Giản Mạt rất muốn hỏi rốt cuộc Sở Tử Tiêu đã về hay chưa, nhưng vẫn luôn cảm thấy quá đột ngột, về sau cũng không có hỏi, rồi tiếp tục ăn cháo… Cố ăn nửa bát, mặc dù vẫn còn đói, nhưng lại không có khẩu vị.
“Đêm nay anh ở đây với em sao?” Sau khi ăn, Giản Mạt thấy Cố Bắc Thần đi về phía sô pha, không khỏi tò mò.
Thế nhưng rõ ràng, cô đã nghĩ nhiều rồi! Cố Bắc Thần là đi thu dọn tài liệu, sau khi làm xong thủ tục xuất viện cho cô thì đưa cô về Lam Trạch Viện.
Phát sốt cũng chả phải là bệnh nặng gì, hơn nữa sau khi truyền dịch thể Giản Mạt cũng đã đỡ nhiều rồi, suy cho cùng thì trong nhà cũng sẽ thoải mái hơn chút! Cố Bắc Thần sau khi thu xếp ổn thỏa cho Giản Mạt, liền đi về thư phòng, hai ngày nay có một dự án sáp nhập mua sắm, nên hắn thực sự có chút bận.
Bởi vì đã ngủ cả một ngày, nên lúc này Giản Mạt có chút không ngủ được, quyết định cầm điện thoại qua… Thấy có một đoạn tin nhắn.
Mở ra, là Lý Tiêu Nguyệt gửi tới hỏi có gặp Sở Tử Tiêu không.
Giản Mạt bình tĩnh trả lời tin nhắn: "Đột nhiên phát sốt, không có đi được.
”Lý Tiêu Nguyệt rất nhanh đã gửi tin nhắn qua: "Có nghiêm trọng không?”Giản Mạt: "Bác sĩ bảo chỉ là áp lực quá nhiều…”Lý Tiêu Nguyệt gửi một biểu cảm khinh bỉ: "Nàng à, cậu có từng nghĩ qua, coi như cậu tránh được hôm nay, nhưng kế tiếp thì sao? Lạc Thành mặc dù rộng lớn, thế nhưng Cố Bắc Thần và Sở Tử Tiêu vẫn còn có một tầng quan hệ, sớm muộn gì cũng phải gặp.
Trốn được mùng một lại không trốn được mười lăm!”Giản Mạt có chút bực bội và bất đắc dĩ: "Trốn trước đã rồi hãy nói…”Lý Tiêu Nguyệt không đành lòng: "Nàng à, cậu còn yêu anh ấy sao?”Giản Mạt nhìn câu hỏi của Lý Tiêu Nguyệt, trầm mặc một lúc lâu không biết nên trả lời thế nào! Lý Tiêu Nguyệt: "Thôi bỏ đi, đừng trả lời nữa.
Bất kể như thế nào, cậu cũng phải rõ, hiện tại cậu đã là vợ của Cố Bắc Thần, cho dù hai người ban đầu ở bên nhau là vì điều gì đi chăng nữa, thì cậu với anh ấy là không thể nào.
”Giản Mạt: "Tớ hiểu…”Bên ngoài vẫn đang mưa phùn, rích ra rích rắc cũng không quá lớn, nhưng lại không ngừng.
Cuối hè đầu thu, là lúc những cơn mưa của Hạ thành bắt đầu nhiều, điều này khiến cho Sở Tử Tiêu nhớ đến Seattle trong hai năm qua.
Sắp tới thời gian ước định ba năm, anh vẫn luôn gắn bó với tình yêu của họ, cô đợi anh!Nhưng đến cuối cùng thì sao?Chỉ mình anh cố giữ, cô lại không đợi anh! Sở Tử Tiêu lấy điếu thuốc ra, cái bật lửa bằng thép “dang” một tiếng cắt đứt sự im lặng, đồng thời cũng tràn ra một làn khói kỳ quái khi bị châm! Hít một hơi, phun ra khói mù, đồng thời lượn lờ tản ra, ánh mắt mông lung.
Điện thoại di động nhất thời truyền đến tiếng chuông, Sở Tử Tiêu xoay vào trong phòng lấy điện thoại, ánh mắt nhìn thấy có người gọi đến, là Đường Dục! bắt máy.
“Bạn cũ nghe nói hai ta đã về, bọn họ hẹn tụ tập một bữa! ” Thanh âm Đường Dục có chút lưu manh: "Tối thứ sáu tuần này, Night Heaven.
”.