Chương 16: Mẹ chồng phiền não
Mẹ chồng tôi nói: con dâu ngoan, mẹ phiền não vô cùng, mẹ không tính phúc, mẹ muốn câu dẫn ông ta—bố chồng con nha!
Đêm, nguyệt hắc phong cao, cùng nhau thông đồng rình rập.
Lần này là ở một ngõ cụt bên cạnh con đường, chỗ này rất nhỏ, ít người qua lại nhất là vào buổi tối, vì vậy có thể nói đây là nơi tuyệt vời nhất để làm những chuyện bí mật mà không sợ ai biết.
Con đường nhỏ này thông tới đường nhà tôi nên bị tôi phát hiện một cách tình cờ, vì vậy thường xuyên lợi dụng để hỏi thăm người, dù muốn hay không thì tối nay tôi cũng vô tình gặp gỡ như trước đây, hơn nữa đó lại còn là người ta quen nữa chứ.
Mặc dù chỗ này không có đèn đường nên hết sức tối tăm nhưng nhờ vào màu bạc của ánh trăng đang toả ra cùng với việc thường xuyên nhỏ thuốc dưỡng mắt tăng thị lực đến 5.2 mà tôi có thể gần như đại khái thấy được cả hai người bên trong đang “quấn lấy nhau” hết sức rõ ràng.
Chỉ thấy Hà Dịch ôm thật chặt lấy tiểu phụ nhân
*
kia, mở môi ra, không biết là đang nói cái gì, tiểu phụ nhân kia tâm tình dường như có chút kích động, dãy dụa cùng phản kháng. Hà Dịch cắn răng, vịn cái đầu của cô ấy rồi cứ như vậy mà cưỡng ép hôn xuống. Dần dần cô ấy dãy dụa cũng không còn mà khóc ròng cũng không, cả hai cứ như tình nhân triền miên ôm hôn không dứt.
(*tiểu phụ nhân: cô gái đã có chồng, ặc, tìm không ra từ hay hơn nên đành để thế=.=)
Tôi bất đắc dĩ đỡ tường thò vào nhìn lén, mắt thấy rõ bộ mặt thật của Hà Dịch thì không khỏi trầm trồ khen ngợi dưới đáy lòng, thật là không nghĩ tới nha, nhìn cậu trai này vẻ mặt ưu nhã ôn nhu mà không ngờ cũng có lúc nhiệt tình bá đạo như thế á.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hình như trước giờ tôi chưa từng thấy con trai bà già kia, tức là chồng cô gái trẻ này đâu cả?
Vốn tôi còn muốn dụ dỗ Hàn Lỗi để anh cùng tôi thông đồng làm bậy, nhưng anh căn bản chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này. Đến lúc mượn ánh trăng nhìn thấy rõ gương mặt Hà Dịch xong, anh lại đột nhiên nở nụ cười khiến tôi không cách nào hình dung ra được.
Được rồi, tôi thừa nhận, nụ cười của Hàn Lỗi so với hai người đang hôn triền miên kia có lực hấp dẫn hơn nhiều. Tôi u mê ngây người nhìn anh đến nỗi bị người này kéo ra khỏi “nơi bí mật kia” lúc nào không biết.
Tôi cứ ngây ra, ý thức cũng mất luôn cho đến khi nghe anh tôi nói: “Ai nha nha, nghĩ không ra em lại thích cái loại này, mặc dù anh không có hứng thú nhưng vì vợ yêu, miễn cưỡng một chút cũng được. Nếu em thấy có hứng thú với kiểu này, lần sau anh dẫn em đi chỗ tốt nhìn cho đủ, nha!”
Tôi nhếch mép, khoé miệng co giật, rốt cuộc là người nào có cảm hứng tốt đây? Nếu không có hứng thú thì sao anh biết được mấy cái chỗ tốt đó chứ?
Gần đây Hà Dịch rất quấn quýt lấy cô gái đã có chồng- hàng xóm của tôi, mặc dù quan hệ này không thể cho ai biết. Còn tôi thì quấn quýt Hàn Lỗi tìm hiểu cái gọi là chỗ tốt của anh là nơi nào…
Hàn Lỗi cũng không nói là không thể xen vào chuyện của người khác, anh bảo còn phải xem xem đúng thời cơ để xen vào hay không?
Rất rõ ràng, thời cơ đó bây giờ còn chưa đến.
Cho nên, mỗi lần ra khỏi nhà mà nhìn thấy cô gái trẻ đó, tôi rất muốn chạy tới hỏi thăm cô ấy nhưng đành chịu đựng. Lúc ở công ty, thấy thân ảnh Hà Dịch, tôi cực lực áp chế, tiếp tục nhẫn nại, cả ngày phải nhịn tới nhịn lui, có để cho người sống nữa hay không đây.
Vì thế cứ mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt thành thật làm việc của Hà Dịch, tôi liền hận bản thân không thể xông lên lôi cổ áo của anh mà quát: “Cậu trai trẻ à, làm Tiểu Tam
*
là một việc hết sức vô đạo đức! Tiểu Tam chính là kẻ phá hư hạnh phúc người ta! Quay đầu là bờ, dĩ nhiên, nếu cậu còn thông minh biết lựa chọn nói cho chị đây hết thảy, chị đây sẽ che chở hai người!”
(*Tiểu Tam: người thứ ba, kẻ đi phá hoại gia đình người khác)
Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ mà thôi, tôi vẫn phải duy trì vẻ tươi cười như cũ.
Vào thời điểm lúc tôi đang tươi cười ở nơi này thì có một người ở nơi khác phiền não vô cùng: “Con dâu ngoan, có phải là mẹ đã già rồi, rất khó coi nên không còn sức hấp dẫn người khác nữa không?”.
Đúng vậy, người đang phiền não chính là bà mẹ chồng đáng yêu của tôi, bà giờ này đang phiền não nhờ tôi chỉ bảo về vấn đề tính phúc
*
với bố chồng.
(*tính phúc: khụ, lần trước chưa cắt nghĩa cho bà con, quên đi mất. Tính phúc tức là…chuyện XXOO đó ạh*đỏ mặt-ing*)
Nhớ lại lúc đó tôi vừa tan ca, nhận được điện thoại của mẹ chồng gọi đến, khó mà có cơ hội được mời ăn cơm một mình cùng nhau cho nên tôi không nói hai lời mặc kệ “chim bồ câu” của Hàn Lỗi, chịu một hồi trừng phạt của anh xong liền chạy ngay tới chỗ mẹ chồng ăn liên hoan
Sau bữa cơm tối, hai người chúng tôi, mẹ chồng-nàng dâu, cùng nhau uống trà tâm sự, nội dung thảo luận chính là làm thế nào để mẹ chồng tôi có thể dụ dỗ được cha chồng tôi, khôi phục được cuộc sống tính phúc như trước.
“Mẹ cứ nói đùa, mẹ vẫn như cũ, trẻ đẹp dẻo dai, tướng mạo vẫn hấp dẫn người khác lắm mà!” Tôi vốn không ưa nói láo, nói thật vẫn tốt hơn nhiều.
Đừng có hoài nghi, tôi đang nói sự thật đó nha. Mẹ chồng tôi mặc dù đã sinh bốn đứa bé, tuổi cũng đã đến đầu năm nhưng vì biết cách bảo dưỡng cơ thể nên vóc dáng vẫn hoàn mỹ như cũ. Thoạt nhìn qua chỉ như mới khoảng ba mươi, cùng lắm đi chăng nữa là bốn mươi mà thôi, mị lực đặc thù của phái đẹp lại càng không thể chê, ngay cả tôi cũng không thể khống chế nổi mà bị hấp dẫn. Cho nên chúng tôi mới nhất trí cùng gọi bà là “Yêu tinh ngàn năm không già” mà.
“Nhưng mà…”, bà nhíu mày, vuốt vuốt miệng chén trà, bĩu môi nói: “Vậy con nói coi tại sao chồng mẹ, ông ta không đụng đến mẹ? Đã 1 tháng rồi còn gì!”.
“Ách…” Điều này nhất định là có nguyên nhân, tôi đề nghị bà đưa bố chồng đi bệnh viện khám thử coi xem sao.
“Hay là, lão già này có người ở bên ngoài?” Mẹ chồng tôi có chút kích động phỏng đoán.
“Không thể nào!” Tôi suy nghĩ một chút, chuyện này tuyệt đối không xảy ra.
Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt bố chồng tôi mỗi lần nhìn vợ là đủ biết, bảo ông đi nuôi tình nhân bên ngoài còn không bằng giết ông đi cho rồi.
“Ừm, mẹ cũng nghĩ thế, lão đầu tử không dám thế đâu…” Mẹ chồng tôi cũng ý thức được khả năng kia xác xuất là vô cùng nhỏ. “Vậy rốt cuộc là tại sao ah?”
“Có thể hay không là đã đến.. thời mãn kinh?” Tôi nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, vẻ mặt mẹ chồng tôi như bừng tỉnh đại ngộ, nắm tay vỗ bàn một cái nói: “Có thể lắm!”
Sau khi suy nghĩ được vấn đề thì cả hai chúng tôi cùng nhau trầm mặc.
Về vấn đề thời kỳ mãn kinh của đàn ông này, mẹ chồng tôi chưa từng gặp phải, tôi lại càng chưa có gặp qua, muốn giải quyết như thế nào cũng là một vấn đề khiến người ta hết sức rối rắm nha.
Mà tại sao gần đây tôi lại hay vướng vào mấy vấn đề rắc rối này thế nhỉ?!
“Vậy…” Mẹ chồng tôi đột nhiên do dự nói, “Mẹ dùng cái thứ thuốc lần trước chuốc cho tiểu tử thối kia thì thế nào?”
Vừa nghe đến viên thuốc thần bí trong truyền thuyết này, tôi lập tức nghiêm túc lắc đầu nói: “Ngàn vạn đừng, con lấy kinh nghiệm của người từng trải nói cho mẹ biết—vì quyền lợi của bản thân tuyệt không nên dùng đến chiêu này.”
Uy lực thuốc kia quá cường, tôi sợ cha chồng tôi chịu không nổi nha.
“Vậy con nói nên làm sao bây giờ đây?” Mẹ chồng nôn nóng hỏi tôi.
“Không bằng… Sắc dụ xem sao!” Tôi liều mạng đề nghị, bằng bất cứ giá nào cũng phải thành công.
“Tiếp tục!” Mẹ chồng tiếp tục thúc giục tôi nói.
Tôi lau lau mồ hôi lạnh đổ dưới cằm, có chút thăm dò nói: “Giả dụ như, thừa dịp đi tắm cùng nhau đi vào, hai người tắm uyên ương chẳng hạn…”
“Chiêu này không thể dùng được.” Mẹ chồng khoát tay, thất bại nói: “Lão già này lúc tắm, khóa cửa còn kín hơn cả két sắt ấy chứ!”
Tôi không nén được cười khan hai tiếng, xem ra bố chồng tôi đã có dự cảm rồi nha, hay là mẹ chồng tôi đã từng đánh lén như thế rồi?!
“Thế thì… Uống chút rượu giúp tăng cảm hứng xem sao?”
“Lão đầu tử tửu lượng rất khá…”
“Thế thì… Áo lót gợi cảm thêm điệu nhảy bốc lửa kích tình?”
“Mắt lão già có chút kém rồi…”
Này cũng không được, kia cũng không được, không có biện pháp rồi, xem ra chỉ còn cách…
“Vậy thì sử dụng tuyệt chiêu xem sao!”
Dưới cái nhìn soi mói muốn chảy nước mắt của mẹ chồng, tôi kiên định chân thành nói: “Một chiêu cuối cùng, đó chính là đem ông ấy trói ở trên giường, xuất chiêu dùng cơ thể để trêu chọc, bá vương ngạnh thượng cung cưỡng gian bố.”
Hai mắt mẹ chồng tôi sáng lên, suy tư trong chốc lát rồi mãnh liệt gật đầu, xem ra là bà đã đồng ý với kế sách này rồi.
“Vậy con nói, mẹ nên lựa chọn cái gì để trói ông ta đây? Cà vạt? Khăn lụa? Khăn lông? Hay là sợi dây…”
Tôi co quắp khóe miệng: “… Tùy ý, mẹ thích cái gì thì lấy cái đó là được…”
Cuối cùng thì mẹ chồng tôi sẽ dùng cái gì để trói cha chồng tôi cũng không được biết, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn mà tràn đầy tự tin cộng thêm xuân tình phơi phới lúc rời đi của bà, tôi không khỏi thay cha tôi cầu nguyện, hi vọng lão nhân gia ông có thể tình nguyện bị trói rồi cùng hòa thuận với mẹ chồng hưởng thụ lạc thú.
Bởi vậy có thể thấy được, mẹ chồng tôi là nữ vương công, mà cha chồng tôi chính là… đế vương thụ nha.
Mặc dù tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã gián tiếp kêu mẹ chồng trói cha lại, nhưng mà tôi vẫn hi vọng bà sẽ thành công, tha thứ cho mâu thuẫn trong lòng tôi đi mà, a-men!
Cha chồng ah, ngài chờ bị công đi!
Chia tay cùng mẹ chồng ở cửa quán trà sau, bởi vì từ đây cách nhà không xa cho nên tôi tính đi bộ về cũng được.
Bầu trời đêm nay tôi như mực, mây đen xấu tính đem ánh trăng sáng ngời giấu đi mất, vì thế ven đường này vốn đèn đường mờ nhạt nay càng thêm hư ảo, không phải là không có tác dụng mà là vì nơi này vốn ít người ghé qua, lại càng bao phủ thêm thứ không khí âm u khiến người ta bất an lo sợ.
Tên côn đồ bất lương vẫn luôn là những nhân vật phản diện không thể thiếu trên các đường phố, bọn họ thích lui tới đây vào buổi tối, tụm năm tụm ba hoặc kết thành một nhóm ngồi ở khúc quanh hút thuốc, trêu chọc mọi người hay hắt nước làm trò, ỷ thế bắt nạt người, giật tiền cướp sắc…
Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn đường, tôi một người đơn độc đi trên con đường nhỏ nên đành tăng nhanh bước chân, không phải vì sợ mà là vì thật sự không có hứng thú ở tại chỗ này thong thả dạo chơi.
Đi qua một khúc quanh vô cùng âm u, tôi đột nhiên nghe thấy những tiếng cầu cứu yếu ớt và sợ hãi.
“Cứu tôi với…”