Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Thế nhưng người mặc áo đen vẫn bình tĩnh nói: "Không được."

Dược lão nhíu mày, tức giận nói: "Ngươi....."

"Lão nhân gia!" Mắt thấy ông ấy sắp nổi điên, ta vội vàng ngẩng đầu, nói, "Ông đừng làm khó vị tráng sĩ này nữa."

Dược lão quay đầu nhìn ta, tựa hồ muốn nói cái gì, ta đã cười nhạt một tiếng, nói: "Vị tráng sĩ này cũng là làm theo khả năng của mình, hắn cứu ta ra ngoài cũng không khó, nhưng chúng ta lại không thể ra khỏi kinh thành."

Dược lão cau mày: "Tại sao ngươi lại nói như vậy?"

"Mỗi ngày Tứ hoàng tử đều tới thẩm vấn ta, hắn cứu ta ra ngoài, không tới nửa ngày sẽ bị phát hiện, huống hồ ta có liên quan tới vụ án Hoàng hậu bị hạ độc, đến lúc đó chỉ sợ hoàng thành sẽ bị phong tỏa, toàn bộ quân đội trong tử cấm thành sẽ bị điều động. Ta lại bị thương, nếu hắn mang theo một phế nhân như ta, thì cho dù tài giỏi thế nào cũng không có khả năng xuất thành trong vòng nửa ngày, chỉ sợ đến lúc đó sẽ liên lụy hắn, chẳng phải là không trộm được gà còn mất nắm gạo hay sao?"

Dược lão nghe xong lời của ta, thở dài, ngược lại người áo đen kia lại kinh ngạc nhìn ta.

Hắn trầm mặc một hồi, nói: "Vụ án của ngươi, ta có nghe nói, nhưng có một chuyện ngươi vẫn chưa biết."


"Chuyện gì?"

"Nghe nói Tam điện hạ của các ngươi đã báo với hình bộ, hôm nay công khai xét xử vụ án này, ngay cả Hoàng đế và Hoàng hậu cũng tham gia."

Ta không khỏi kinh hãi, hôm nay Bùi Nguyên Hạo sẽ công khai xét xử sao?

Nhưng, ba ngày nay, hắn không tới tìm ta, ngay cả khẩu cung của nghi phạm còn không hỏi, manh mối cũng không có gì, hắn định xét xử thế nào?

"Nếu như ta đoán không sai, vị Tứ hoàng tử kia kia, trong hôm nay nhất định sẽ khiến ngươi mở miệng, nếu như ngươi không mở miệng..." Ánh mắt hắn đột nhiên thay đổi, "Có thể hắn sẽ cho ngươi vĩnh viễn không thể mở miệng nữa."

Lời nói vừa dứt, bên ngoài đã truyền tới tiếng cửa sắt mở ra.

Âm thanh rầm rầm sấm rền, lòng ta run lên, nhưng tiếng nói ngục tốt ở bên kia đã vang lên, lớn tiếng: "Các ngươi xảy ra chuyện gì vậy hả?"

"A... Đại nhân, đại nhân thứ tội!"


"Vì sao các ngươi đều ngủ thế hả?"

"Chúng tôi, đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, bởi vì... "

"Bớt phí lời, đi xem phạm nhân còn ở đó hay không."

Vừa dứt lời, người bên đó lập tức chạy về phía này. Ta lo lắng nhìn người mặc áo đen kia, sợ hắn bị những người đó xô phải. Hắn nhanh chóng đạp một cước lên hàng rào, thân hình mạnh mẽ như báo đen bay thẳng lên trời, ẩn người nhảy vào trong góc tối.

Thân thủ thật nhanh!

Ta sợ hãi than cảnh tượng trước mặt, sau đó quay đầu lại nhìn Dược lão. Ta mơ hồ cảm nhận được ông lão trước mặt này vẫn ung dung như trước, còn cả người mặc áo đen kia, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.

Bọn họ như vậy, ngược lại rất giống như lời đồn hiệp khách vi phạm điều cấm hoặc giang hồ cường đạo vậy!

Hình như, trong lúc vô ý ta đã chọc tới một người không nên chọc vào!

Không đợi ta suy nghĩ nhiều, đám ngục tốt kia đã chạy tới. Thấy ta vẫn an an ổn ổn ở trong phòng giam, bọn họ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở cửa lao, hung hãn xông vào kéo ta ra: "Đi!"

"Làm gì?"

Ta không khỏi căng thẳng, bình thường Bùi Nguyên Sâm đều nửa đêm mới thẩm vấn ta, nhưng bây giờ còn là ban ngày cơ mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận