Một đêm, một ngày, một năm, cả đời


Đầu xuân, tôi và Giai Cảnh dự định sinh em bé
Đầu xuân, tôi và Giai Cảnh dự định sinh em bé. Cô ấy thuyết phục tôi, ép sát vào ngực tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà vô cùng đáng yêu.
Tôi đang đọc báo, nói đồng ý. Một vai ôm lấy cô ấy, tôi nói, chúng ta phải có một đứa con.
Chúng tôi bắt đầu vì con chuẩn bị chu đáo, chúng tôi cần phải có cả tâm hồn và thể xác khỏe mạnh để đón chào một sinh mệnh mới. Rất may mắn chúng tôi đều không có những thói quen xấu hay sở thích có hại, cơ thể Giai Cảnh rất khỏe mạnh, nghỉ ngơi mấy tháng là có thể chuẩn bị sẵn sàng để có em bé.
Nhưng tôi cố ý đến bệnh viện tư vấn. Bởi vì tôi đã từng tiêm testosterone undecanoate [11] để ngừa thai, tôi không biết có ảnh hưởng đến bé con trong tương lai hay không, nếu như có, tôi phải suy nghĩ lại.
Bác sĩ làm kiểm tra toàn bộ cho tôi. Trong phòng làm việc, ông nhìn tập tài liệu chi chít chữ trước mắt tư vấn cho tôi, testosterone undecanoate ảnh hưởng rất ít đến cơ thể tôi, cho dù là có ảnh hưởng thì cũng bốn năm rồi tôi không tiêm loại thuốc này nên đã có thể khôi phục lại như bình thường.
Có được câu trả lời hài lòng, tôi gật đầu, ai cũng không muốn sinh một đứa con bệnh tật.
Nhiệt tình ân ái của vợ chồng tôi lại trào dâng như lúc vừa mới kết hôn.
Chúng tôi tin đây không chỉ là một cuộc mây mưa mà là cả một quá trình hòa giao sinh mệnh. Chờ mong đứa con ra đời giống như mọi bậc cha mẹ khác.
Vậy mà sau mỗi lần tắm, tôi cuối cùng đều có thể trông thấy bóng dáng Hà Du Cẩn như ẩn như hiện. Tôi hi vọng em ngồi xổm trước mặt tôi, dùng khuỷu tay chống quai hàm nhìn tôi. Tôi hy vọng em nhìn thấy tôi. Nếu như vậy, tôi sẽ ngồi xổm xuống, thân thể lõa lồ trước mặt em, tôi muốn nói: Hà Du Cẩn, nếu thời gian quay trở lại, anh muốn có con của em. Chỉ cần con của em. Thời gian trôi qua, tôi đến một thứ để nhớ về em cũng không có.
Thế nhưng tất cả đều là ảo tưởng, tôi lập tức khôi phục tinh thần, tôi đã quên mất hương vị của em rồi, làm sao có thể nói ra những lời như vậy.
Đứa bé đến muộn hơn so với tưởng tượng của chúng tôi, tận năm tháng sau khi chúng tôi cố gắng nỗ lực sinh con mới thấy có tin tức. Giai cảnh cầm chiếc que thử thai nổi lên hai vạch đỏ, vừa khóc vừa cười đưa cho tôi xem, nói: "Phi, cuối cũng cũng có con rồi." Tôi nhận lấy que thử thai, nắm bàn tay run rẩy của cô, ôm cô vào trong lòng, vỗ về cô ấy: "Cưng à, đừng khóc, cám ơn em." Nói xong tôi hôn cô ấy, vuốt ve khuôn mặt và mái tóc cô dỗ dành, niềm hạnh phúc từ con cái, tôi cũng có vậy.
Sau khi biết có con, chúng tôi bắt đầu dưỡng thai, chuẩn bị chào đón con ra đời. Vốn đã dự định có em bé từ đầu xuân, kết quả là đi bệnh viện kiểm tra, tính cả thời gian điều dưỡng chăm sóc thân thể lại thêm năm tháng tích cực vận động vượt khó khăn gian khổ, đứa bé là vào tháng mười mới được thụ thai, là thụ thai vào mùa đông.
Mùa đông lạnh giá, đặc biệt là lúc thời tiết rét đậm, rất lạnh. Giai cảnh nói cho tôi biết một chuyện, cô ấy nói tôi bị mộng du.
Lúc đó tôi nghe xong cũng không để tâm, tôi cũng đã gần ba mươi, làm sao có thể ngay cả bản thân mình bị mộng du cũng không biết. Nhưng Giai Cảnh nói rất chắc chắn, cứ như là thật, cô ấy luôn nói trong lúc đang mơ màng ngủ, cô ấy có thể cảm thấy được tôi không nằm ở bên cạnh mình. Tôi không đồng ý với cô ấy. Cô ấy nói mình không hề bịa đặt điều gì cả, càng to tiếng tâm trạng lại càng kích động, tôi sợ hại đến đứa bé nên không phản bác, chỉ ôm lấy cô, áp tay lên trên chiếc bụng đã hơi nhô lên của cô cười: "Anh không ở bên cạnh em, chẳng lẽ lại ở trong người em à?" Cô đánh tôi cười mắng, nói tôi không đứng đắn, trở thành ba người ta rồi cũng không biết nêu gương, làm sao có thể chăm sóc con như thế.
Tôi cười, nói anh còn chưa dạy dỗ được bản thân mình đến nơi đến chốn nữa là, nếu không thì làm gì có con được.
Tôi nghĩ mình vô cùng bình thường.
Hơn nữa nếu như thật sự bị mộng du thì là tôi muốn đi đâu, gặp ai?
 
Tôi cần cuộc tình viển vông hoang đường này
Chuyện cũng chưa hoàn toàn kết thúc, đối với việc tôi bị mộng du, Giai Cảnh hình như đặc biệt chú ý.
Cô ấy nhấn mạnh năm lần bảy lượt rằng chắc chắn tôi có ra khỏi nhà vào lúc giữa đêm khuya. Tôi hết cách, rốt cuộc đành phải nổi giận với cô ấy, tuyên bố rõ ràng cấm không cho cô ấy nói như thế nữa.
Cô ấy sợ hết hồn, không nghĩ tới tôi sẽ nổi giận, nín thinh nhìn tôi. Sau đó không bao giờ nhắc đến nữa.
Tôi đưa Giai Cảnh đi khám thai định kỳ. Có đôi khi sẽ vào trong phòng, có khi lại ngồi chờ ngoài hành lang.
Tường bệnh viện chắc là vừa được quét vôi xong, trắng đến khó có thể tin là thật, lại thêm gạch men màu trắng, khiến cho ánh mặt trời cũng giống như bị tẩy sạch, tẩy đến không còn tí sắc màu nào, cả một vùng trắng lóa chói mắt, mắt tôi bắt đầu dần nheo lại.
Hành lang dài hơn chục mét, phía cuối là cửa sổ màu trắng, bên ngoài cửa sổ là cỏ xanh non, hoa đỏ thắm. Tôi ngửi thấy hương hoa, tôi nhìn thấy hình ảnh Hà Du Cẩn hiện lên, em vẫn cười, cứ như đó là mục tiêu duy nhất của em. Sau đó hình ảnh lại biến thành em đang nằm trên giường bệnh vào hôm tai nạn xe cộ, sau khi tỉnh lại em muốn ăn cháo nhưng lại không nói với tôi một câu.
Tôi di động một chút, tôi tiến về phía trước, thận trọng dàn dựng cảnh tượng trong đầu, tôi nhất định phải dàn dựng thật cẩn thận, nếu không tôi sẽ không có cách nào để diễn tiếp nữa. Tôi chạm vào em, ngồi xuống bên cạnh em, nhìn em, không hiểu sao khóe mắt cay cay.
Tôi gục đầu trên vai, tự nhủ đây không phải nước mắt, chỉ là chúng vẫn không ngừng chảy xuống. Lúc tôi lấy lại được tinh thần, Giai Cảnh đang đứng cạnh bệ cửa sổ nhìn tôi, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn tôi đầy hứng thú.
Tôi đứng dậy, tiến về phía cô ấy, nói về nhà đi. Nếu như Giai Cảnh không nói tôi bị mộng du, mà nói là tôi đang bắt đầu tưởng niệm một số thứ, tôi nghĩ mình sẽ không chút do dự gật đầu nói phải. Nhưng Giai Cảnh sẽ không nói với tôi là tôi có phải bị mộng du hay không nữa.
Nhưng có một ngày, cô ấy bỗng nhiên chui vào trong ngực tôi, thì thào nói với tôi: "Phi, hỏi anh một chuyện."
Tôi ôm cô, ngửi mùi hương thơm ngát phảng phất của cô. Giai Cảnh dùng dầu gội Clairol mùi hoa oải hương, Clairol luôn chú trọng hương thơm, mùi hương rất nồng. Tôi nói: "Hỏi đi." Cô điều chỉnh thân thể, vòng chân ngồi trên đùi tôi, đối diện với tôi, ánh mắt long lanh, nói: "Anh có nhớ đến Hà Du Cẩn không? Dù chỉ là đôi lúc?" Tôi không hiểu tại sao Giai Cảnh lại hỏi vấn đề này, tôi vuốt tóc cô nói: "Sao lại hỏi như vậy?" Cô lại xoay người lại, quay lưng về phía tôi, tôi vội vàng, tôi nghĩ sau khi mang thai, cô một người phải làm việc của hai người. "Tò mò. Anh là hận hay yêu cô ta. Năm đó cô ta đã làm hại anh và cả ba mẹ. Nhưng mà cô ta chết rồi, Cao Phi, em thấy kết quả này rất tức cười, kết cục đáng lẽ phải là anh và cô ta ở bên nhau cả đời, nhưng là cả đời không yên ổn." Tôi cũng cảm thấy kết cục này có chút tức cười, nhưng tôi nói: "Em không muốn ở bên anh sao?" Chỉ khi Hà Du Cẩn chết, tôi mới có thể ở bên cô ấy. Cô cầm ngón tay tôi cắn, nói: "Muốn, chết cũng muốn, nhưng Phi, anh cũng nhớ cho kỹ, chỉ khi em cảm nhận được anh yêu em, em mới có thể ở bên cạnh anh." Tôi rút tay ra, tôi không thích hành động này, bởi vì nó làm tôi nhớ tới Hà Du Cẩn, em luôn giả vờ như rất tùy hứng nông nổi hoặc vốn bản thân thật sự rất tùy hứng nông nổi dụ dỗ tôi. Tôi nói với Giai Cảnh, tôi sẽ nhớ kỹ.
Tôi nghĩ tôi thật sự nhớ kỹ, mỗi ngày tôi đều hết sức cố gắng cùng Giai Cảnh an bình trải qua. Tôi bắt đầu chuẩn bị phòng trẻ cho con. Sinh con là một chuyện vừa phiền phức lại vừa vui sướng, tôi vô cùng mong đợi. Tôi muốn sinh con gái, tôi chọn sơn màu hồng phấn cho căn phòng, tốn không ít tâm huyết. Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng làm những chuyện như thế này một cách nghiêm túc. Giai cảnh nhìn tôi cười, cô ấy nói nếu như đứa bé mất đi, tôi nhất định sẽ mất đến hơn nửa cái mạng. Tôi cảm thấy đó là một giả thiết vô cùng ngu ngốc, giống như giả thiết trên thế giới này không có đàn ông và đàn bà vậy. Nhưng vì cô ấy là mẹ đứa bé, tôi bỏ qua cho cô.
Khi trời trở rét đậm lại xảy ra một chuyện lớn, biệt thự của A Du lại bị ăn trộm. Việc này khiến tôi nghi ngờ trang thiết bị bảo vệ của nơi đó, thậm chí tôi còn định căn cứ vào hợp đồng để bắt bọn họ bồi thường. Theo lý thuyết, khu vực ấy cũng tụ tập không ít những kẻ giắt lưng bạc triệu lại sợ sau một đêm tỉnh dậy nhận ra gia tài hóa hư không, làm sao lại có thể không được bảo vệ tốt. Tôi hơi tức giận, về nhà tìm hợp đồng, nhất định phải cho bọn họ một bài học. Nhưng tôi không tìm được hợp đồng. Tôi không biết hợp đồng để ở chỗ nào, hoặc phải nói là có hợp đồng hay không. Tôi tìm một vòng quanh phòng, một lúc sau dừng lại ở nơi đó, tôi nhìn di ảnh của A Du. A Du cười với tôi, trước sau như một, mục tiêu độc nhất vô nhị của em.
Tôi về nhà, cởi dép ngoài cửa, tôi cực kỳ mệt mỏi. Cảnh sát lại kiểm tra một lần nữa, hỏi những câu giống hệt nhau, nhưng bọn họ không thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng. Giai Cảnh đã mang thai ba tháng, cô nghỉ làm, ở nhà chờ sinh. Nếu là lúc trước, tôi sẽ đi qua hỏi cô ấy xem ngày hôm nay thế nào, ăn cái gì, làm cái gì, có nhớ tôi không, con có gì khác thường không, nhưng hôm nay tôi không làm thế, tôi chỉ chào hỏi một hai câu, đi tắm rửa, thay quần áo, sau đó nói với cô ấy: "Anh phải đi ra ngoài, tối nay không thể trở lại." Giai cảnh đứng ở đó nhìn tôi: "Biệt thự trước kia của Hà Du Cẩn à?" Tôi gật đầu: "Anh phải kiểm tra cẩn thận hệ thống an toàn của chỗ đó, em biết đấy, nhà này không phải của anh, nhưng anh lại là người duy nhất có quyền đi vào."
Cô ấy gật đầu, tôi tiến lên hôn cô, "Em đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, dù có trễ anh cũng sẽ trở về ngay. Chúc con ngủ ngon thay anh nhé."
Tôi ra khỏi cửa. Nhưng đêm hôm đó tôi lại nằm mơ, dường như căn phòng đó thật sự có âm hồn ma quái, tôi không có cách nào khống chế bản thân. Trong mộng tôi đã muốn tỉnh lại vô số lần, đây không thể là thật, Giai Cảnh đang có con của tôi, tôi không thể ôm bất cứ suy tưởng gì. Nhưng tôi không thể tự thoát ra được, ôm Hà Du Cẩn, cơ thể tôi như cá gặp nước. Tôi vô cùng căng thẳng, rõ ràng biết đây là sai lầm nhưng tôi thật sự cần cuộc tình viển vông hoang đường này.
 
Nếu như con tôi bị thương tổn dù chỉ một chút, cô xem xem tôi có bỏ qua cho cô hay không
Tôi lắp đặt thiết bị bảo vệ tốt hơn cho căn nhà. Dù bên trong đã chẳng còn lại bao nhiêu nhưng tôi vẫn phải bảo trì nguyên vẹn cho bề ngoài của nó.
Nhưng sau khi lắp đặt tốt, vợ tôi lại nói với tôi, tôi cần đi khám bác sĩ. Tôi cười, nói: "Mặc dù mấy ngày nay anh mệt chết đi, nhưng vẫn chưa đến mức cần đi khám bác sĩ đâu. Có lẽ anh còn khỏe mạnh hơn em nghĩ đấy." "Em nói là nói bác sĩ tâm lý."
Tôi giật mình ngây người, một lúc sau cũng không biết phản ứng thế nào, tôi nghĩ cô ấy chỉ lỡ lời, nhưng Giai Cảnh ngồi rất ngay ngắn, khiến cho chủ đề này thực sự có vẻ nghiêm túc, nét mặt của cô khiến tôi không thể có bất cứ suy nghĩ gì khác, mà tôi cũng không thể bịa đặt vô căn cứ.
Tôi ngập ngừng: "Anh nghĩ, anh sẽ quên chủ đề này đi." Lòng tôi hơi nguội lạnh, không có một người vợ nào lại muốn chồng mình đi gặp bác sĩ tâm lý.
Tôi bèn đứng lên đi về phòng, tôi không thể tiếp tục nhìn gương mặt của cô ấy và tưởng tượng ra trong bụng chủ nhân gương mặt đó có đứa con của tôi.
Nhưng Giai Cảnh còn kích động hơn so với tưởng tượng của tôi, cô ấy đứng lên, chạy đến trước mặt tôi, chặn đường tôi, hình như đã phải kiềm chế rất lâu, cô to tiếng nói:
"Anh không thể từ chối. Anh nói anh không bị mộng du, đúng vậy, không phải là mộng du, mà là bệnh hoang tưởng! Cho đến bây giờ anh vẫn không quên được Hà Du Cẩn, hơn nữa càng ngày càng nghĩ đến cô ta, chuyện này anh không thể phủ nhận."
Tôi nhìn cô ấy, nói "Không phải."
"Dối trá, Cao Phi, anh từ trước đến giờ chưa từng lừa dối em." Cô khóc rưng rức trước mắt tôi, tôi đưa tay lau, an ủi cô ấy: "Anh cam đoan với em chúng ta sẽ sống đến đầu bạc răng long."
Đây là lời hứa tốt đẹp nhất mà một người đàn ông có thể dành cho phụ nữ. Hà Du Cẩn ngàn chờ vạn chờ, ngàn dụ vạn dụ, chính là vì hi vọng tôi có thể cho em một lời hứa như thế, chỉ là, cho tới giờ tôi cũng chưa từng nói.
Giai Cảnh ngủ trong lòng tôi, một đêm đó cô ấy cũng không phiền nhiễu nữa, nhưng cũng chỉ trong một đêm này thôi.
Ngày hôm sau cô ấy đích thân đi gặp bác sĩ tâm lý, tìm bác sĩ cho tôi, hẹn trước thời gian.
Tôi nhìn tài liệu trước mắt, cơn giận từ từ dâng lên, tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ không vướng mắc nữa.
Tôi nói trước mặt cô ấy: "Anh không có bệnh, em rốt cuộc muốn anh nói bao nhiêu lần mới hiểu được, anh không có bất cứ chứng bệnh tâm lý nào cả."
"Vậy anh cũng muốn em nói bao nhiêu lần anh mới hiểu được, anh có bệnh." Suy nghĩ thêm một chút cô còn nói: "Nếu thật sự không có thì để cho bác sĩ kết luận đi, chẳng phải sẽ biết rõ sao?"
"Thân thể của anh sao phải để người khác kết luận chứng minh khỏe mạnh hay không. Anh ăn được uống được ngủ được, làm gì có cái tâm bệnh chết tiệt nào như em nói?" Nói xong tôi không muốn bàn luận vấn đề này thêm nữa.
Tôi xoay người rời đi.
"Nếu như anh không đi gặp bác sĩ, em sẽ phá thai."
Tôi không thể tin nổi xoay người nhìn cô ấy, tôi nghĩ mình có biết cô ta sao? Thật sự là tôi biết. Ngày đầu tiên nhập học đại học, chúng tôi cùng báo danh một chỗ, một mình cô ấy phải xách đống hành lý nặng nề, tôi xách giúp cô ấy về phòng ngủ, để lại phương thức liên lạc. Chúng tôi cùng chọn môn học giống nhau, tham gia cùng một câu lạc bộ. Sau đó chúng tôi bắt đầu hẹn hò trong khu rừng nhỏ, đi dạo trên sân vận động, sau đó, nếu không phải là Hà Du Cẩn xuất hiện, cô ấy sẽ là người phụ nữ duy nhất trong đời này của tôi. Dù cho Hà Du Cẩn xuất hiện, cô ấy hiện tại vẫn là người phụ nữ duy nhất đi cùng tôi đến hết đời. Thậm chí, cô ấy bây giờ còn là mẹ của con tôi, nhưng cô ấy nói cô ấy muốn từ bỏ chức phận này bởi vì một cái lý do ngu ngốc không rõ từ đâu đến, từ bỏ một sinh mệnh vẫn đang lớn dần trong bụng kia.
"Cô cứ thử xem, Tô Giai Cảnh, nếu như con tôi bị tổn thương dù chỉ một chút, cô xem xem tôi có bỏ qua cho cô hay không."
Xin em hãy tin tưởng, anh vô cùng khỏe mạnh
Đầu tháng mười thành phố lạnh buốt, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, như một tầng hơi nước bao phủ trong hầm băng. Trời đêm trong thành phố luôn rất đặc biệt, Thượng Đế như thuận tay cầm chiếc chuông vàng úp chụp lên quả đất, bỗng nhiên trời tối sầm xuống, trở tay không kịp.
Tôi đi bộ trên vỉa hè, gió lạnh đã bắt đầu gào thét, thế nhưng lá cây lại vẫn xanh tươi.
Tôi gọi điện cho Đổng Hành, cậu ta là bạn từ nhỏ của tôi, tôi nói, đi uống rượu đi.
Đổng Hành vừa đồng ý xong đã lập tức xuất hiện trước mặt tôi, nói ngả ngớn: "Không thể tin được đấy, ông cũng có lúc nửa đêm ra ngoài uống rượu, sao lại không ở nhà bên vợ yêu thế." Đổng Hành vốn đã tính nết bất kham, tôi không thể nào so được với cậu ta.
Chúng tôi tìm một quán bar, cậu ta rất thông thuộc, tôi ngửi thấy mùi vị xa lạ trong lòng có chút buồn nôn.
Đổng Hành vừa ngồi xuống một lúc lập tức có người tiến lại đây, là vợ của Hành. Cậu ta biến khỏi tầm mắt tôi, đến khi chơi chán mới lại xuất hiện. Cậu ta nốc một ngụm, hô hấp dịu đi, nằm ngả ra bàn nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
Tôi không bộc lộ hết dục vọng của mình, có thứ tôi vẫn luôn luôn không có đủ, tôi chỉ lắc đầu, "Làm gì có gì, uống rượu tìm gái còn phải cần nhiều lý do thế à?"
Đổng Hành cười, hơi thở phả ra mùi rượu nồng nặc.
"Đi thôi!"
Tôi cầm áo khoác định đi, tôi không chịu nổi thứ mùi này, nếu tôi cần xoa dịu tâm tình thì tôi đã làm được rồi.
"Sớm thế?" Đổng Hành nhìn đồng hồ đeo tay.
"Giai Cảnh sẽ thấy lo cho tôi." Tôi nói. Đây là lý do tốt nhất để đàn ông từ chối xã giao. Nhưng tôi nói ra miệng, trong lòng lại thấy không yên, rốt cuộc cô ấy sẽ lo tôi bị cái gì, lo tôi về muộn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hay trong một phút bốc đồng dây dưa với người phụ nữ khác, hay là lo tôi có hay không cái mà cô ấy gọi là bệnh tâm lý.
"Ông đi đi, tôi còn muốn chơi thêm một lúc nữa."
Tôi đành phải đi về trước một mình, chưa đi được mấy bước, giọng nói của cậu ta vang lên sau lưng tôi, "Nếu hôm nay ông thế này là vì cãi nhau với vợ, vậy tôi phải chúc mừng ông."
Tôi xoay người, nhìn cậu ta, muốn biết ý tứ của câu nói này.
"Bởi vì hôn nhân của ông không hề có sức sống. Không phải do Giai Cảnh, mà là tại ông, Cao Phi. Ông ở trong cuộc hôn nhân này không hề có sức sống."
Lúc tra chìa vào lỗ khóa tôi đặc biệt cẩn thận, phụ nữ có thai thèm ngủ, mà Giai Cảnh lại bị thiếu ngủ.
Tôi đổi giày rồi vào phòng ngủ nhìn Giai Cảnh, cô ấy đã ngủ say, nhưng trên tủ đầu giường vẫn còn để đủ loại tài liệu mà cô ấy sưu tầm được.
Tôi không đếm xỉa đến chúng, tôi đến hôn lên trán cô ấy, nói thầm trong lòng: "Giai cảnh, phiền em xin em hãy tin anh, anh không bị bệnh."
Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với Đổng Hành trước khi về, tôi nói, "Giai Cảnh tin rằng tôi có vấn đề về tâm lý, ông nghĩ tôi có không?"
Cậu ta ngẩn ra nhìn tôi, sau đó nói: "Nếu như cô ấy tin rằng ông có, chắc chắn là ông có."
Tôi hơi khó chịu. Tôi mà lại phải dựa vào đánh giá của người khác xem mình có khỏe mạnh hay không. Chỉ hận không thể đập bàn quát to. Tôi ghét cảm giác như thế này. Nhưng tôi vẫn cầu xin, giống như bây giờ, Giai Cảnh, người hiện nay anh thương yêu nhất, xin em hãy tin tưởng, anh vô cùng khỏe mạnh.
Sau đó, tôi đi tắm rồi đi ngủ.
Nhưng tôi không nghĩ đến, cả cha mẹ của tôi và Giai Cảnh đều đến nhà tập trung đông đủ
Giai Cảnh ngồi trong góc, cô không nói gì nhưng đôi môi mím chặt và ánh mắt kiên định đã nói cho tôi biết sự kiên trì của cô ấy. Cô ấy không nói chuyện với tôi, một câu cũng không, giống như vị quan tòa công chính liêm minh, nếu anh không chấp hành lệnh của ông ta, ông ta vẫn có vô số quyền khiến anh phải thần phục.
Cha mẹ của Giai Cảnh còn kiên quyết hơn. Nếu tôi không đi bác sĩ khám hoặc không chữa hết bệnh, bọn họ nhất định sẽ khiến cho Giai Cảnh phá sạch cái thai này, hơn nữa còn ly hôn.
Cha mẹ tôi nhìn tôi, khuôn mặt trắng bệch, bọn họ cũng không biết làm sao để từ chối một cái yêu cầu như thế, nếu tôi thật sự có cái gọi là bệnh hoang tưởng hay là triệu chứng thần kinh gì đó, giữ lại Giai Cảnh, lương tâm của họ cũng sẽ không yên.
Ở trong phòng, mẹ vuốt tóc tôi nhìn tôi khóc. Bà nghẹn ngào, dùng giọng nói khàn khàn đặc biệt của mẹ nói: "Không nên, không nên đâu con."
Cha im lặng không nói, nhưng tay phải không ngừng chà sát cái chân gãy đó. Đó là dấu ấn vĩnh viễn mà Hà Du Cẩn để lại, sẽ theo cha tôi đi đến hết cuộc đời. Kể từ khi gẫy chân, mỗi khi có chuyện gì cha sẽ làm động tác này, đây là thói quen của ông.
Cả buổi Giai Cảnh chỉ nói một câu, duy nhất một câu, nhưng cũng đủ làm trái tim tôi băng giá. Cô ấy nói: "Cao Phi, tôi sẽ không chấp nhận con tôi có một người cha bị bệnh tâm thần, hơn nữa tôi cũng không thể chấp nhận một người chồng bị thần kinh, anh hiểu không?"
Tôi không biết phải đáp lại như thế nào, giống như vĩnh viễn cũng không thể tin được câu nói này là vợ tôi vừa thốt ra. Cuối cùng cô ấy lại dùng một từ như thế, bệnh thần kinh, không phải là hoang tưởng.
Tôi không biết có người nào bị người nhà của mình gọi là bệnh thần kinh hay không. Nhưng tên thường gọi luôn có cảm tình hơn tên khoa học, hoặc là tạo nên tình cảm.
Tôi cảm giác như tim mình đang bị một cái cưa cưa từng nhát kẽo kẹt kẽo kẹt, tôi nói, "Giai cảnh, em đã quên lời tuyên thệ khi kết hôn rồi." Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
"Đừng nói đến điều đó với tôi, Cao Phi, nếu anh làm tốt, tôi cũng sẽ đáp lại như thế. Nhưng anh tự hỏi lại lòng mình đi. Chỉ cần anh chịu chấp nhận điều trị, tôi vẫn sẽ còn tiếp tục ở bên anh."
Tôi khăng khăng bản thân không bị bệnh, Giai Cảnh khăng khăng chính mình nhận biết rõ ràng.
Hai bên cha mẹ muốn cô ấy dọn về nhà mẹ ở, ý là để cô ấy ở cùng với một người bị bệnh thần kinh hay tiềm ẩn bệnh thần kinh thì không an toàn, nhỡ đâu có một ngày tôi sẽ tự dưng nổi điên lên làm chuyện gì với Giai Cảnh, vì bệnh nhân tâm thần không bao giờ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Giết chết Giai Cảnh, tôi cũng sẽ không phải chịu trừng phạt đạo đức hay pháp luật nào.
Hai tay tôi siết chặt thành nắm đấm, có phải hai năm kết hôn này tôi đã làm gì thất lễ với bọn họ hay không, tôi cố gắng nhớ lại, hết sức nhớ lại, nhưng tôi vẫn thấy mình không làm sai chỗ nào cả. Tôi gọi bọn họ là cha mẹ còn thường xuyên hơn là gọi cha mẹ mình. Ngày lễ ngày tết, lễ tiết gì tôi cũng đều hoàn thành chu đáo. Về tình về lý tôi chưa từng bạc đãi bọn họ, nhưng tại sao lại thành thế này.
Tôi nhớ tôi chưa từng dâng lấy một nén hương cho cha của Hà Du Cẩn, chưa từng quét mộ lấy một lần. Lúc Hà Du Cẩn còn sống, sau khi em liều mạng cứu tôi, tôi phát hiện ra em bị bệnh, ngoại trừ thương cảm và áy náy với em, tôi cũng không cho Hà Du Cẩn thấy một nét mặt vui cười nào, cuối cùng tôi còn không ngừng nhấn mạnh tôi hận em, đến chết cũng sẽ không yêu em. Nhưng mà, em chỉ biết tươi cười với tôi nói, "Cao Phi, em yêu anh"; lúc nào cũng áp sát lấy khuôn mặt lạnh lùng của tôi; luôn coi tôi như báu vật quý giá nhất trên thế giới này.
Tôi đưa cha mẹ trở về, bọn họ tuổi tác đã cao còn vì tôi mà gặp phải chuyện như vậy, tôi thật sự không đành lòng.
Sau khi về đến nhà, tôi nhìn Giai Cảnh đang đóng gói hành lý nói, "Em không cần chuyển ra ngoài, anh sẽ dọn đi."
Thành phố bước vào tháng mười, chúng tôi bắt đầu ly thân.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui