Lão An không thể không có mặt vào giây phút trọng đại của người cháu ruột, lão ta cũng ra vẻ chúc phúc vợ chồng tôi nhưng trong lòng lão nghĩ gì chúng tôi gần như có thể đoán được. Lão mừng vì anh chọn một kẻ yếu thế như tôi làm vợ, gia đình tôi chẳng thể giúp anh có thêm sức mạnh, không như cách lão chọn vợ ngày xưa. Lão có nhiều nét của bà Dung nên cũng phong độ ngời ngời, đứng cạnh lão là người vợ mà hẳn lão đã chán ngán từ rất lâu rồi. Bác dâu của Hải Đăng, cũng là vợ lão An hơn lão ba tuổi, là con gái của một chính khách nổi tiếng thời trước. Bà ta có khuôn mặt cau có già nua lại có phần cam chịu dù trát cả tấn son phấn lên mặt. Nhìn bà ta, tôi cảm thấy vừa thương hại, vừa tiếc nuối cho bà ta khi bà ta say mê chồng mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua hết thói hư tật xấu cho lão.
Hiểu về nhà ngoại Hải Đăng tôi mới biết, mẹ anh có xuất thân từ một miền quê nghèo, bà không có học vấn nghề nghiệp ngoài vẻ đẹp trời an. Ông bà ngoại anh đều đã mất, quê ngoại chỉ có vài người bà con thân thuộc lên thành phố dự đám cưới. Hoàn cảnh cách biệt làm họ ngại ngùng muốn xin về sớm, đến khi thấy họ hàng nhà tôi cũng nghèo thì thái độ của họ mới tự nhiên hơn.
Trước đám cưới, Hải Đăng và tôi đã bàn về nơi ở, chúng tôi quyết định về biệt phủ vì ông Quốc muốn nhà cửa có sinh khí. Nếu vợ chồng tôi cũng dọn ra ngoài thì nhà chỉ còn mình ông với người vợ già nằm chẳng biết gì. Thảo đã sớm bị đuổi khỏi biệt phủ sau khi tôi nói phán đoán cô ta là kẻ mách lẻo chia rẽ chúng tôi với Hải Đăng, lúc này người chăm sóc bà Dung là một y tá lớn tuổi.
Thế giới của tôi sau đám cưới vô cùng êm ấm dù tôi hiểu Hải Đăng vẫn đang tích cực tìm kiếm bằng chứng kẻ đứng sau là lão An, chỉ là anh luôn giữ tôi trong sự an toàn như tạo một cái kén bao bọc quanh tôi. Tôi thích ở gần mẹ, mẹ cũng muốn có công việc để làm, hơn nữa biệt phủ cũng cần có bàn tay quản lý nên ba người nhà tôi lại một lần nữa trở lại biệt phủ, chỉ là vị thế có khác một chút nhưng hầu như cũng không có gì thay đổi. Mẹ tôi vẫn là quản gia của biệt phủ nhà họ Lâm. Tôi đã sớm chuyển sang gian nhà anh ở, vừa được ở gần bên mẹ lại vừa có riêng tư vợ chồng, thực sự cuộc sống không còn có thể thoải mái hơn được nữa.
Hải Đăng rất biết giữ gìn, ngày qua ngày đều đặn nhắc tôi uống thuốc nghỉ ngơi tuân thủ phác đồ điều trị. Đêm nào anh cũng ngoan ngoãn ôm tôi ngủ sớm, dù bản thân có phản ứng mãnh liệt nhưng anh luôn kìm nén dục vọng để yên cho tôi nằm ngủ. Đàn ông đang độ sung sức vừa lấy vợ mà phải “ăn chay trường” như anh thực lòng khiến tôi áy náy cùng thương xót, quyết định dùng tay giúp anh giải tỏa, mà anh cũng chỉ chấp nhận tôi làm điều đó cho anh.
Sau khi thỏa mãn, anh thở một hơi nhẹ nhõm, ôm siết tôi vào lòng, đôi mắt mơ màng nhìn khuôn mặt hồng ửng của tôi nói:
– Anh vẫn đang đếm ngược từng ngày… hôm đám cưới mình ông Minh nói nhỏ với anh, quan trọng nhất là sáu tháng đầu điều trị, cơ thể em cần phải yên tĩnh hoàn toàn, nếu sau kiểm tra có tiến triển thì có thể thả lỏng hơn một chút. Lúc ấy… anh sẽ có thể làm đàn ông đích thực… sau sáu năm xa em.
Nghe anh thẳng thắn thừa nhận, tôi vừa vui vừa nghi ngờ hỏi:
– Em vẫn nhớ buổi trưa Cẩm Chi đến Thuận Hưng… cô ta và anh đã làm chuyện đó, còn giả vờ giả vịt lừa em à?
Chuyện này tôi ghim sâu trong óc, muốn quên cũng chẳng quên được, cứ như cái gai khó chịu mà lại chẳng thể ghen tuông. Tôi chẳng là gì của anh lúc đó để giờ lên tiếng ghen tuông. Hơn nữa… tôi cũng nghĩ đàn ông đã từng trải qua chuyện đó như anh làm sao có thể kiềm chế được… dù không chính thức có ai nhưng chuyện kia anh vẫn có thể tìm nơi giải tỏa.
Hải Đăng mím môi cười, bẹo đôi má hồng rực vì ghen tuông của tôi giải thích:
– Anh thuê Cẩm Chi diễn vì muốn xem phản ứng của em… Em thử nghĩ xem, nếu anh muốn làm gì cô ta thật, nếu anh coi em là không khí thật thì anh bày ra cho em thấy làm gì? Anh không làm như vậy được, dù cho bao nhiêu năm trôi đi anh cũng không thể làm chuyện đó với kẻ nào khác ngoài em, đến mức anh nghi ngờ khả năng đàn ông của mình và tìm đến bác sĩ, nhưng ngay khi gặp lại em thì anh đã hiểu, anh chỉ có thể làm một người đàn ông đúng nghĩa khi ở bên em!
Âm giọng có chút nghẹn nơi cổ họng, anh tiếp lời:
– Suốt những năm ấy anh hận em, vừa hận lại vừa yêu, vừa nhớ nhung đến cồn cào, anh thực sự rối loạn, chỉ biết bản thân muốn được gần em hơn bao giờ hết, nhưng… em cứ một mực từ chối anh… Bất đắc dĩ anh đành phải làm như vậy, kể cả việc dùng Mai Anh để khẳng định tình cảm trong em… Tiếc rằng anh không nhận được chút phản hồi tích cực nào từ em… Anh đã cho là em hoàn toàn chán ghét anh, nhưng dù như vậy… anh vẫn muốn được bên em. Chỉ cần ở gần em thôi, anh cảm thấy vui như mùa xuân tràn ngập lòng mình vậy, cứ muốn cười to lên như một kẻ điên.
Tôi sững lại, xót xa nhìn anh, chua xót cho quãng thời gian dài khốn khổ giữa chúng tôi, càng hiểu về anh tôi lại càng yêu thương anh hơn bao giờ hết. Sống mũi cay xè tôi gật đầu nói:
– Em… em cũng thế, lúc nào ở gần anh em cũng thấy vui, vui đến điên lên được. Dù cho… em có muốn bản thân mình ghét anh đến mức nào, em cũng không làm được.
Anh mỉm cười, đáy mắt tràn đầy trìu mến cùng tin tưởng. Lau nước mắt cho tôi, anh hài lòng thả lỏng bản thân cùng tôi chìm sâu vào giấc ngủ.
Hai tháng sau đám cưới của chúng tôi, có thêm thuốc từ ông Minh hỗ trợ, tinh thần bố tôi ổn định hơn trước rất nhiều. Ông đã có thể đọc sách, chơi cờ cùng ông Quốc. Một buổi chiều cùng bố cho cá ăn bên ao sen xanh ngắt, bốn bề yên tĩnh, tôi nhỏ giọng hỏi:
– Bố… có phải… Lâm Đức An… chính là kẻ ép bố phải khai nhận, có đúng không bố?
Yên lặng một hồi, viền mắt chuyển đỏ, ông sụt sịt nói:
– Giai đoạn đó, dường như có nhiều thời điểm trà của bố có kẻ bỏ thuốc khiến bố không tỉnh táo, dần dần chẳng còn điều khiển được bản thân, làm gì cũng không nhớ. Bố dần rơi vào bế tắc, bản thân ký mà cũng không biết ai là kẻ đưa mình ký, không biết mình ký cái gì. Đến khi cảnh sát điều tra thì ngớ ra, chỉ biết cãi là mình không làm nhưng sự thực… những gì trên giấy tờ… chính là bố ký. Cuối cùng, khi bố nhớ ra được kẻ đưa giấy tờ vào tay ép bố ký… chính là tay trợ lý của lão An, bố muốn khai tất cả với cảnh sát nhưng lại tiếp tục bị gã cho uống một loại thuốc khiến tâm trí bố điên loạn sợ hãi. Kể từ lúc đó, thế giới quanh bố là một màu đen tối tăm u ám mà bố chẳng thể nào tự mình thoát ra được.