Một Đời Không Quên FULL

Tối đó Tú còn nhắn tin xin lỗi tôi. Đọc dòng tin rồi nhìn người đàn ông gọi là chồng đang cẩn thận rót thuốc ra bát, khóe môi tôi cứ thế cong lên không kiềm chế nổi. Người như anh trai tôi đúng là phải cho roi cho vọt mới sáng mắt ra được. Từ bé đến lớn bố mẹ tôi chiều chuộng hắn quá, hắn là cháu đích tôn của cả họ nên lúc nào ông bà rồi bố mẹ cũng chiều muốn gì được nấy thành ra hư đốn. Năm xưa hắn thi trượt đại học, theo một trường đại học dân lập chỉ cần đủ điểm sàn, sau đấy nhà tôi gặp biến cố hắn chẳng thiết học hành nữa, mà tiền học cho hắn nhiều như vậy nhà tôi cũng không lo được, thành ra hắn lêu lổng chơi bời rồi hư hỏng từ đó. Còn tôi, may mà tôi nhận được học bổng suốt những năm tháng đại học, lại được Hải Đăng tạo điều kiện bớt việc nhà cho tôi mà sai người khác làm nên tôi mới có thể hoàn thành tốt hai năm đầu. Hai năm cuối chúng tôi rời khỏi nhà họ Lâm, tuy phải lo trả nợ nhưng thời gian cũng thoải mái hơn. Thời điểm đó mẹ tôi rảnh rang nên là người làm trả nợ cho nhà anh, tôi… chợt có suy nghĩ, có thể từ thời điểm đó mẹ đã được trả lương cao là… nhờ anh, dù mẹ con tôi cho rằng mẹ may mắn tìm được công việc tốt…

Nhận bát thuốc từ tay anh, tôi bịt mũi uống một hơi, thứ nước thuốc này tôi đã ngán đến tận cổ nhưng vẫn cố gắng hoàn thành. Anh hài lòng đón lấy cái bát không, đỡ tôi nằm xuống giường nghỉ ngơi. Ánh mắt đầy vẻ quan tâm anh dịu giọng trấn an:

– Còn một tháng nữa thôi… em cố gắng thêm một chút… Chúng ta sẽ trở về thành phố khám lại. Khi ấy, Phong Sơn cũng sẽ hết sức phức tạp, cần phải cẩn thận.

Đáy mắt anh đanh lại khi nhắc đến hai tiếng “cẩn thận”. Tôi mím môi gật nhẹ, lòng rộn lên lo lắng. Một tháng nữa… chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này. Việc chúng tôi đến đây không một ai biết. Sau mấy ngày đầu ở làng chài thăm quê ngoại anh, chúng tôi di chuyển đến một hòn đảo vắng vẻ gần đó nhưng lại thông báo với mọi người là đến một thành phố cao nguyên để nghỉ dưỡng. Căn biệt thự này cũng là tài sản riêng mà anh xây dựng trong thời gian ở nước ngoài để có một chốn bình yên hoàn toàn thả lỏng. Quả thật, hai tháng qua chúng tôi đã tận hưởng một cuộc sống bình yên hơn bao giờ hết. Nhóm vệ sĩ thường theo bảo vệ anh cũng không cần đến, hòn đảo này chỉ có trên dưới hai mươi hộ dân, mọi người đều biết nhau, hàng tuần có thương lái đến giao hàng nhu yếu phẩm còn hải sản rau củ quả là tự cung tự cấp. Tuy vậy, tôi vẫn biết anh giấu súng trong nhà đề phòng rủi ro, cũng hiểu mức độ cảnh giác mà anh luôn phải căng não chống chọi.

Ngày rời khỏi ngôi nhà chứng kiến kỳ “trăng mật” dài ngập tràn hạnh phúc, tôi lưu luyến nhìn lại lần cuối, lòng thầm mong có lúc nào đó sẽ cùng anh trở lại nơi này. Hải Đăng tài trợ cho trạm xá của đảo thêm thuốc men nên người dân đảo hết sức yêu quý chúng tôi, trong đáy mắt họ có chút rưng rưng từ biệt. Họ còn tặng chúng tôi quà nhưng tôi và anh lấy lý do không mang theo được để từ chối.

Đón chúng tôi trên đất liền không ai khác chính là nhóm vệ sĩ sáu người của anh, cũng là lúc tôi hiểu cuộc chiến căng thẳng nhất đã chính thức bắt đầu. Sáu tháng nghỉ ngơi tuyệt đối của tôi đã chấm dứt, dù tình trạng của tôi có may mắn tiến triển tốt hay thất bại thì tôi cũng có thể hòa nhập cuộc sống bình thường, giảm lượng thuốc cần uống và không cần nằm nghỉ nữa. Gần như liệu trình của ông Minh dành cho tôi đã kết thúc, sáu tháng tiếp theo chỉ là củng cố… Nếu như không có tiến triển, tôi có uống hay không cũng là vô dụng.

Cùng anh vào phòng siêu âm ở một bệnh viện tư, nghe bác sĩ phán đoán khi nhìn màn hình mà tôi như chết lặng, cảm giác toàn thân đông cứng, mồ hôi túa ra, chân tay bủn rủn:

– Thế này… không được. Chờ kết quả xét nghiệm máu chứ chị nhìn thế này thấy kém lắm.

Nước mắt lăn dài, tôi lướt qua khuôn mặt tối đi của anh, cảm giác đau đớn cùng thương xót anh, thương xót chính bản thân tôi dâng lên vô hạn. Lảo đảo rời khỏi phòng siêu âm, hai chúng tôi ngồi ở băng ghế chờ kết quả xét nghiệm máu, chẳng thể nói câu gì. Bàn tay anh siết chặt lấy tay tôi trấn an:

– Đừng nghĩ gì cả. Dù kết quả thế nào… anh cũng chỉ cần em.

Anh càng nói tôi càng đau đớn, càng xót anh, quay mặt đi đưa tay lau dòng nước mắt vừa lăn, cố gắng trấn tĩnh đếm ngược thời gian. Chưa biết kết quả cuối cùng… thì đừng vội kết luận, đừng vội đau lòng! Có thể chị bác sĩ kia nhìn lầm thì sao? Mắt người cũng có thể không chính xác chứ? Tự trấn an bản thân là thế nhưng cơ thể tôi cứ run lên, chỉ đến khi vòng tay ấm áp của anh siết chặt tôi vào lòng an ủi tôi mới tạm thời thả lỏng.

Nghe tiếng gọi của y tá, anh đứng dậy bước đến đón lấy tờ kết quả. Đôi mắt lướt qua tờ giấy rồi cụp lại, vẻ mặt cam chịu của anh một lần nữa như nhát búa gõ thẳng vào đầu tôi làm tôi đau đến tối tăm mặt mũi, không dám nhìn anh, chỉ cúi gằm quay đi. Thần y như ông Minh… cũng chẳng thể cứu tôi… chẳng thể nào sao? Tại sao… tại sao số phận của tôi lại khốn khổ, lại khắc nghiệt đến vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui