Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

"Ngươi muốn biết sao?"

"..."

Bất luận làm chuyện gì, sau lưng đều có mục đích, mà cách nói chuyện cùng hành động của Dương Vân Huy khiến ta không thể nhìn thấu, người như vậy so với kẻ địch càng thêm đáng sợ.

"Ta muốn hỏi, ngươi đốt cuộc đang có ý gì?"

"Có ý gì?" Dương Vân Huy lẩm bẩm lặp lại mấy chữ này, hắn không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn ra cửa sổ.

Ta không ngờ hắn lại bày ra bộ dáng này, nhất thời không biết nói sao.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng hoàn hồn, chỉ cười cười đứng dậy định ra. Ta đang muốn nói gì đó thì hắn đã ra tới cửa, dừng bước nhưng không quay đầu: "Chờ tới ngày Tam ca công thành danh toại, ngươi sẽ biết."

Nói xong, hắn liền rời đi.

Một mình ta ở lại trà thất, lúc này chỉ có tiếng rèm châu đong đưa, nhưng lòng ta như nổi gió lớn.


Chờ Bùi Nguyên Hạo... Công thành danh toại?

Hắn đã là Hoàng tử, quyền quý hơn người, hắn còn muốn thành công cái gì, thành danh cái gì chứ?

Thời điểm ta trở về châu phủ, màn đêm đã buông xuống.

Nội viện vẫn im lặng như vậy, ta khẽ chân tới trước phòng Bùi Nguyên Hạo, hắn đang ngồi đọc sách, trên bàn đặt một ly trà đã lạnh.

Hắn nhấc tay xách ấm trà lên, ngay lúc này, ta thấy rõ miếng băng vải quấn trên cổ tay của hắn, nơi đó còn ẩn ẩn vết máu.

Ta vội vào trong, nhận lấy ấm trà, đi đun nóng lại.

Tiếng nước róc rách chảy xuống, ta nhìn mặt nước trong ly đang phản chiếu đôi mắt của hắn, trầm mà lạnh lùng, thờ ơ nhìn ta, nhưng ta biết, ánh mắt hắn tuy lạnh lùng như vậy, nhưng trái tim có lẽ lạnh lẽo hơn.

"Điện hạ, nô tỳ..."


Ta vừa định lên tiếng thì ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, ta quay đầu, thấy Dương Vân Huy vội vã tới. Hắn thấy ta, không khỏi sửng sốt, nhưng đáy mắt lại lộ ra ý cười.

"Tam ca, có kết quả rồi."

"Nói."

"Thuốc đã có người mua, đệ đã phái người âm thầm đi theo, thật sự là người của hiệu thuốc Hồi Sinh, không sai."

"Vậy sao?" Bùi Nguyên Hạo nhướng mày, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.

Dương Vân Huy lại hỏi: "Hiện tại đã có thể chứng minh thích khách đang ở trong hiệu thuốc Hồi Sinh, chúng ta có cần..."

Bùi Nguyên Hạo đặt quyển sách trong tay xuống, Dương Vân Huy lập tức dừng lại, nghe nam tử trước mặt phân phó: "Lập tức phái người tới chợ đêm thu mua toàn bộ ngưu hoàng và anh túc, một phân một hào cũng không để lại."

Ngưu hoàng và anh túc, đây là nguyên liệu điều chế giải dược Lạc Nhạn Sa!

Ta lập tức hiểu hắn định làm gì.

Bỏ ra một nửa thuốc giải là muốn gài bẫy hiệu thuốc Hồi Sinh, hơn nữa ngưu hoàng và anh túc là hai dược liệu quý hiếm, ngay cả quan gia cũng không có nhiều, nói chi tới những hiệu thuốc bình thường, mà để điều chế giải dược cần tiêu hao số lượng khá lớn. Hiệu thuốc Hồi Sinh dự trữ không đủ, chắc chắn sẽ ra ngoài thu mua.

Hắn muốn những người đó tự mình lộ diện!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận