Lúc xe đến bệnh viện rồi, Giản Triển Phong và Tô Mặc đều đang được cấp cứu.
Hành lang vắng vẻ của bệnh viện trong đêm mưa to càng thêm vẻ quái dị, phảng phất trong không khí là sự chết chóc.
Giản Mạt ướt như chuột đứng trước cửa phòng phẫu thuật, mắt nhìn chăm chăm vào đèn báo “đang phẫu thuật”, trên mặt không hề có biểu cảm gì.
Chú Hải tiến lên cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Giản Mạt: “Tiểu thư, tiên sinh và phu nhân là người tốt như thế, hai người bọn họ nhất định không sao đâu.
”“Giản Hằng đâu?” Ánh mắt của Giản Mạt vẫn không động dạy, chỉ là lạnh lùng hỏi.
Chú Hải nhẹ nhàng ho một tiếng, sắc mặt lộ ra sự vô tội và nghiêm trọng: “Thiếu gia vẫn chưa về, điện thoại cũng gọi không được.
”Khóe miệng của Giản Mạt thoáng qua một nụ cười chế giễu lạnh nhạt, trong đáy mắt dần dần hiện lên hận ý.
Trong phút chốc như có cái gì đó lạnh lẽo đâm vào tim cô, khóe mắt cô đỏ lên, cô cắn chặt răng, cứng đầu cứng cổ nuốt nước mát chờ chực chảy ra lại vào trong.
Tại sao tối hôm nay cô lại tin rằng Giản Hằng sẽ đưa cho cô số tiền đó chứ?Rõ ràng đã biết anh ta là một tên nghiện cờ bạc hết thuốc chữa rồi, thế mà cô vẫn tin tưởng được, lại còn bị anh hại đến mất đi lần đầu tiên quý giá của mình.
Nắm tay của Giản Mạt càng siết chặt giống như chỉ cần thiếu một chút khí lực thôi cũng là cô đều không thể chống đỡ nổi nữa.
Thời gian dường như chưa bao giờ trôi qua chậm như thế, Giản Mạt cứ đứng như thế, chờ đợi.
Cô chờ đến khi bên ngoài đã tạnh mưa, sắc trời cũng dần dần sáng tỏ hơn.
Chờ đợi tuy rất lâu, nhưng mà nếu như vẫn chưa có tin gì có nghĩa là vẫn còn hy vọng đúng không?Chỉ có điều, vào thời khắc trời sáng, Giản Mạt cảm thấy như là cả thế giới này đã hoàn toàn quay lưng với cô rồi.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi.
”Giản Mạt nghĩ rằng cô sẽ phát điên mất, thế nhưng lúc nghe bác sĩ nói ra câu đó, cô lại bình tĩnh đến lạ thường: “Bác sỹ, mẹ tôi đâu?”“Bệnh tim của Giản phu nhân tạm thời vẫn đang kiểm soát được, nhưng mà…” Bác sĩ nói đến đấy thì ngừng lại, nhìn cô gái nhếch nhác trước mặt.
“Không sao, tôi vẫn có thể chịu đựng được.
” Giản Mạt nhẹ nhàng nói, thế nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng cô.
Bác sĩ khẽ thở dài: “Lần này tim của phu nhân phải chịu đựng áp lực quá lớn, trong lúc cấp cứu đã ngừng đập mấy lần, tuy rằng đã có thể khống chế được nhưng phu nhân có thể sẽ không tỉnh lại nữa, không chắc chắn lắm.
”Giản Mạt chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, cả người cô không còn lực để chống đỡ nữa, mắt cô tối sầm lại, suýt chút nữa đã ngất đi.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Chú Hải và dì Vương mỗi người một bên vội vàng đỡ lấy Giản Mạt, trên khuôn mặt mệt mỏi của bọn họ toàn là nỗi lo lắng.
Giản Mạt nhắm mắt một lúc lâu rồi mới từ từ mở mắt ra, giọng nói yếu ớt, “Cháu không sao.
”Hàng mi của cô không ngừng run lên, Giản Mạt muốn mình phải mạnh mẽ lên một chút.
Cô nhìn chăm chăm vào giường bệnh vừa được đẩy ra từ trong phòng cấp cứu, đôi tay run rẩy mở chiếc khăn trùm màu trắng.
Nhìn thấy người cha đã không còn một chút sức sống nào của mình, cô lại không thể khống chế được bản thân mà khóc to lên.
“Bố ơi… Bố…” Giản Mạt ôm lấy Giản Triển Phong đau đớn khóc to, miệng cô không ngừng gọi bố, ngoài chữ đó ra thì không biết nói gì nữa.
Dì Vương lén lút lau nước mắt, chú Hải thấy Giản Mạt như thế trên mặt cũng lộ ra vẻ bi thương.
“Cả nhà đang yên đang lành như thế, sao tự nhiên lại…” Dì Vương đã khóc lên thành tiếng: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?”Bác sĩ thấy cảnh này thì âm thầm thở dài, cầm giấy báo tử xoay người rời đi.
Đã thấy cái chết nhiều rồi, mỗi lần cứ thấy cảnh sinh tử ly biệt này lại làm họ đau lòng.
Chỉ có điều bác sĩ còn chưa đi được xa thì đã nghe từ sau lưng truyền đến tiếng hét đáng sợ.
“Tiểu thư! Tiểu thư!”Bác sĩ quay người lại thì đã thấy Giản Mạt mềm nhũn nằm trên mặt đất hôn mê mất rồi.
.