Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung


Dứt lời, ta không tiếp tục nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng đưa đó.

Bùi Nguyên Hạo cũng lẳng lặng đứng một chỗ, đưa lưng về phía ta, ta không thể nhìn thấy thần sắc của hắn, chỉ cảm nhận được bầu không khí xung quanh ngày càng khẩn trương, cơ hồ khiến người ta không thể hít thở.

Ngay tại thời khắc khó xử, hắn chậm rãi xoay người, đi tới trước mặt ta.

Đôi mắt đen nhánh mà thâm u nhìn chằm chằm ta, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ bên trong, mà ta cũng thản nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Tuy rằng ngón tay giấu dưới ống tay áo run rẩy không thôi.

Thật lâu sau, hắn đột nhiên hừ một tiếng, xoay người phất tay áo rời đi.

Mãi tới giờ khắc này, trái tim căng chặt của ta mới buông lỏng.

Theo hắn mấy ngày, tuy rằng không thể hiểu hết con người hắn nhưng ta có thể đoán được hỉ nộ của hắn, mà lúc này đây, hắn cư nhiên lại đồng ý.

Hiện tại muốn vào nam thành không hề dễ dàng, tuy không quá khó xử ta nhưng họ vẫn dẫn ta vào một gian phòng xông hương cả nửa ngày, đồng thời còn phải uống một chén thuốc, đắng tới đầu lưỡi ta mất đi vị giác.

Mãi tới khi được đưa tới căn phòng kia, sắc mặt ta vẫn vô cùng khó coi.

Mở cửa liền nhìn thấy người đó ngồi ở đầu giường, chỉ mới một ngày không gặp, ta lại cảm thấy hắn tiều tụy đi không ít, đôi mắt lõm sâu, môi không còn chút huyết sắc, hắn lẳng lặng ngồi đó, trong tay cầm một quyển sách, ánh mặt trời xuyên qua màn che dừng trêи mặt hắn.

Nhìn Hoàng Thiên Bá như vậy, nước mắt của ta lập tức rơi xuống.

Nếu hắn khỏi, ta vì hắn cười; nếu hắn bệnh chết, ta vì hắn khóc.

Ta nói chuyện vô cùng tiêu sái, nhưng chỉ có ta biết, nếu hắn thật sự rời đi, ta tuyệt đối không vì nam nhân này mà khóc.

Nếu hắn chết, có lẽ người hiểu ta nhất trêи thế gian này cũng rời đi.

Ta đứng ở cửa, hắn như cảm nhận được gì, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta, như thoáng kinh ngạc, nhưng đôi môi tái nhợt vẫn khẽ nhấp, cười nói: "Thanh Anh?"
"Hoàng gia!" Ta vội đi tới, nhìn đôi môi khô nứt của hắn liền vội đi rót chén trà.

Hắn uống mấy ngụm, sắc mặt liền tốt hơn một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ta: "Sao lại trở về? Không phải bọn họ nói ngươi không có bệnh, đã được đưa tới bắc thành rồi sao?"
Ta nhẹ giọng: "Ta tới là để từ biệt Hoàng gia.

"
"Từ biệt?" Hắn nghi hoặc nhìn ta, như lập tức hiểu ra sự tình, gật đầu nói: "Cũng nên đi rồi.

"
"Hoàng gia?"
Hắn khẽ cười: "Dương Châu xảy ra nhiều chuyện như vậy chắc chắn không phải vô duyên vô cớ, chỉ sợ hắn còn ở bên ngoài, sẽ càng có nhiều sự cố phát sinh.

Nếu các ngươi không đi, cơ hội e rằng sẽ bị bỏ lỡ.

"
Không ngờ hắn lại nhìn sự việc thấu triệt như vậy, trong lòng ta không khỏi cảm thán, chỉ là nghe câu cuối cùng, ta có chút kinh ngạc.

Cơ hội? Hắn đang ám chỉ!
Lúc này, hắn lại nói thêm: "Có điều, ngươi thật sự không nên quay lại.

"
"Hoàng gia!"
"Nói ngươi là nha đầu đầu ngốc, ngươi đúng là không thông minh.

" Hắn mỉm cười, "Chẳng lẽ ngươi còn lo lắng Hoàng gia ta không có ai chiếu cố sao?"
Ta mím môi, lắc đầu.

Hắn đương nhiên sẽ có người chiếu cố, cho dù hiện tại mạng hắn ở trong sớm tối, bản thân phải ở nam thành tử khí khắp nơi nhưng hắn vẫn giữ được vẻ tao nhã lịch sự.

Ngày tháng của hắn đương nhiên sẽ không khổ sở.

Ta chỉ là!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui