy thì
ăn một miếng đi! Ừm, một miếng thôi.” Vừa nói ngón tay ở trước mặt hắn
quơ quơ, sau đó dự định nhét vào miệng của hắn.
Mắt thấy gần đạt được, hắn lại thân thủ nhanh nhẹn hơn vừa đỡ, “Ta mệt mỏi.”
Ta đứng tại nguyên chỗ, không biết như thế nào cho phải, đưa ngón
tay nhét vào miệng mình, dầu mỡ cùng bơ lập tức tràn đầy miệng, trong
tâm của ta hiện chán ghét, cảm giác cũng là chua xót, Cao Phi, về sau,
ngươi có hay ko khi dễ nàng?
Nước mắt tí tách tí tách rơi, ta dùng một tuần lễ ăn xong bánh sinh nhật của Cao Phi.