Vào đến phòng khách hai tay cô đã ướt đẫm mồ hôi, gượng mở một nụ cười:
-Thưa mẹ con mới về!
-Chát...
Một âm thanh lãnh khốc vang lên, cô chưa kịp giải thích Thẩm phu nhân đã giáng cho cô một cái tát làm cho một bên má của cô đỏ rực. Cô im lặng cuối gầm mặt không nói lời nào, bởi cô biết có nói ra cũng vô ích. Cô ý thức được thân phận của mình vốn dĩ bình thường cô đã là cái gai trong mắt nhà họ Thẩm, chỉ cần có cơ hội người phụ nữ ấy sẽ không từ bỏ để đuổi cô ra khỏi nhà.
-Ai là mẹ của mày? Mẹ mày là con tiện nhân họ Vũ chết cách đây mười sáu năm trước rồi mày có cần tao nhắc cho mày nhớ mẹ của mày đã chết như thế nào không?
Những lời nói cay nghiệt của bà ta xoáy sâu vào tâm trí cô không thể nào rứt ra được. Nỗi đau cô cố gắng xoa dịu suốt mười sáu năm nay không ngờ giờ phút này người phụ nữ mà cô vẫn cung kính gọi một chữ "mẹ" lại dùng dao rạch một vết dài ở nơi miệng vết thương chưa kịp khép lại.
-Mẹ! mẹ có cần phải day nghiến Lan Ư như thế này không, cả một thời gian qua mẹ dày vò cô ấy vẫn chưa đủ sao? Mẹ luôn bảo mẹ Lan Ư là dâm phụ vậy cha chắc chắn là gian phu nhỉ?
-THẨM NHẬT THIÊN!_ Thẩm phu nhân tức giận hét lớn chưa bao giờ cô thấy người phụ nữ này tức giận đến mức này._ Con là người thừa kế của Thẩm gia, là đại thiếu gia tại sao con cứ suốt ngày phải bênh vực cho đứa con ngoài giá thú như nó chứ. Nó không xứng, một chút cũng không.
-Mẹ, mẹ đừng tưởng con vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Làm ơn đi! giữ lại trong con một chút hình tượng đẹp đẽ của mẹ có được không? đừng để một bức ảnh đẹp đẽ cuối cùng của mẹ trong lòng con bị hoen ố.
Nói rồi anh kéo cô lên phòng, cô ngơ ngác vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị giọng nói trầm ấm của anh làm cho thức tỉnh.
-Còn đau không, anh xin lỗi đến cả em gái mình mà cũng không thể bảo vệ được, anh thật vô dụng.
Nhật Thiên khẽ sờ lên chiếc má sớm đã in hằn năm dấu ngón kia của cô. Anh vì cô mà to tiếng với mẹ, vì cô mà không ngại làm bất cứ chuyện gì.
-Không đâu! vậy là đã quá đủ đối với em, em chỉ cần anh luôn che chở cho em luôn tốt với em như vậy là được rồi. Chỉ cần như vậy thôi._ Không hiểu tại sao nước mắt lại cứ thế lăn dài trên khuôn mặt cô. Vì cô cảm thấy ấm ức chăng, hay là khóc vì vết thương ở má, đều không phải, ngay chính bản thân cô cũng chẳng biết vì sao cô lại khóc.
Anh lặng người, không nói gì chỉ ôm cô vào lòng:" Khóc đi, khóc rồi sẽ không sao nữa". bao nhiêu nước mắt cô giấu giờ đây tuôn ra xối xả, chỉ trong chốc lát chiếc áo sơ mi của anh đã bị thứ nước tinh khiết chảy ra từ hốc mắt cô là cho ướt đẫm một mảng. Cô cứ khóc như một đứa trẻ, bổng dưng trước mắt cô hình bóng anh bắt đầu mờ nhạt dần, cô cảm thấy như có hàng vạn viên đá đè lên nơi cuống họng, cô không thể thở nổi. Vội đẩy anh ra, cô run rẩy tìm hộp thuốc trong túi. Anh chạy đi lấy nước nhưng vừa buông tay cả hộp thuốc trong tay cô đã rơi xuống sàn nhà tạo nên âm thanh của sự cô đơn lạnh lẽo, nó vang vọng như đánh dấu cho kết thúc của một kiếp người. Cốc nước trên tay anh rơi xuống đất vỡ vụn, như chính trái tim anh lúc này vậy: Quặn thắc, đau đớn.
-Lan ư! em nhìn anh này, mở mắt ra nhìn anh này._ từng giọt từng giọt, rồi hàng ngàn giọt nước mắt cứ thế thi nhau rơi, lần đầu tiên anh khóc, lần đầu tiên trong cuộc đời anh khóc đến không nhận ra được cảnh vật xung quanh. Như bừng tỉnh sau một giấc mộng anh vội vàng bế cô chạy xuống lầu hốt hoảng gọi:"Thím Trương mau gọi xe cấp cứu, nhanh lên"
Thím giúp việc từ dưới bếp chạy lên trên người còn đeo chiếc tạp dề. Thấy cô nằm bất động trong lòng anh bà không khỏi luống cuống. Bàn tay run run vội bấm một dãy số:
-Cho một chiếc xe cấp cứu đến biệt thự Thẩm gia!
Nói rồi bà vội chạy lại chỗ cô, bằng bàn tay nhăn nheo của một người già bà nắm bàn tay bé nhỏ của cô xoa xoa như để nắm lấy một ít hơi ấm. Bà sống trên đời gần bảy mươi năm không chồng không con, bà sớm đã xem cô như con gái ruột, bây giờ cô như thế này bà biết phải làm sao. Xe cấp cứu vừa đến anh vội đặt cô lên băng ca. nhưng bác sĩ chuẩn bị làm một số biện pháp sơ cứu thì y tá đã kêu lên:"bác sĩ, tĩnh mạch của bệnh nhân ngừng đập rồi". Không gian lặng như tờ, anh vẫn không tin vào những điều mình đang thấy. Cô đi rồi. Đi đến nơi của riêng cô.
-Các người nói bừa lúc nãy cô ấy còn cùng tôi đến công viên, cùng tôi đi dạo, tôi còn tặng cho cô ấy chiếc vòng tay mà mỗi khi đi học về cô ấy đều ngắm ở trong tiệm nữ trang, làm sao có thể chứ. Các người lừa tôi, đều lừa tôi cả.
-Thẩm thiếu gia, xin thứ lỗi chúng tôi không còn cách nào để cứu cô ấy. Bệnh tim của tiểu thư quá nặng sống được đến lúc này đã là ngoài dự tính của chúng tôi rồi. Xin cậu bớt đau buồn
-Không! Lan Ư còn nhỏ như vậy chuyện gì cô ấy cũng không biết, làm sao có thể ra đi ngay lúc này chứ. _Anh khóc như một đứa trẻ, thật thống thiết như gào xé cả tâm can. Bên cạnh thím Trương cũng đã nức nở đến nỗi chân cũng đã đứng không vững mà ngã thụp xuống bên cạnh thân thể tái nhợt của cô.
Từ phía xa, Cô đã chứng kiến tất cả cô chết rồi ư, thật buồn cười làm sao sống mười sáu năm trên đời cô ngay cả mặt người cha ruồng bỏ mẹ con cô như thế nào cô còn không không nhớ rõ mà giờ đây cô thật sự đã âm dương cách biệt. Như vậy cũng tốt, cô sẽ không phải ngày nào cũng chịu đựng những lời nói nhục mạ phát ra từ miệng Thẩm phu nhân việc này đối với cô có lẽ là sự giải thoát tốt nhất. Nhìn anh lần cuối cô khẽ cười rồi quay bước đi:" Nhật Thiên, anh sẽ tiếp tục sống tốt mà? phải không? mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi".
Bỗng bên tai xuất hiện một giọng nói quen thuộc:"Con gái! con lớn lên thật xinh đẹp hệt như bông hoa lan ư nở rộ vào mùa xuân. Hãy quên hết oán hận của kiếp này đi mà sống một cuộc sống của riêng con ở một thế giới mới. Mẹ sẽ ở trên cao phù hộ cho con."
-MẸ...
Cô hốt hoảng kêu lên, bỗng từ đâu xuất hiện một luồng ánh sáng màu trắng sáng đến lóa mắt cuốn cô bay vào vô định. "Được rồi! nếu ông trời đã bố thí cho tôi thêm một lần để sống nữa thì tôi sẽ sống thật vui vẻ sẽ không lãng phí dù chỉ một giây"