Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung


Lần đó gặp Thân Nhu là ở bên ngoài Thừa Càn Điện, tuy nàng mặc một bộ y phục hoa lệ, nhưng sự tức giận trêи gương mặt đã làm vẻ nhu mỹ của nàng phai đi.
Lần này lại hoàn toàn không giống.
Nàng mặc một bộ y phục dùng tơ vàng thêu khổng tước đậu trêи mẫu đơn vô cùng sống động, kinh diễm như thần tiên từ trong tranh bước ra.
Quý Phi nương nương...!Là nàng?
Ta nằm trêи giường, bị sốt đến đầu óc mơ mơ màng màng, nhất thời không kịp phản ứng, trước giờ ta cứ nghĩ, thời điểm Bùi Nguyên Hạo gian nan nhất Thân Cung Hĩ đã duy trì hắn, mà Thân Nhu và hắn cũng đã có một đêm bên nhau, vị trí Hoàng Hậu không phải nên thuộc về nàng sao, sao nàng chỉ là Quý Phi?
Vậy Hoàng Hậu là ai?
Ta còn đang mơ màng, nàng đã từng bước đến bên mép giường, phía sau có vài ma ma đi theo, vừa thấy tình cảnh trong phòng, lập tức chạy lên trước: "Nương nương, cẩn thận nước dưới chân."
Cúi đầu liền thấy, dưới đất quả nhiên có một vũng nước.
Sắc mặt ta tái nhợt, đó là đêm qua, Bùi Nguyên Hạo ở trong thau tắm muốn ta, hắn căn bản không hề cố kỵ, khiến cả phòng đầy là nước, tuy rằng hiện tại là mùa hè, thời tiết oi bức, nhưng bốn phía lãnh cung có nước bao quanh, vô cùng ẩm ướt, cho nên vệt nước dưới đất tới bây giờ vẫn chưa khô.
Thanh Nhu cúi đầu nhìn, khẽ cười.
Tuy ma ma đã nhắc nhở, nhưng nàng vẫn không thèm để ý mà dẫm lên, nàng cúi đầu nhìn ta, mỉm cười, vẫn tuyệt sắc khuynh thành như trước.
Ma ma phía sau chỉ vào ta, mắng: "To gan, Quý Phi nương nương giá lâm, ngươi còn dám nằm một chỗ, mau bái kiến nương nương!"
"A!"
Ta hoàn hồn, đang muốn đứng dậy, nhưng sốt một đêm khiến ta đã không còn sức lực, vừa ngồi dậy liền cảm thấy trời đất quay cuồng, lại mềm như bông ngã xuống.
Tiền ma ma thấy thế, vội đỡ ta xuống giường, run rẩy quỳ gối trước mặt Thân Nhu: "Nô tỳ bái kiến Quý Phi nương nương."
Thân Nhu ung dung đứng, từ trêи cao nhìn xuống ta.
Ta quỳ trước mặt nàng, thân thể tùy lúc có thể ngã xuống, đầu óc quay cuồng.

Thân Nhu tiến lên một bước, vươn một ngón tay nâng cằm ta lên, mỉm cười.
Nàng cười thật sự rất đẹp, nhưng có lẽ vì đang bệnh nặng, nụ cười của nàng thế mà khiến ta cảm thấy rét run, giống như đang bị một con rắn nhìn chằm chằm.
"Lần trước gặp, ngươi còn là cung nữ thân cận của Hoàng Thượng, sao hiện tại lại bị biếm vào lãnh cung rồi?"
"..." Ta không đáp, chỉ mệt mỏi cúi đầu.
Ma ma đứng sau nàng nổi giận đùng đùng: "Nương nương đang hỏi ngươi đấy, còn không trả lời nương nương!"
Thân Nhu mỉm cười phất tay, bà ta lập tức ngậm miệng.

Thân Nhu nói thêm: "Hôm qua là đại điển phong hậu của Hoàng Thượng, nhưng suốt đêm không thấy bóng dáng Hoàng Thượng đâu, giống hệt cái đêm sách phong Thái Tử Phi đó.

Ngươi có biết, đêm qua Hoàng Thượng làm gì không?"
Nhắc tới đêm sách phong Thái Tử Phi đó, thân thể ta run rẩy một cái.
"Nô tỳ không biết."
"Vậy ngươi có biết Hoàng Thượng đi đâu không?"
"Nô tỳ không biết."
Thân Nhu khẽ cười: "Nghe cung nhân Thái Cực Điện nói, đêm qua Hoàng Thượng về Thượng Dương Cung, ở đó tới giờ Tý mới trở về, bộ dáng say khướt, ngươi có biết Hoàng Thượng về Thượng Dương Cung làm gì không?" Ta còn chưa trả lời, nàng đã nói tiếp, "Đừng để bổn cung nghe ba lần câu "Nô tỳ không biết"."
Tuy rằng nàng đang cười, nhưng lời này rõ ràng là uy hϊế͙p͙ khiến người ta bất an.
Ta nghẹn họng, suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ Hoàng Thượng về đó thăm Kim Kiều phu nhân."
Nói xong, ta liền thầm mắng bản thân quá ngốc.
Bùi Nguyên Hạo đã dăng cơ, ngay cả Liễu Ngưng Yên khi trước ở lãnh cung chịu khổ nay đã trở thành nữ quan, huống chi là Dương Kim Kiều, cho dù nàng xuất thân không tốt, nhưng nói thế nào cũng cùng hắn đồng cam cộng khổ mà có được ngày này, hơn nữa còn có ca ca vào sinh ra tử vì Bùi Nguyên Hạo, mặc kệ nàng được tấn phong làm gì đều hợp quy cách, sao có thể còn ở lại Thượng Dương Cung?
Quả nhiên nghe ta trả lời, Thân Nhu bật cười.
Nhưng câu tiếp theo của nàng khiến ta trợn mắt há hốc mồm: "Xem ra lãnh cung này đúng là nơi tin tức bế tắc, ngay cả chuyện Dương Kim Kiều đã chết ngươi cũng không biết sao?"
Ta sửng sốt, bật thốt lên hỏi: "Cái gì?"
Dương Kim Kiều đã chết?
Nàng ấy đã chết?
Trong đầu hiện lên gương mặt tú lệ kia, cả người toát ra hơi thở cường ngạnh, không hề có nét dịu dàng, nhưng ta lại có thể cảm thấy, nàng có một trái tim ấm áp.
Là nàng nói với ta, đừng hãm sâu ở Thượng Dương Cung! Là nàng nói với ta, cứ đi theo con đường mà mình mơ ước!
Nhưng, sao nàng lại chết?
Thấy ta kinh ngạc, Thân Nhu nhàn nhạt nói, giống như đây không phải chuyện sống chết của một người: "Cái đêm Hoàng Thượng tiến vào hoàng cung cần vương, hoàng thành đại loạn, phản quân chạy trốn khắp nơi, có kẻ xông vào Thượng Dương Cung, Dương Kim Kiều tuy là người không dễ chọc nhưng ở trước mắt bọn họ chẳng là cái thá gì."
Thì ra, buổi tối Bùi Nguyên Hạo ép vua thoái vị, đến bây giờ đã trở thành hộ giá cần vương, mà thân binh ngự doanh dưới trướng Thái Tử hiện tại đã thành phản quân.
Đây chính là đạo lý người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Nhưng Dương Kim Kiều, dù thế nào ta cũng không tin nàng lại bị thân binh ngự doanh giết chết, chẳng lẽ những người đó vì Bùi Nguyên Hạo đoạt vị mà giết phu nhân của hắn để hả giận sao?
"Hoàng Thượng đối với nàng ấy cũng coi như có tình có nghĩa, chuyện này đã qua nửa năm, Hoàng Thượng thế mà vẫn không quên, từng bước lùng bắt thân binh ngự doanh lúc trước, phàm là sa lưới, không phải sung quân thì chính là chém đầu." Nói đến đây, Thân Nhu đột nhiên bật cười, "Có điều, hôm qua là đại điển phong hậu, nữ nhân Hoàng Thượng nhớ tới thế mà không phải Hoàng Hậu, có phải nữ nhân kia đối với Hoàng Thượng mà nói quan trọng hơn Hoàng Hậu không?"
Trái tim ta thắt chặt.
Hôm qua là đại điển phong hậu của hắn, đêm qua hắn và Hoàng Hậu vốn nên cá nước thân mật, nhưng hắn lại không ở Thái Cực Điện, cũng không về Thượng Dương Cung, mà tới nơi này.
Nghĩ đến đêm qua hắn tùy ý giam cầm ta trong lòng, da thịt nóng bỏng kề sát ta, còn tiếng thở dốc động tình, đầu ta như muốn nổ tung, ta dùng sức lắc đầu, muốn gạt bỏ tất cả ký ức đó.
Không, không phải như thế, hắn là đang trả thù ta.
Giống như cái ngày ta xuất cung, hắn mạnh mẽ xâm phạm, ta vĩnh viễn không thể quên được dáng vẻ như dã thú của hắn ở trêи người ta, cho dù hiện tại, thời điểm hắn hoan ái vui sướиɠ nhất, ta vẫn có thể nghe hắn nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hận ta, mà ta cũng...
Ta cúi đầu nhìn mặt đất, đạm nhiên nói: "Thánh tâm khó dò, nô tỳ thật sự không biết Hoàng Thượng nghĩ gì."
Thân Nhu buông tay, chậm rãi đứng thẳng người nhìn ta, cười nói: "Hay cho một nha đầu lanh lợi." Dứt lời, nàng nâng bước đi tới trước mặt Tiền ma ma, phân phó, "Chiếu cố Nhạc Thanh Anh cho tốt, để nàng sớm ngày khỏi bệnh, thân thể nha đầu này rất quý giá."
Cái gì? Ta sửng sốt, lúc ngẩng đầu, Thân Nhu đã thướt tha lả lướt rời đi.
Tiền ma ma dập đầu nhận lệnh, chờ đến khi không còn nhìn thấy nàng ấy, mới đi tới, nâng ta đứng dậy.
"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, sao lại gây chuyện nữa hả!"
Tính tình bà không tốt, hùng hùng hổ hổ thế nào ta cũng nhịn, chỉ là vừa rồi quỳ dưới đất lâu như vậy, hiện tại cơ thể một chút sức lực cũng không có, ta dựa vào đầu giường, cả người ứa mồ hôi.

Tiền ma ma vội cầm khăn tới lau cho ta, bỗng nhiên, hình như nhìn thấy gì đó, bà nhíu mày, sắc mặt phức tạp, xoay người ra ngoài.
Ta nghi hoặc, không biết bà có chuyện gì, theo bản năng cúi đầu nhìn.
Chỉ một cái liếc mắt, lập tức khiến sắc mặt ta trắng bệch.
Trêи cổ, trêи xương quai xanh, trêи da thịt tuyết trắng vẫn còn giữ lại dấu hôn xanh tím của Bùi Nguyên Hạo, mặc kệ là ai khi nhìn đều biết tối qua ta đã làm gì.
Ta vội duỗi tay bắt lấy vạt áo, che khuất những dấu vết sỉ nhục kia.
Những thứ này...!Những thứ này...!Vừa rồi Thân Nhu đã thấy sao?
Không, nàng không thấy, nàng nhất định không thấy, trêи người một cung nữ ở lãnh cung xuất hiện dấu vết này, nàng không thể không hỏi.
Chỉ là, ta không biết hôm nay vì sao nàng lại tới đây, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ta yếu ớt bắt lấy vạt áo, thân thể run rẩy, ngẩng đầu nhìn căn phòng nhỏ đơn sơ này.

Ta từng cho rằng đây sẽ là chỗ an bình của ta, nhưng mỗi một đêm, Bùi Nguyên Hạo đều hóa thành bóng đè không cho ta giải thoát, mà hiện tại, Thân Nhu lại tới nơi này...
Ta rốt cuộc phải làm sao đây?
Quý Phi Thân Nhu đã mở miệng, Tiền ma ma cũng không còn gì để nói, ta ở trong phòng nghỉ ngơi mấy ngày, sức khỏe mới hồi phục.
Khỏe lại một chút, ta bắt đầu làm việc, nhưng đầu vẫn còn nặng, thời điểm xách nước tưới hoa trong vườn, dọc đường phải dừng lại nghỉ ngơi rất nhiều lần.
Ta đang dựa vào sau cửa thở hổn hển, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng ầm ĩ.
"Ngươi để ta vào trong!"
"Vương gia, ngài đừng làm khó dễ nô tỳ."
"Ta không làm khó dễ ngươi, ta chỉ muốn vào xem một chút, ta muốn xem Thanh Anh có ở đây không?"
Khí thế lỗ mãng, giọng nói có phần trẻ con này, ta lập tức nghe ra, vội xoay người, xuyên qua bụi hoa quả nhiên trông thấy một thân ảnh mạnh mẽ quen thuộc, đứng ngoài cửa lớn...!Là Bùi Nguyên Phong!
Lúc này, Tiền ma ma đang ngăn cản hắn, cẩn thận khuyên, nhưng Bùi Nguyên Phong lại tỏ vẻ tức giận: "Ta không tin, ta nghe thủ vệ nói Hoàng Thượng căn bản không hề thả Thanh Anh xuất cung, có phải ngài ấy nhốt Thanh Anh ở đây không, mau để ta vào xem!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui