17
Vậy phải làm thế nào đây?
Buông bỏ hết thảy mọi thứ trước mắt là chuyện không thực tế.
Ở trong vòng xoáy quyền lực lâu rồi, hắn bảo muốn rời khỏi thì nói dễ hơn làm.
Huống hồ đã đi được tới ngày hôm nay, việc có thể báo mối thù năm đó, khiến phụ thân được nhắm mắt xuôi tay đã gần trong gang tấc.
Tống Tri Thời cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, điên cuồng càn quét tất cả những câu chuyện về chí quái có thể tìm thấy trong các nhà sách ở kinh thành, chuyên chọn những chuyện có tình yêu nam nữ để đọc, cố gắng tham khảo các trường hợp thành công.
Kết quả là thằng cha nó chứ, chắc tác giả cũng biết các độc giả không thích đọc truyện nhân vật nam nữ chính lằng nhà lằng nhằng, thử tới thử lui.
Khúc dạo đầu không phải là "Thư sinh đêm ngủ ở xx chùa, hồ nữ hàm xuân đi vào giấc mộng" thì chính là "Công tử tuấn tú hàng đêm mây mưa, tiếu giai nhân ngày sau lại biến mất vô ảnh", hơi văn nhã quanh co chút thì chẳng qua cũng thêm một phân đoạn báo ân "Ma nữ rưng rưng cầu mai táng t h i t h ể, thư sinh yêu thương hỉ kết lương duyên" mà thôi.
Hả, ngươi hỏi các ma nữ, nữ yêu kia nghĩ cái gì, sao lại chọn bậy chọn bạ thế ư?
Bởi đây đều là thoại bản do thư sinh nghèo viết chứ sao!
Đến vậy rồi chẳng lẽ còn không thể ôm mỹ nhân về hay sao?!
Thêu dệt vô cớ! Tống Tri Thời oán hận ném sách đi.
A Như của hắn không hề vừa gặp hắn liền phương tâm ám hứa, không phải chàng thì không được.
Chẳng qua cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch được gì.
Tống Tri Thời suy nghĩ một lúc, hắn nhận được sự dẫn dắt từ "Ma nữ rưng rưng cầu mai táng t h i t h ể, thư sinh yêu thương hỉ kết lương duyên", quyết định tự sáng tác ra một quyển thoại bản mới.
Không lâu sau đó A Như nhận được một món quà mới mẻ - một quyển thoại bản, chữ viết xinh đẹp lại còn có cả tranh minh hoa tuyệt mỹ.
Tống đại nhân tự viết tự vẽ sốt sắng mà quan sát phản ứng của nàng.
Câu chuyện trong quyển thoại bản này rất đơn giản.
Kể về một thư sinh bị trọng thương và lạc đường trong núi sâu, may mắn được một nữ tử xinh đẹp cứu giúp.
Sau khi thư sinh khỏi bệnh, nữ tử yêu cầu hắn rời đi.
Thư sinh lại nói ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp, thẹn thùng quỳ gối trước mặt nữ tử.
Nữ tử kiên quyết từ chối, chỉ nói rằng cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, há có thể dùng nó để thi ân cầu báo*.
Thư sinh khẩn cầu không được, cuối cùng đau thương rời đi.
[*Thi ân cầu báo: Dùng ân huệ để ép người khác thực hiện mong muốn của mình.]
Sau đó không lâu nữ tử nghe được vài câu chuyện phiếm của lữ nhân dưới núi, khi ấy nàng mới biết được thư sinh đã tự tuyệt bỏ mình.
Thế mới hay thì ra nữ tử là yêu quái trên núi, đã rất lâu rồi nàng chưa đặt chân vào nhân gian, cũng không biết rằng trên đời này nếu nam tử bị một nữ tử nhìn thấy thân thể thì cuối cùng chỉ có thể gả cho nàng.
Nàng chăm sóc cho thư sinh kia mọi bề đủ kiểu, chỗ nào nàng cũng đã nhìn thấy, thậm chí có chỗ nàng còn chạm vào rồi.
Nàng không cần hắn, thư sinh cũng không sống nổi nữa.
"Cái này này này!" Cây nấm tinh "đã lâu không đặt chân vào nhân gian" vô cùng chấn động: "Đây là sự thật sao?"
Tống Tri Thời giả bộ không biết gì rồi cầm lấy thoại bản xem xét, cuối cùng cười nói: "Sao ta lại lấy nhầm cái này cho nàng nhỉ? A Như chớ sợ, thoại bản mà thôi, mấy thứ nửa thật nửa giả ấy mà."
Vẻ mặt A Như tràn đầy hoảng sợ: "Tống Tri Thời, hình như lúc đó ta cũng...Ngươi, cái này sẽ ảnh hưởng tới việc cưới vợ của ngươi sao?"
Tống Tri Thời lộ ra nửa bên mặt đầy sầu muộn, miễn cưỡng trấn an nàng: "Ta có cưới hay không thì có quan trọng gì? Lúc đó nàng vì cứu mạng ta nên mới phải làm thế, sao ta có thể oán nàng được?"
A Như ngây người: "Chờ một chút, ý của ngươi là bây giờ ngươi đã không thể gả ra ngoài được nữa sao?"
Tống Tri Thời: "Dù sao ta cũng cô độc một mình, người khác cười vài câu thì có chăng."
A Như: "Sao ta cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng, ngươi chờ ta một chút nha Tống Tri Thời." Cả người nấm rất là im lặng, nàng cố gắng tự hỏi: "A! Tống Tri Thời, đừng nói là bởi vì ta nên đến giờ ngươi cũng chưa từng giao phối, cũng không có con non đấy nhé?"
Một đòn ngay tim.
Tống Tri Thời đã gần tuổi nhi lập mà vẫn còn đang trong gia đoạn sờ tay nhỏ:...
Hắn thu hồi cảm giác áy náy vừa nảy ra vì lừa gạt A Như lại, nói: "Nữ tử trong sạch ai mà muốn ta cơ chứ?"
Người thành thật - nấm tinh bị dọa c h ế t khiếp, dại ra.jpg.
"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Nàng nói năng lộn xộn: "Nhưng việc này chỉ có ngươi biết ta biết, ta chắc chắn sẽ không nói với ai, sao ngươi lại nói ra làm gì?!"
Nàng tìm thấy sơ hở, chỉ trích hắn: "Ngươi không nói thì sẽ không có ai biết.
Bắt kể như thế nào đều không phải là trách nhiệm của ta!"
Tống Tri Thời thành thạo điêu luyện: "Nam tử đã thất trinh người ta nhìn một cái là biết, sau đó sẽ khinh thường hắn ta."
Nấm tinh lâm vào hoang mang lớn nhất nấm sinh, nàng suy nghĩ thật lâu rồi lại tiếp tục phản bác: "Nhưng, nói vậy thì, lẽ nào nam nhân trên đời đều không thể để nữ y cứu chữa sao?"
Tống Tri Thời nói bằng giọng điệu kiên định, chém đinh chặt sắt: "Đúng vậy, chỉ có thể chờ c h ế t!"
Nấm nhỏ đồng tử động đất: Ta không hiểu.
Tống Tri Thời kiên nhẫn chờ đợi nấm nhỏ tự mình vòng mình vào ngõ cụt.
Nàng rầu rĩ nói: "Trước kia ngươi cũng không nói gì, không nói thì làm sao ta biết.
Nếu ta sớm biết..."
Trong lòng Tống Tri Thời giật mình, đột nhiên muốn cắt đứt lời của nàng.
"Ta sẽ không mang ngươi về." A Như ỉu xìu: "Lúc đó ta đã nghe thấy tiếng bước chân của người khác rồi."
Ta biết ngay! Tống Tri Thời đen mặt ngẫm nghĩ.
Ta đang chờ mong cái gì cơ chứ!
Hắn yên lặng cầm tóc A Như rồi tết thành thật nhiều bím tóc nhỏ: "Buổi tối nàng phải nhớ tháo ra rồi mới được ngủ, nếu không sẽ bị đau đầu đấy."
Đêm xuống, nấm nhỏ thò đầu vào cửa sổ của hắn, rầu rĩ hỏi: "Tống Tri Thời, thật sự có rất nhiều người chế giễu ngươi sao?"
Trong lòng Tống Tri Thời xót xa vô cùng, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục cứng rắn nói: "Ừm!"
Nấm nhỏ lại ưu sầu rụt đầu lại.
Hồi lâu sau nàng lại nhô cái đầu ra: "Vậy, Tống Tri Thời, không bằng người tháo tóc ra cho ta trước đã."
"Tóc do ngươi tết, ta không tháo được." Nấm nhỏ tủi thân cực kỳ.
Tống Tri Thời dở khóc dở cười.
Dây dưa suốt mấy ngày, nấm nhỏ luôn là dáng vẻ áy náy rồi lại không biết làm thế nào cho phải.
Tống Tri Thời biết, hắn vẫn thiếu một thời cơ.
Ngay lúc này hắn lại bất ngờ nhận được tin tức của Hồ Mặc.
Hắn ta bị đại sư kia bắt được, xích ở trong chùa miếu.
Tống Tri Thời ngắt đầu bỏ đuôi, giả vờ như không biết đại sư với hồ yêu nào, chỉ nói không lâu trước đây khi mình đi bái phật, đụng phải mấy tăng nhân đang đuổi bắt một thanh niên tên là Hồ Mặc.
Quả nhiên A Như sợ hãi cực kỳ, truy hỏi đến cùng rằng hắn ta đang ở đâu.
Trong lòng Tống Tri Thời nhất thời chua xót khó chịu, hắn rũ mắt: "Ta có thể dẫn nàng đi, nhưng A Như này, ta lấy thân phận gì để dẫn nàng đi được đây? Ta chỉ là một nam tử chưa lập gia đình...."
Thủ phụ nội các Tống đại nhân, người đã sạch sẽ không gần nữ sắc suốt ba mươi năm qua, mới mang một cô nương váy đỏ tuổi trẻ mạo mỹ về phủ.
Tống đại nhân nói, đây là vị hôn thê của hắn.
______________________
[Tiểu kịch trường]
Tống Tri Thời khi còn nhỏ: (Đọc sách thánh hiền, vẽ bảng chữ mẫu, sáng tác văn chương.)
Tống phụ nghiêm khắc: Người viết văn chương cần phải biết dùng văn truyền đạo.
Tri Thời, dưới ngòi bút của con, cần viết dịu dàng đôn hậu, cần có lời có ý sâu xa, cần....
Tống Tri Thời khi còn nhỏ: (ngoan ngoãn gật đầu) Vâng thưa phụ thân.
Tống Tri Thời đã gần tam thập nhi lập, sĩ lâm tài tuấn: Ta phải viết một truyện đồng nhân của ta và A Như! Viết như vậy đi "Nữ yêu bạc tình bạc nghĩa yêu lang quân thâm tình.
Lầm lầm lầm! Nếu vô tâm, nước chảy vô tình sao nỡ làm hoa rơi bay tán loạn, thần nữ vô ý thì đừng có trêu chọc chân tình của Tương Vương! Nếu nàng muốn tiêu dao trong rừng một mình, vậy ta sẽ tự ném mình vào bóng tối thăm thẳm rơi lệ không nguôi!"
Tống phụ nằm dưới mặt đất.