Chung Tình đi vào phòng bệnh của Chu Minh, thấy một người phụ nữ đứng tuổi đứng cạnh giường, dạo khá giống Chu Minh, Chung Tình đoán đó là mẹ anh.
Chu Minh đang ngồi dựa vào bên giường, nhìn thấy cô, nhất thời mặt giãn ra thành một nụ cười, “Chung Tình.”
Chung Tình cầm cặp lồng đi lại, người phụ nữ xoay người nhìn cô, ánh mắt lạnh thấu xương, trái tim Chung Tình căng thẳng. Chu Minh mở miệng, “Mẹ, đây là Chung Tình.”
Chung Tình mỉm cười, “Cháu chào bác.” Đây là lần đầu Chung Tình gặp bà Chu, Phương Thục Anh.
Phương Thục Anh nhìn thẳng cô, “Cô chính là Chung Tình?” Chung Tình gật gật đầu, thái độ của Phương Thục Anh không có chút nào dễ chịu.
Quả nhiên, Phương Thục Anh chất vấn, làm khó Chung Tình, “Rõ ràng xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cô không báo cho tôi biết?”
Chu Minh thấy mẹ hỏi, vội kéo bà, “Mẹ, là con không cho cô ấy báo.”
“Con thì biết cái gì? Nếu không phải sáng nay A Hoành gọi điện ẹ, mẹ còn chẳng biết gì, con thật là muốn hù chết mẹ mà.” Phương Thục Anh tức giận nói, lại trừng mắt nhìn Chung Tình.
Chung Tình không biết nên nói gì, chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên.
Chu Minh kéo tay mẹ, để bà ngồi xuống, sau đó nháy mắt với Chung Tình, bảo cô cũng ngồi xuống. Chung Tình cười gượng, vẫn đứng.
“Mẹ, đây là tai nạn, con sợ mẹ lo lắng nên không nói ẹ biết. Ai biết mẹ lại thần thông quảng đại như vậy, nếu biết trước thì con đã không giấu.” Chu Minh trấn an mẹ
Phương Thục Anh khẽ liếc nhìn cặp lồng trong tay Chung Tình, “Giờ mới đến, Chu Minh đã chết đói rồi.” Phương Thục Anh bực tức chuyện cô không báo về tai nạn, lại càng không hòa nhã được.
Chu Minh lại cười nói, “Gì vậy?”
Chung Tình đặt cháo trên tủ cạnh giường, “Cháo trứng.”
Phương Thục Anh hừ một tiếng, “Cái thứ vô vị.”
Chu Minh khẽ gật đầu, ý bảo Chung Tình mở ra, Chung Tình mở cặp lồng, mùi hương tỏa ra bốn phía, Chu Minh vội nói, “Thơm quá.”
La hét muốn ăn, Phương Thục Anh cau mày ngồi một bên. Chung Tình lấy một bát cháo đặt vào tay Chu Minh, anh nhanh chóng ăn hết một bát, cuối cùng còn khẽ liếm liếm môi, “Em làm à?” Chung Tình gật gật đầu.
Chu Minh vừa lòng gật đầu, “Tay nghề rất tốt.” Phương Thục Anh ở bên cạnh không buồn lên tiếng.
“Hôm nay thấy thế nào?” Chung Tình nhẹ giọng hỏi.
“Rất tốt, lát nữa sẽ kiểm tra lại.” Chu Minh thấy trong mắt cô toàn tơ máu, có chút lo lắng, “Sao vậy? Tối qua không ngủ được à?”
Chung Tình nhợt nhạt cười, “Có một chút.”
“Vậy em về trước đi, ở đây cũng ổn rồi.” Sắc mặt của cô vẫn trắng bệch như tối
“Không sao.” Chung Tình thản nhiên cười nói, “Lát nữa em còn phải đến công ty, có tài liệu cần giao cho lãnh đạo. Sắp xếp xong mọi việc em lại đến.”
Chu Minh giữ tay cô, “Đừng vất vả như vậy, xin phép công ty về nhà nghỉ ngơi đi. Ở đây có mẹ anh rồi, đừng lo lắng.”
Chung Tình khẽ lắc đầu, “Không vất vả.” Cô rút tay khỏi anh, hơi gật đầu với Phương Thục Anh ở phía sau, “Bác gái, cháu đi trước, lát nữa cháu đến.”
Phương Thục Anh bĩu môi, “Cô Chung cũng không cần đến nữa, ở đây không cần cô.”
Chu Minh khẽ gọi, ngăn cản mẹ.
Chung Tình mỉm cười không cho là đúng, “Chu Minh, nghỉ ngơi đi.” Nói xong, cầm túi xách đi ra.
Chung Tình ra khỏi bệnh viện gọi điện cho Mạnh Tưởng, nói muốn về lấy máy tính xách tay. Mạnh Tưởng nói sẽ đến đón cô, cô vội vàng từ chối, cô sẽ đến chỗ anh lấy chìa khóa.
Bắt taxi, Chung Tình đến dưới công ty của Mạnh Tưởng, rất nhanh đã thấy Mạnh Tưởng chạy xuống. Vừa thấy cô, anh liền hỏi, “Chu Minh sao rồi?”
“Tốt rồi, mẹ anh ấy chăm sóc cho anh ấy.” Chung Tình nói.
“Tiểu Tình, hay để anh gọi người đưa em về?” Mạnh Tưởng nhìn khuôn mặt trắng xanh của cô, rất lo lắng.
“Không cần đâu, em phải đến công ty.” Chung Tình nhận chìa khóa, “Em lấy đồ xong sẽ mang đến đây cho anh.”
“Không cần phiền phức như vậy, tối anh đến đón em, cùng về nhà.” Mạnh Tưởng nhìn cô, giọng nói nặng nề.
Về nhà?! Trái tim Chung Tình nhảy dựng, vội ngăn cảm giác quái dị lại, “Xong việc em sẽ đến bệnh viện, có lẽ hơi khuya, anh về trước đi.”
Mạnh Tưởng nhìn thẳng cô, chậm rãi mở miệng, “Không sao, anh đến bệnh viện đón em.”
Chung Tình nhìn ánh mắt kiên quyết của anh, không kháng cự. Cô giục anh nhanh lên trên, có việc gì thì gọi điện thoại, nói xong xoay người rời đi.
Mạnh Tưởng nhìn theo bóng cô, cảm xúc gợn sóng, suy nghĩ của cô bây giờ chỉ có Chu Minh. Nhìn bộ dáng mệt mỏi của cô, anh cũng không nhẫn tâm cưỡng cầu, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh cô, đã là hạnh phúc. Anh thu lại sự cô đơn, chấn chỉnh tinh thần đi vào thang máy.
***
Chung Tình về nhà Mạnh Tưởng lấy máy tính xách tay, sau đó đến công ty.
Đồng nghiệp vừa nhìn thấy cô, lập tức vây đến hỏi thăm, Chung Tình lạnh nhạt giải thích không cẩn thận bị xe máy đúng phải, cô không thích bị chú ý nhiều.
Quản lí vừa nghe nói cô đến, vội gọi cô vào. Chung Tình biết giám đốc vẫn lo lắng chờ kết quả nghiên cứu thị trường ở thành phố S của cô, may mà trước khi về cô đã làm báo cáo và đưa ra phương án. Cô giải thích với quản lí, quản lí rất vừa lòng, liên tục khích lệ hiệu suất làm việc của cô. Sáng nay, lão tổng còn thúc giục
Chung Tình báo cáo với quản lí xong, nói trong nhà có việc, xin phép ông giao lại công việc cho người khác. Quản lí nóng nảy, nghĩ Chung Tìn oán giận vì đi công tác mệt nhọc, vội an ủi cô, hứa hẹn đợi cô hoàn thành hạng mục này, nhất định sẽ tặng cô một món quà lớn, hy vọng cô cố gắng làm tiếp.
Chung Tình nhìn ánh mắt lo lắng của quản lí, trong lòng khó xử. Cô biết công ty rất chú trọng hạng mục này, nhưng nghĩ đến Chu Minh còn nằm viện, cô không thể không lo cho anh. Cô xin quản lí ang công việc về nhà làm, cô cam đoan sẽ hoàn thành hạng mục đúng thời hạn.
Quản lí thấy cô kiên quyết, cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng yêu cầu cô giữ liên lạc. Chung Tình đồng ý, cầm laptop đi ra, kiểm tra lại tài liệu, rồi rời khỏi công ty.
Ra khỏi văn phòng, lại gặp Chu Cần. Chu Cần vừa thấy bộ dáng cô, vội vã chạy lại, cầm tay cô lo lắng hỏi, “Làm sao vậy?”
Chung Tình nhìn ánh mắt quái dị của mọi người, kéo Chu Cần ra khỏi công ty, đi xa một chút mới buông cậu ra, “Đừng có làm lớn chuyện, chỉ là bị đụng xe một chút thôi.”
“Tai nạn ô tô?” Chu Cần kinh ngạc nhìn vết thương của cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng.
“Không phải, xe máy, không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi đau chút thôi.” Chung Tình nghiêng đầu, cảm thấy Chu Cần phản ứng quá mạnh, nhưng sự lo lắng quan tâm của cậu làm cô thấy ấm áp. Cậu nhóc này vẫn luôn như thế.
“Sao lại bất cẩn như vậy?” Chu Cần nhìn nhìn, xác nhận mọi thứ trên người cô đều khỏe mạnh.
“Được rồi, đừng lo, mau vào đi, tôi đi trước.” Chung Tình vỗ vỗ vai cậu, nở ra một nụ cười, cô thật sự không muốn người khác
Chu Cần nhìn cô rời đi, không cam lòng kêu lên, “Định đi đâu, tôi đưa em đi, tôi có xe.” Chung Tình quay đầu cười, khoát tay, sau đó đi vào thang máy. “Tạm biệt.”
Chung Tình tựa vào thang máy, nghĩ đến bộ dáng đáng yêu của Chu Cần, hơi áy náy, hiện giờ rất khó gặp được chàng trai nào đơn thuần như vậy.
Chung Tình mang theo laptop đến bệnh viện, thấy Chu Minh đang gọi điện thoại, trên giường để đầy sổ sách, anh đang bận. Nhưng không thấy Phương Thục Anh. Nhìn thấy Chung Tình đi vào, vội đè điện thoại lại, “Lại đây.” Chung Tình mỉm cười đi lại.
Chung Tình ngồi ở chiếc ghế dựa cạnh giường, Chu Minh giục đối phương nói ngắn gọn, một lúc sau mới ngắt máy.
“Từ công ty đến đây à?” Chu Minh nhìn chiếc laptop và tài liệu trên tay cô hỏi.
“Em đã xin phép công ty cho nghỉ, nhưng vẫn còn chút việc phải làm.” Chung Tình đặt tài liệu sang bên cạnh. “Mẹ anh đâu?”
“Anh bảo bà về rồi.” Chu Minh cười, “Em đừng trách mẹ anh, thật ra bà chỉ là vì thương anh thôi.” Vừa rồi thái độ mẹ đối với Chung Tình không tốt, anh biết Chung Tình không vui.
“Không sao.” Chung Tình lạnh nhạt, mọi bà mẹ đều luôn lo lắng cho con mình.
“Mẹ anh là một người rất cường thế, ở nhà đều là bà định đoạt, bố anh không thể quản được.” Chu Minh giải thích, “Mẹ anh rất tốt, ở lâu em sẽ thấy.”
Chung Tình gật gật đầu, anh không cần giải thích, cô cũng không để ý, đứng dậy đến bên giường, “Ăn trái cây không?” Chu Minh gật gật đầu.
“Táo hay lê?” Chung Tình hỏi, Chu Minh nhìn đồ bên cạnh cô, nhẹ giọng nói, “Táo đi.” Chung Tình chọn một quả táo đỏ đi ra ngoài.
Chu Minh nhìn theo bóng dáng cô, khóe miệng chậm rãi lộ ra tia cười, anh vẫn nghĩ Chung Tình là một nữ cường nhân. Mỗi lần gọi điện thoại cho cô, cô luôn nói đang làm việc, lúc nào nhàn rỗi cũng phải chăm sóc ấy vị tiền bối. Có lần anh đứng dưới công ty chờ cô, lại thấy cô cầm túi xách vội vàng chạy xuống, tóc hơi rối, ánh mắt hoảng hốt cho thấy cô đã quên họ có hẹn.
Cô không giống những người phụ nữ anh từng gặp, mỗi lần hẹn đều tỉ mỉ trang điểm, dường như hẹn hò là một cách giết thời gian sau khi làm việc. Mỗi khi anh nói chuyện, cô luôn lẳng lặng, ngẫu nhiên đáp lại một hai câu, trong mắt luôn có cái gì đó khiến người ta nghi hoặc, giống như đang suy nghĩ sâu xa, lại giống như đang nhớ lại, sự trầm tĩnh của cô khiến anh tò mò. Đối với đề nghị của anh, cô luôn thản nhiên chấp nhận, khi anh nghĩ cô bị mê lực của mình hấp dẫn, lại bị sự lạnh lùng của cô nhắc nhở, cô căn bản không hề để ý.
Chu Minh quyết định muốn tìm hiểu người phụ nữ này.
Chung Tình ở bên cạnh Chu Minh, mới phát hiện làm một người quản lý bán hàng một khắc cũng không rảnh.
Cả ngày, điện thoại của Chu Minh không ngừng vang lên, không ngừng nhận điện thoại của công ty hoặc khách hàng. Chung Tình nhìn, chỉ có thể dùng ánh mắt yêu cầu anh phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Chung Tình cũng mở laptop làm việc, đối với việc này Chu Minh cũng có ý kiến, tinh thần cô không tốt, vì sao còn phải tự làm khổ mình như vậy? Đàn ông mệt là chức trách, phụ nữ căn bản không cần thiết phải như vậy. Chung Tình giải thích, hạng mục này cô phải hoàn thành, nếu anh cảm thấy không ổn, khi nào về nhà cô sẽ làm. Chu Minh nghe xong, chỉ có thể thở dài lắc đầu, cô muốn làm thì làm đi. Nhưng miệng vẫn nói thầm, về sau nếu kết hôn, tốt nhất là đừng làm việc nữa, một mình anh làm việc cũng có thể nuôi được cả gia đình. Chung Tình chỉ
Nhưng buổi tối, khi đồng nghiệp biết Chu Minh xảy ra chuyện, vội vã tới thăm anh. Mọi người nhìn Chung Tình, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại biến thành cổ quái cười, chế nhạo Chu Minh, bạn gái xinh đẹp như vậy mà lại giấu kỹ.
Chu Minh hào phóng giới thiệu Chung Tình với đồng nghiệp, Chung Tình mỉm cười chào hỏi.
Đồng nghiệp tán gẫu về tai nạn, đều nói đã xem trên tivi, liên tục khen Chu Minh anh hùng cứu mỹ nhân, còn cố ý nói với Chung Tình, Chu Minh rất tốt, lại nhiệt tình, mọi nữ đồng nghiệp trong công ty đều yêu thích. Chu Minh vội ngăn họ lại, để họ khỏi nói lung tung, Chung Tình chỉ lạnh nhạt cười. Mấy người đồng nghiệp còn ồn ào, hỏi khi nào có thể nhận thiệp mừng của hai người, Chu Minh có chút đăm chiêu nhìn Chung Tình, Chung Tình cụp mắt xuống, Chu Minh vội vàng nói đầu có chút đau, để họ nhanh trở về. Mấy người đồng nghiệp đều trêu tức anh cảm thấy nhiều người chướng mắt, họ thức thời lập tức bỏ đi, không làm bóng đèn nữa.
Một đám ngây người một hồi lâu lục tục rời đi, phòng bệnh yên tĩnh đi rất nhiều.