Một Đời Khuynh Thành Lãnh Cung Bỏ Phi


“Nhạc Thanh An!”Rầm một tiếng nước bắn tung toé, nàng vừa mới tư thau tắm đứng lên,liền nhìn ra cửa đại môn vừa bị đẩy ra mang theo một trận gió thổi một hình bóng quen thuộc đứng ở cửa lớn tiếng nói: “Ngươi nói cho ta, tối hôm qua ngươi đi dâu? Ta tìm ngươi khắp nơi bắp chân đều sưng lên, ngươi----”Đối phương đang nổi giận đùng đùng nhưng vừa thấy sau bức màn lập tức ngây người: “Ngươi, ngươi như thế nào mới sáng ra đã tắm gội”Nhất thời kinh hoàng, ta hơi trấn định lại trước mắt không phải ai khác là người ở cùng với ta chung một phòng Du Nhi, ta nhẹ nhàng nói: “Ta, làm dơ.

”“Làm dơ?”Du Nhi tuỳ tiện liền lập tức muốn vén tấm màn lên, sắc mặt ta tái nhợt, vội vàng đem toàn bộ thân thể chìm xuống thau tắm: “Không cần!Không cần tiến vào!”Ta đột ngột hoảng sợ khiến Du Nhi đứng lại: “Thanh Anh, ngươi làm sao vậy?”“Ta----”“Giong nói ngươi làm sao vậy, như thế nào lại khàn khàn? Ngươi bị bệnh sao?”Giong của ta đích thực khàn khàn cũng không phải là bệnh, mà là ta khóc suốt một đêm nhưng ta lại không dám nói, chỉ có thể cắn môi dưới: “Ta, ta mắc phong hàn, Du Nhi người đừng tiến vào.

”“Nga”Nghe nói ta bị mắc phong hàn, Du Nhi liền lùi lại không có tiến vào nữa, xua tay: “Người tối hôm qua đi chỗ nào mà cảm lạnh, cũng không trở lại, ngươi không biết ta lo lắng cho ngươi nhiều đến cỡ nào sao?”Nhắc đến tối hôm qua, một trận nhục nhã bốc lên, ta đôi mắt hơi đỏ vội vàng cúi đầu: “Ta có chút việc.

”Du Nhi hoài nghi liếc nhìn ta một cái, nhưng cách một bức màn, cũng không xem rõ rốt cuộc cũng từ bỏ nói: “Được rồi, ta chính là tới nói cho ngươi, Ngọc công công hôm nay đến dịch đình, mọi người chúng ta đều phải qua đó.


”“Ngọc công công? Đó là nội thị giám tổng quản trong cung, hắn tới dịch đình làm cái gì?”“Ân, ta cũng không biết hắn tới làm gì, dù sao rất nhiều người đã đi qua đó rồi.

Thanh Anh, ngươi mau tắm rửa sạch sẽ rồi đến đi, đừng để bị muộn.

”Nói xong, Du Nhi liền xoay người đi ra ngoài,đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi mình nàng, một lúc yên lặng, nàng này mới chậm rãi từ trong thau tắm đi ra, một mảng lớn da thịt tuyết trắng lộ ra trong không khí, những tảng lớn vết bầm, còn có một ít ái muội lốm đốm còn xót lại làm nổi bật cơ thể mịn màng không tỳ vết chói mắt cực điểm.


Những dấu vết này nàng sợ Du Nhi sẽ nhìn thấy được nên không dám lộ thân thể ra dù chỉ một ít.

Đứng lạnh cả người ở trong nước, nàng hoàn toàn không biết phải làm sao, nội thị giám tổng quản Ngọc công công tới dịch đình, hắn tới làm gì, chẳng lẽ--- chẳng lẽ bởi vì sự kiện kia sao?Một trận rét lạnh đánh úp lại, nàng không nhịn được ôm lấy chính mình, cánh tay gầy yếu hơi hơi run rẩy.

Làm sao bây giờ?Nàng nên làm cái gì bây giờ….

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận