“Nếu em nói, em đang nhớ anh, anh có tin không?” Giản Mạt cười hỏi.
Cố Bắc Thần trả lời không buồn nghĩ ngợi: “Không tin.
”“Nhưng em đang nhớ anh thật đấy…” Giản Mạt ôm bầu tâm sự có đánh chết cũng nhớ nhung Cố Bắc Thần: "Đang nghĩ, liệu có ngày nào đó người thứ ba thứ bốn đến tận nhà tạt axit em hay không…”Giản Mạt khẽ thở dài than thân trách phận: "Tuy em không phải tuýp kiếm cơm bằng nhan sắc… Nhưng nếu một ngày kia anh không cần em nữa, em cũng phải vác mặt đi tìm chỗ dựa mai sau đúng không nào?”Cố Bắc Thần nghe người con gái này huyên thuyên trời Nam đất Bắc, cũng không ngắt lời…Không biết tại sao, với những câu chuyện tào lao bất tận của người con gái này, anh không thấy phiền hà, đôi lúc còn thấy như được giải tỏa.
Ban đầu chọn Giản Mạt làm vợ, là vì có cảm giác mãnh liệt rằng cô ấy hiểu được vị trí của mình…Và nay đã gần hai năm, anh cũng chứng thực được điều ấy.
Người con gái này thi thoảng biết hờn ghen, không gây ảnh hưởng gì lớn, đa phần cũng là để làm vui lòng anh.
Thường ngày cô ấy không bao giờ hỏi anh làm gì… tin đồn có bay ngợp trời cô ấy vẫn bình thản như thường.
Không phải anh không biết bên ngoài nói sao về vị “Cố phu nhân” bí hiểm này, hầu như ai cũng bảo là cô nàng Lọ Lem gả vào nhà quyền quý, dù muốn phản kháng cũng bó tay.
Nhưng cho dù là vậy, cô chưa từng thể hiện một chút gì bất mãn… vẫn như khi hai người lần đầu gặp gỡ, cô cần tiền.
Và hơn một năm qua, quả thực cô cũng chỉ cần tiền của anh.
Nghĩ tới đây, Cố Bắc Thần hơi khó chịu… sao người con gái này lại không giống những cô gái khác, bất kể là người hay tiền bạc, chí ít trong lòng cũng phải có một thứ chứ?Người lái xe là Tiêu Cảnh - trợ lý đặc biệt của Cố Bắc Thần, suốt dọc đường nghe những lời Giản Mạt nói, thi thoảng lại đánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, khóe miệng không kìm được nhếch lên…Kỳ thực, anh ta khá mến người vợ hợp đồng này của vị công tử họ Cố.
Tướng mạo xinh đẹp, lại không bao giờ gây rắc rối cho Cố thiếu.
Quãng đường xe chạy từ Lam Trạch Viên đến biệt thự Lệ Sơn nơi Cố Từ sống chưa đến nửa giờ đồng hồ.
Sau khi xe dừng tại điểm đỗ, Cố Bắc Thần và Giản Mạt xuống xe.
Vừa xuống xe, các dây thần kinh trong người Giản Mạt bắt đầu căng như dây đàn…Tuy biết rõ người đó ra nước ngoài phải một năm mới trở về nhưng cô vẫn không kiềm chế được sự căng thẳng.
“Sao thế?” Cố Bắc Thần nhận ra sự bất thường của Giản Mạt: "Thấy khó chịu ở đâu à?”Giản Mạt vội vàng thu lại bí mật bé nhỏ trong lòng, nhoẻn cười lắc đầu: "Chắc là hơi mệt… Không sao.
”Cố Bắc Thần hơi xị mặt: "Công việc đó có gì hay đâu? Tiền anh đưa em còn không đủ tiêu à?”“Em làm vậy là phòng ngừa bất trắc còn gì?” Giản Mạt bĩu môi nói giọng hờn dỗi: "Ngộ nhỡ một ngày nào đó anh quăng cho em tờ đơn ly hôn… Theo hợp đồng, em không thể dòm ngó ngấp nghé được tiền của anh, cũng phải nuôi sống bản thân mình chứ?”Cố Bắc Thần nghe Giản Mạt nói rành mạch đâu ra đấy, lại thấy khó chịu trong lòng… Người con gái này liệu có hơi đứng đắn thái quá hay không?Mặc dù, đây chính là điều mà anh hy vọng…“Đi thôi.
” Cố Bắc Thần xị mặt, sải bước đi trước.
.