Lâm Uyển Bạch nhăn nhó mặt mày, vò đầu bứt tóc một hồi rồi cũng tự trấn an bản thân.
Coi như là cô xui xẻo, tiền trong túi vốn cũng không có nhiều, mất cũng coi như là cúng cô hồn, đến lúc đi làm lại mượn tạm đồng nghiệp một ít chắc cũng không có vấn đề gì.
Còn điện thoại cũng là hạng cùi bắp, cô cũng không có ai để liên lạc qua lại, thôi thì mất cũng chẳng đáng là bao.
Chứng minh thư thì khi nào có tiền đành đi làm lại vậy.
Nghỉ cho đầu óc thư thả một chút rồi cô cũng nhanh chóng làm thủ tục xuất viện.
Đúng là hắn đã trả dư tiền viện phí, nhưng cô cứ ở mãi thế này thì tiền đâu mà sống.
Trong đầu Lâm Uyển Bạch nhiều năm nay chỉ vận hành xoay quanh tiền bạc và viện phí của bà nên vốn đã khô cằn theo cái lối vật chất như vậy rồi.
Đến chiều tối, cô xuất viện xong liền lập tức tắm gội rồi trở lại làm tại quán rượu.
Dù là công việc này bị người đời xếp vào cái hạng đáng khinh, là một nghề không mấy chân chính nhưng từ trang phục đến tác phong làm việc của Lâm Uyển Bạch đều rất đúng với tên nghề: người rót rượu.
Cô lúc nào cũng chỉnh tề trong bộ áo sơ mi trắng cài nút gần sát cổ với váy chữ A dài vừa chạm đầu gối; mái tóc đen dài xoăn nhẹ cột đuôi ngựa cùng với lớp trang điểm mỏng nhẹ tạo sự trẻ trung.
Vì vậy, nếu không vào quán rượu làm việc mà đi dạo ngoài phố, nhất định người ta sẽ bị vẻ ngoài thanh lịch của Lâm Uyển Bạch đánh lừa, nghĩ cô đây là một thư kí của một giám đốc công ty nào đó.
"Uyển Bạch, đây là hóa đơn bàn số 12" - Quản lí đứng ở quầy đưa tờ danh sách thức uống dài thườn thượt cho Lâm Uyển Bạch.
Cô chau mày ngán ngẩm, bàn khách này kéo cả dòng họ cùng vào bar à? Phàn nàn thì phàn nàn thế, cô vẫn phải cắm mặt cúi mũi đi chuẩn bị rượu.
Vừa bưng rượu đến nơi, Lâm Uyển Bạch đã tranh thủ khui nắp và rót vào vài ly để sẵn trên bàn, không để ý lắm những vị khách bên cạnh.
Lúc chuẩn bị vào trong lấy thêm mấy loại rượu, bên tay cô văng vẳng giọng nói quen thuộc nồng nặc mùi giễu cợt:
"Biết đây là gì không? Một con dao gọt trái cây nhưng lại mang đậm mùi máu.
Mấy hôm trước từng có một cô ả ngu ngốc nào đó định dùng thứ này để tự sát, nhưng may mà có bổn thiếu gia cứu kịp."
Cả đám đàn ông nghe xong liền bật cười khanh khách.
Câu chuyện này rõ ràng không đáng cười, chỉ đáng cười ở chỗ người được đề cập đến đang ở trước mặt bọn họ đây này.
Lâm Uyển Bạch nghe xong liền xoay người nhìn về phía tên vừa mở lời, đương nhiên không ai trồng khoai đất này, lại là tên đê tiện vô liêm sỉ Hoắc Trường Uyên.
Lâm Uyển Bạch nhếch mép: "Sỉ nhục thì cũng sỉ nhục rồi, vậy bây giờ anh trả túi xách lại cho tôi được chưa?"
Hoắc Trường Uyên nghe xong liền lên tiếng trêu ghẹo: "Cái gì? Tôi sỉ nhục cô khi nào? Lúc nãy rõ ràng tôi đang nói đến một cô gái rất ngu ngốc, không lẽ lại là cô?"
Lâm Uyển Bạch nghe xong đầu óc sắp nổ tung đến nơi nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn: "Phải, cô gái đó là tôi.
Vậy bây giờ anh trả đồ cho tôi được chưa?"
"Trả đồ? Được, vậy cô cởi hết quần áo ra ngay tại đây đi?"
"Anh..."
Lời thách thức của Hoắc Trường Uyên dường như đã lọt vào tai gần hết những người có mặt trong quán bar.
Mọi người đều dồn sự chú ý vào chỗ cô, trầm trồ rồi không ngừng xầm xì bàn tán.
Có kẻ còn cá cược với nhau việc cô sẽ cởi đồ hay không, có kẻ còn muốn cá cô mặc nội y màu gì,...
Lâm Uyển Bạch nhìn xung quanh, tức đến run người.
Tay cô nắm chặt thành nắm đấm, thầm chửi mắng Hoắc Trường Uyên.
Tên khốn này đúng là hiếp người quá đáng!
Nhận thấy biểu cảm bất thường của Lâm Uyển Bạch, Tần Tư Niên ngồi cạnh Hoắc Trường Uyên nãy giờ sợ có chuyện không ổn liền lên tiếng: "Trường Uyên chỉ nói bông đùa cho vui nên cô đừng quá để ý.
Muốn cậu ấy trả lại túi xách, thôi thì cô một lần uống hết bình rượu này đi?" - Tần Tư Niên vừa nói vừa chỉ vào bình rượu XO cỡ lớn trên bàn.
Lâm Uyển Bạch lườm đối phương: "Có thật là chỉ cần tôi uống hết thì anh sẽ trả đồ?"
"Thật, Tần Tư Niên này không thích nói đùa."
"Được." - Nói xong Lâm Uyển Bạch liền ôm bình rượu lên, không nói không rằng mà mở nắp nốc một hơi thật dài.
Chẳng mấy chốc, nửa bình rượu đã nằm trọn trong bao tử của cô.
Lâm Uyển Bạch lúc này đã say đến mức thấy trời đất đảo lộn, vốn dĩ uống hết cả bình rượu với tửu lượng của một cô gái là điều không thể.
Tầm nhìn của cô cứ vậy hẹp lại và mờ dần, sau đó ngất lịm đi từ lúc nào không hay biết.
Lúc tỉnh lại, Lâm Uyển Bạch đã thấy mình không còn ở bar nữa, mà lại là một phòng khách sạn hạng cao cấp nào đó.
Cô thở dài một cách chán chường, lần đầu thì còn hoang mang, còn bây giờ chớp mắt thôi cũng đủ biết ai đưa cô đến đây rồi.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, xoa xoa hai bên thái dương một chút rồi nhìn xuống bộ quần áo trên người mình.
Bảo quần áo thì cũng không hẳn, chỉ là một chiếc đầm ngủ suôn vô cùng dễ thay, vấn đề ở đây là người đã thay là ai?
"Bất ngờ không, là tôi đã thay đồ cho cô đấy." - Hoắc Trường Uyên từ ngoài đi vào, làm giọng như chuyện này vô cùng bình thường.
Lâm Uyển Bạch nghe xong liền đưa tay lên che trước ngực, trợn mắt nhìn đối phương: "Anh..."
Hoắc Trường Uyên tiến gần thêm một chút: "Chuyện gì vậy? Sao cô lại thái độ như vậy? Tôi với cô đã từng qua đêm với nhau, hơn nữa lúc thay quần áo cho cô thứ gì cần thấy tôi cũng đều thấy cả rồi, còn che che đậy đậy cái gì chứ?"
Lâm Uyển Bạch nổi trận lôi đình: "Đồ vô liêm sỉ!".
Nói xong cô liền đứng phắt dậy định rời đi, nhưng vừa bước được hai bước thì đã bị Hoắc Trường Uyên kéo ngược về phía sau, khiến cô ngã lên người hắn.
Nhanh như chớp, hắn một tay siết chặt eo, tay kia vịn sau gáy không để cô có bất kì cơ hội nào phản kháng.
Hắn cứ như vậy điên cuồng hôn cô, nụ hôn mãnh liệt đến mức cô sắp không thở nổi nữa rồi.
Bị đắm chìm trong nụ hôn say đắm, Lâm Uyển Bạch như đang bị mê hoặc dần.
Hoắc Trường Uyên giở thủ đoạn cầm lấy tay cô đặt lên chỗ hiểm của hắn, ngụ ý muốn cô làm hắn hạ hỏa một chút.
Trong sự mơ màng, Lâm Uyển Bạch cũng nhắm mắt làm theo.
Hoắc Trường Uyên cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nhưng chẳng được bao lâu thì cô đã mạnh tay đẩy hắn ra, dứt khoát bỏ đi thật nhanh như bị hổ rượt.
Chưa kịp mở cửa phòng, một nhân viên khách sạn đã nhanh hơn cô mà đưa vào rất nhiều quần áo đẹp dành cho phụ nữ.
Lâm Uyển Bạch tiện tay gom đại một cái rồi gấp rút rời đi, không thèm để tâm đến người ở lại.
- ---------------
Tại tầng trệt khách sạn, Lâm Uyển Bạch vừa thay xong quần áo liền tranh thủ ra đại sảnh bắt xe đến bệnh viện.
Dạo này có nhiều chuyện xảy ra quá, khiến cô không có nhiều thời gian đi thăm bà như trước.
Cô vừa đi vừa cúi mặt xem đồng hồ nên đã sơ ý đụng phải người khác.
"A! Xin lỗi!" - Lâm Uyển Bạch giật mình thốt lên như một phản xạ tự nhiên khi quá vội mà đụng phải lại còn giẫm vào giày của một cô gái.
Cô ngước mặt nhìn lên… trời ạ! Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao lại gặp phải Lâm Dao Dao ở đây kia chứ?
Lâm Dao Dao nhếch mép khinh bỉ: "Lâm Uyển Bạch, cô đúng là sao chổi mà, đã ăn bám nhà họ Lâm nhiều năm như vậy, ra đường lại còn báo hại cho tôi."
Lâm Uyển Bạch nhận thấy mình có lỗi liền rối rít xin tha: "Chuyện này là tôi thật tình không cố ý, giày cũng không bị bẩn, chỉ cần..."
Lâm Dao Dao trừng mắt: "Chỉ cần thế nào? Chỉ cần người làm dơ nó dùng tay phủi cho đàng hoàng thì nó mới sạch được chứ."
"Cô đừng hiếp người quá đáng!"
Lâm Dao Dao được nước làm tới: "Hừ, tôi không ép cô phải liếm là may rồi.
Nếu cô không phủi được thì đền giày đi.
Đôi này là phiên bản giới hạn trong bộ sưu tập mới nhất của Dior, cô biết nó có giá bao nhiêu không? E là sống thêm mấy kiếp nữa cô cũng chưa kiếm đủ tiền để trả."
.