Một Đời An Ca

Triệu An Ca về đến nhà cũng không đổi dép lê, mang giày của Tần Mặc Bắc đi thẳng vào phòng khách.

Ba và dì đang ngồi trên sô pha xem TV, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô, thoáng liếc qua liền nhìn thấy đôi giày cực kỳ không hợp kia.

Trong lòng Triệu An Ca vẫn còn khó chịu, ánh mắt cũng không nhìn lại bên đây, một mình đi thẳng lên lầu hai.

Ba cô nói với theo, “Về rồi à.”

Dì cũng đứng dậy khỏi sô pha, bước tới và cười nói, “Về muộn thế à, có đói bụng không, gọi dì Lý nấu mỳ cho con nhé?” Cúi đầu nhìn nhìn rồi nói, “Đôi giày này là của bạn học nam nào thế con?” Giọng điệu kiểu như vừa muốn nói nhưng xấu hổ lại thôi.

Triệu An Ca nghiêng mặt qua liếc bà ta một cái, nói: “Không đói.” Vừa xong thì chạy lên lầu luôn.

Cô hiểu rất rõ kịch bản của bà mẹ kế nhà mình, chuyện lớn chỉ sợ không đủ ầm ĩ, mà thật không ầm ĩ cũng sẽ lặng lẽ gây ra động tĩnh, còn rất đặc biệt nhiệt tình.

Gặp phải tình huống như thế này, cứ dựa trên nguyên tắc bỏ mặc làm ngơ không để ý tới là được.

Bà ta ngồi lại ghế sô pha nói, “Hôm nay tâm tình đại tiểu thư không tốt cho lắm, hay là thi không tốt nhỉ?”

Ba cô châm điếu thuốc, dựa vào sô pha, quay đầu nhìn thoáng qua Triệu An Ca, nói, “Tôi cũng không mong nó thi tốt.”

Thật ra Triệu An Ca nghe hết, nhưng hôm nay tâm tình cô quả thật không tốt, không muốn cãi nhau với ba cô.

Lúc đi đến cửa phòng ngủ, Triệu Tiểu Tinh chạy tới, ôm cẳng chân cô, “Chị, chị đi đâu vậy, em nhớ chị muốn chết luôn.”

Triệu An Ca cúi người xuống, nhéo nhéo gương mặt tròn mũm mĩm của cậu bé, “Hôm nay chị đi giải cứu trái đất, sao em vẫn chưa ngủ hả?”

Mặc dù cảm tình của cô với mẹ kế không tốt, nhưng với đứa em trai bảy tuổi cùng cha khác mẹ này lại vô cùng thân thiết.

Cô vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng gọi của bà ta ở dưới lầu, “Tiểu Tinh, quay về phòng ngủ đi, đừng làm ồn đến chị con nữa.”

Nếu là lúc bình thường, dì càng không muốn cho hai người chơi với nhau, cô sẽ càng cố tình đùa giỡn nhiều hơn nữa, cười đùa ồn ào hơn, nhảy điệu cây táo nhỏ, điệu cưỡi ngựa và cả điệu con thỏ, chơi đùa ngất trời mây luôn ấy chứ.

Nhưng mà hôm nay cô muốn ở một mình.

Triệu An Ca cười cười rồi cúi người xuống nói với Triệu Tiểu Tinh, “Hôm nay chị hơi mệt, bữa khác sẽ tìm em chơi nha.”

Triệu Tiểu Tinh bịn rịn buông tay cô ra, khẽ nói chúc ngủ ngon, rồi quay về phòng mình đi ngủ.

Triệu An Ca ngồi trên sô pha cởi giày của Tần Mặc Bắc ra, chân trần rửa sạch, rồi lại đi chân trần bò lên giường.


Cô ngắm nhìn đôi giày kia, cầm di động lên, bấm vào vòng bạn bè.

Trạng thái mà cô phát lúc trước, ‘Bảo bối lớn nhà ta là đẹp trai và sáng nhất’, có mười lượt thích, mười bình luận.

“Bồ Câu Lớn*, cậu đã thành công rồi à? Mau phát lì xì đi chứ.”

“Đây là cái tình huống gì thế này.”

“Bảo bối ở trên là tôi đây này.”

(*) Trong tiếng Trung cách đọc từ Ca và Bồ Câu hơi giống nhau. Ca là [gē] còn Bồ Câu là [gē·zi]. Ny nghĩ đây là tên gọi thân mật của mọi người với nu9 thôi.

……..

Triệu An Ca không trả lời một tin nào.

Cô kéo xuống phía dưới, thấy bài đăng kia của Tần Mặc Bắc, “Điểm thi Đại học cao nhất là 501-601”

Có không ít bạn học phản hồi, tất cả đều là trêu chọc hotboy thật hài hước thật vui tính, thậm chí ngay cả chủ nhiệm lớp cũng ấn cái like.

Bọn họ đều cho rằng bài này chỉ là đùa vui mà thôi.

Trước kia, hễ khi Tần Mặc Bắc đăng bài lên vòng bạn bè, dù chỉ là chuyển tiếp bài báo hay quảng cáo, chắc chắn cô sẽ bấm thích hoặc là bình luận, đôi lần còn dài tận ngàn tám trăm chữ, túm lại chính là tự nói nhảm một mình.

Nhưng lần này cô không có bất kỳ hành động nào.

Cô bấm vào ảnh đại diện của anh, gửi cho anh một tin “Mình về đến nhà rồi.”

“Bồ Câu Lớn ơi, bà nội điện thoại này, có chuyện gấp, nhanh lên.” Ba cô vừa gõ cửa vừa gọi lớn.

Triệu An Ca nằm trên giường không muốn di chuyển, nói với ra cửa, “Ba, ba nói với bà nội con là con ngủ rồi đi.”

Ba cô lại gõ thêm vài cái nữa, “Bà nội vừa mới nghe giọng con rồi, nhanh lên.”

Triệu An Ca đành phải trèo xuống giường, đi chân trần ra mở cửa, cầm điện thoại nói, “Bà nội ạ.”

Giọng bà nội truyền từ điện thoại ra, “Cháu gái cưng của bà, nghỉ rồi à, nói ba chở con về đây đi, Tây Thi sắp sinh rồi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi, về nhanh đi.”

Tây Thi chính là con heo cưng của bà nội, nghe đâu phải tốn rất nhiều tiền để mua, phải vận chuyển từ Hà Lan qua, khi ấy thân nó dài nhưng không lớn, thế mà bây giờ mới có ba bốn tháng, nuôi lớn còn to hơn cả cô.


Một ngày nọ, nó chạy từ trên sườn núi về, sau đó mang thai mà không biết của loài nào.

Triệu An Ca không còn gì để nói bèn trả lời, “Đường kính xương chậu của heo mẹ nhập khẩu dài gấp đôi so với bề ngang của heo con, rất dễ sinh, bồi bổ chút là được thôi à. Lỡ như khó sinh, không phải còn có bác sĩ thú y đó sao, vả lại còn chú hai nữa mà.”

Giọng bà nội lại vang lên, “Không được, không được, dẫu sao vẫn không đỡ đẻ giỏi bằng con, tay nghề đỡ đẻ của con là tốt nhất Triệu gia chúng ta, mau về đây đi. Haizz, Tây Thi lại đói bụng nữa rồi, bà đi làm đồ ăn cho nó đây. Cúp máy, moaz moaz moaz.”

Không đợi Triệu An Ca hôn moaz moaz moaz trả lại, đầy bên kia đã cúp máy.

Ba cô nhận lại điện thoại nói, “Dọn đồ đi, chiều ngày mai gọi chú Lưu chở con về đấy.” Nói xong nhìn qua đôi giày thể thao nam gần đầu giường con gái, “Nghỉ hè năm nay con ở lại chỗ bà nội đi, khi nào điền nguyện vọng thì ba gọi chú Lưu đón con.”

Sau đó đi xuống lầu.

Triệu An Ca cũng không có ý định giải thích về sự tồn tại của đôi giày kia, cô xách giày mang vào toilet giặt sạch sẽ, buổi chiều ngày mai cô phải đi rồi, nên trước khi đi phải giặt sạch, phơi khô, chiều ngày mai mang theo giữ lại xem như nhìn vật nhớ người.

Cô giặt giày xong rồi ngâm chân, sau đó cầm một cái đồ chà chân hình người vừa lùn vừa nhỏ chà chà ở gót bàn chân và phía trên.

Trước đây mỗi ngày ở nông thôn cho heo ăn, đều là đi chân trần vào trong chuồng heo, có đôi khi còn phải dùng chân đạp đạp thức ăn trong máng heo, cứ như vậy đã nuôi lớn được biết bao đàn con đàn cháu họ nhà heo từ thế hệ này đến thế hệ khác.

Nếu nhìn gần hơn, tay chân cô thô ráp hơn so với những cô nàng mềm mại đáng yêu cùng lứa.

Sau này kỹ thuật nuôi heo được cải thiện hơn, không cần cô dùng chân để đạp nữa, rồi mới từ từ chăm chút lại một chút.

Tần Mặc Bắc mang một đôi tất trắng, từ đồn cảnh sát đi đến sân ga bắt xe bus về nhà.

Trên đường có không ít người nhìn ngó chân anh.

Chân không loạn ngoài đường, nhìn thoáng qua rất giống như tên thần kinh, nhưng anh không màng để ý.

Sau khi xuống xe còn phải đi thêm một đoạn ngắn mới có thể về đến nhà.

Lúc đến đầu đường, có một bà lão ngồi dưới gốc cây phe phẩy quạt lông ngỗng hóng mát, thấy anh chỉ mang một đôi tất, dù thế nào cũng đòi về lấy giày của ông lão nhà bà ra cho anh mang.

Bà nói cái lạnh là từ lòng bàn chân truyền vào, không thể đi chân đất.

Tần Mặc Bắc bị kéo đi nên không còn cách nào khác, đành phải ngồi chờ trên chiếc ghế đẩu nhỏ.

Trước khi bà lão đi, còn dặn anh phải canh chừng cái ghế, đừng để cho người ra lấy nó.


Ghế đẩu này là loại ghế xếp, rất nhỏ, dáng người cao một mét tám mươi sáu như anh ngồi xuống, nhìn thế nào cũng cảm thấy nó cứ như sắp bị anh đè bẹp.

Không lâu sau, bà cầm một đôi giày miệng vuông của ông lão đi đến, Tần Mặc Bắc ướm thử, hơi nhỏ, ở sau còn dư gần nửa gót chân ra ngoài, nhưng nếu bỏ qua chi tiết này cũng có thể lết về đến nhà, nói sao thì cũng như mang dép lê ấy mà.

Dù thế nào đi nữa cũng tốt hơn là đi chân đất.

Đường về nhà còn ít nhất phải hơn mười phút đi bộ.

Bà lão hào hứng như cô gái trẻ nhìn Tần Mặc Bắc mang giày, vừa cười vừa nói, “Vừa vặn luôn, vừa luôn rồi.”

Tần Mặc Bắc cúi đầu ngó qua ngó lại đôi giày, cười cười nói, “Ngày mai, con sẽ trả lại cho bà nha.”

Bà lão phất phất cây quạt đáp, “Thôi khỏi, con mang cũng vừa chân, cứ giữ lại mà đi.”

Tần Mặc Bắc vẫy tay chào bà, quẹo vào con đường nhỏ đi về nhà.

Con đường nhỏ này đã lâu chưa sửa lại, mặt đường xi măng đã bị nứt ra thành từng mảng nhỏ, bùn đất bên dưới lầy lội thấm lên mặt trên. Hai bên đường còn có nhiều đá vụn, nhưng may mà có đôi giày của bà lão nên chân anh không bị hề hấn gì.

Quả là trên đời vẫn còn nhiều người tốt.

Lúc về đến nhà, mẹ anh đang ở trong phòng khách tập yoga, đây là hoạt động bắt buộc phải làm của bà mỗi ngày.

Thấy anh trở về, hỏi, “Đã ăn chưa, nếu vẫn chưa ăn thì có salad rau xà lách trong tủ lạnh đó.”

Tần Mặc Bắc đổi giày vào nhà, rửa tay xong nói, “Mẹ, hai ngày này mẹ ở nhà rảnh rỗi thì thu dọn đồ đi ạ.” Nói xong lấy ra một trăm tệ từ trong túi tiền đặt lên bàn, “Siêu thị mini ở đầu đường có bán túi vải, mẹ rảnh thì mua hai cái, đóng gói chăn và quần áo để sau này còn dùng nữa.”

Lưu Khả Di đang nhắm mắt ngồi thiền, hít vào thở ra mấy hơi dài rồi mới đáp, “Xấu lắm, mẹ không muốn đâu, mẹ dùng cái vali ban đầu kìa, cái màu cam lúc trước mua ở Pháp ấy.”

Dừng một chút lại hỏi, “Chuyển nhà à?”

Tần Mặc Bắc ‘dạ’ một tiếng.

Mấy tên côn đồ đã biết bọn họ ở trọ ở gần đây, bằng không sẽ không chặn đường anh đúng lúc như vậy. Ngay cả đoạn đường đi thi đại học của anh cũng bọn nó chặn đón.

Lưu Khả Di thay đổi sang tư thế yoga khác nói, “Bây giờ muốn chuyển phải chuyển đến nơi có không khí trong lành, như thế mới tốt cho hệ hô hấp. Tốt nhất là vừa dựa núi lại gần sông, lúc trước chúng ta thường đi chơi hè ở khu nghỉ mát Thừa Nam đó, chọn nơi nào gần giống vậy là được.”

Tần Mặc Bắc không nói chuyện.

Lưu Khả Di đứng dậy từ thảm yoga đi xuống, nhìn chằm chằm gương mặt anh hỏi, “Con đánh nhau với người ta, con đánh với người ta sao, có muốn gọi bác sĩ Lưu khám cho con không?”

Tần Mặc Bắc khoát tay nói, “Không có ạ, chỉ đụng trúng cây cột điện thôi,” Nói xong liền đi vào phòng ngủ.

Trên mặt vẫn còn ổn, không cảm thấy đau, chỉ là ở khóe miệng bị trầy một lớp da. Anh cởi quần áo, nhìn vào gương, chỗ xương sườn là đau nhất, xem xong lấy tay ấn ấn, xương cốt chắc là không có bị gì, nghỉ ngơi nhiều một chút là khỏe lại thôi.

Tắm xong bôi thuốc mỡ rồi nằm xuống giường, Tần Mặc Bắc lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn của Triệu An Ca gửi cho mình, anh ngẫm nghĩ rồi vẫn là không hồi âm.


Nằm tới mười phút, anh bước xuống giường, điều chỉnh ánh sáng của đèn ngủ xuống mức tối nhất, rồi đi đến ngồi xuống phía trước giá vẽ bên cạnh bàn học.

Buổi tối ánh sáng không đủ, không thích hợp để vẽ tranh màu nước, nhưng phác họa sẽ không ảnh hưởng gì. Anh ngồi trên ghế cầm túi đựng bút chì ra gọt từng cây một, từ HB cho đến 10B.

Dường như hôm nay không có chủ đề gì, cũng không nghĩ sẽ vẽ cái gì, cứ tùy tiện mà vẽ.

Chờ cho đến khi anh đã phác thảo xong đường cong của khung sườn, thêm vài nét bút đơn giản tăng độ sáng ở trên bức tranh mới phát hiện ra, là một đôi chân trần của người con gái, chỉ cao hơn mắt cá chân một chút.

Đôi chân này có đường cong rất đẹp, đúng chuẩn với khuôn chân.

Tần Mặc Bắc nhìn chằm chằm nửa ngày, cảm thấy nghĩ thế nào cũng không đúng, thế là sửa lại hình dáng bản phác thảo, tất cả chi tiết đều nới ra thêm một chút, bề mặt của đường vân da trở nên thô ráp hơn vì bút chì than đen sửa đi sửa lại mấy lần, nhưng nhìn thoáng qua quả nhiên cũng vừa mắt hơn.

Vẽ hoàn thành bức tranh, Tần Mặc Bắc rửa tay, nằm lên trên giường lấy điện thoại ra lướt lướt mấy cái, rồi mở bản đồ điện thoại ra.

Muốn chuyển nhà, cần phải tìm phòng trước. Thi Đại học không được nhưng vẫn phải còn sống tiếp, không phải sao.

Nơi vừa dựa núi lại gần sông, phải ra khỏi thành phố, đi qua vùng ngoại thành, cứ đi theo hướng nam, lần theo hướng nam là đến.

Ở nơi này có một thôn gọi là thôn Thượng Pha, phía sau thôn là một sườn núi dốc, còn có nhánh sông nhỏ chảy ngang qua.

Vậy chọn nơi này đi, tên cũng rất hay, thôn Thượng Pha *, cũng rất may mắn. Nếu ở lại đây ba tháng, đoán không chừng có thể đổi vận nữa ấy chứ.

(*) 上坡: 上 là lên, 坡 là sườn núi, ý nghĩa là tiến lên cao, tiến về phía trước.

Mẹ anh yêu cầu là một chuyện, còn nguyên nhân quan trọng nhất là vì, một nhà trưng bày triển lãm mà anh hợp tác dạo gần đây đang nhận tranh vẽ có đề tài nông thôn.

Thôn Thượng Pha đúng là một địa điểm rất tốt để vẽ tranh phong cảnh.

Sau khi công ty gia đình phá sản, ba anh bỏ đi không biết tung tích, cuộc sống mẹ con toàn bộ đều dựa vào việc anh bán tranh để chống đỡ. Tiền nợ thiếu người ra, anh sẽ từ từ tích cóp sau.

Trừ đi số tiền bán tất cả tài sản nhà cửa và những thứ có giá trị khác, vẫn còn nợ người ta hơn tám trăm vạn. Thiếu nợ trả tiền, đạo lý hiển nhiên, Tần Mặc Bắc không có gì để nói.

Buổi sáng ngày hôm sau, anh ở nhà thu dọn một số đồ đạc đơn giản, dùng cơm trưa xong rồi bấm vào địa chỉ trên bản đồ, bắt một chuyến xe bus đi từ thành phố về nông thôn.

Trên xe có không ít người, hành lý cũng nhiều, thậm chí còn có một bao phân hóa học nằm cạnh chân anh, phía sau lưng có người cầm hai con gà, vỗ cánh phành phạch, trong xe toàn mùi của gà.

Nhưng chuyến xe này không vào trong thôn Thượng Pha, mà dừng lại từ quốc lộ đến thôn khoảng ba bốn kilomet.

Tần Mặc Bắc xuống xe, có vài chiếc xe ba gác đỗ ở bên đường, đi một chuyến đến vùng lân cận là khoảng năm sáu đồng, Tần Mặc Bắc tùy tiện mắt một chiếc.

Vừa vào trong thôn, còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh để vẽ tranh, chợt nghe tiếng loa phát thanh trên đỉnh đầu hét lên, “Triệu An Ca, heo nhà cô ủi vườn rau nhà Nhị Cẩu, nghe được thông báo, nhanh chóng đến ủy ban thôn ngay lập tức! Triệu An Ca, heo nhà cô ủi vườn rau nhà Nhị Cẩu….”

Heo của Triệu An Ca, Nhị Cẩu, vườn rau.

Nơi đặc biệt này đang đùa cái quái gì hả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận