Một Đời Một Kiếp Quá Xa Xôi


Tàu chiến chầm chậm nhổ neo ra khơi, rời khỏi đảo Sentinel trước khi mặt trời lặn!
Hà Vân đứng trên đuôi tàu nhìn bóng dáng Anche dần nhỏ đi trên bãi cát, liên tục vẫy tay tạm biệt cậu ta, cứ như vậy cho đến khi màu xanh lá của đảo Sentinel bị màu xanh dương của nước biển che phủ, bốn bề không còn trông thấy gì ngoài màu nước nữa, cô mới lặng lẽ thu tay xuống.
Chuyến đi Sentinel này không dài, nhưng Hà Vân đã được trải nghiệm rất nhiều thứ mà trước kia cô chưa từng nghĩ tới.

Ví dụ như được chứng kiến Tô Vũ Phong tiêu diệt rắn cổ đại Titanoboa một cách oai phong lẫm liệt, ví dụ như được nhìn thấy hoa thôi miên đột biến trong truyền thuyết, ví dụ như được chứng kiến những dãy núi lấp lánh kim cương mà thế giới hiện đại không thể có được, và ví dụ như được gặp những người thổ dân tốt bụng và đáng yêu như Anche…
Tất cả, tất cả những thứ ở Sentinel này đã trở thành một ký ức rất đáng ghi nhớ trong lòng cô, bây giờ khi phải xa rời, tâm trạng không tránh khỏi bồi hồi lưu luyến.
Hà Vân lén lút thở dài một tiếng, sau đó xoay người đi vào trong boong tàu.

Vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt nên người ngợm ai nấy đều bẩn thỉu và ướt đẫm mồ hôi, cho nên việc đầu tiên khi lên đến tàu chiến là đi tắm.
Đồ đạc của Hà Vân hiện tại vẫn để trong căn phòng có chức năng chống say sóng của Tô Vũ Phong nên đành chui vào đó tắm rửa.

Phòng tắm của anh không những có chế độ nước ấm, mà còn có cả bồn massa, Hà Vân mệt mỏi rã rời nên trèo vào đó ngâm mình một chút, không ngờ dễ chịu quá nên ngủ quên mất, mãi đến khi có tiếng lạch cạch mở cửa thì mới giật mình choàng dậy.
Tô Vũ Phong không biết có người ở bên trong nên mở cửa bước vào, khi nhìn thấy Hà Vân không mặc gì nằm trong bồn tắm thì cả người như bị sét đánh, không kịp phản ứng cũng quên mất phải làm gì, chỉ cứng đơ người nhìn cô.
Mà lúc này, Hà Vân cũng hoảng đến mức quên cả che chắn những bộ phận nhạy cảm, cô chớp chớp mắt nhìn anh vài giây, thấy tai Tô Vũ Phong đỏ lựng lên, cô mới chợt nhận ra mình đang ở trong tình cảnh vô cùng xấu hổ, vội vàng dùng hai tay che ngực rồi ngồi thụp xuống nước:
"Anh… anh…".

Hà Vân cuống đến mức nói năng lộn xộn: "Tôi… tôi đang tắm…"
"À".

Tô Vũ Phong lúc này cũng mới dời mắt đi nơi khác, sắc mặt rõ ràng vẫn lạnh nhạt như băng nhưng lời nói ra lại có chút quái đản: "Tiếp tục đi"
Nói xong, liền quay người đi thẳng ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại rồi, tim Hà Vân vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường mà ch.ế.t luôn cho xong.

Trời ạ, sao cô có thể đãng trí đến mức quên khóa cửa, còn ngủ quên luôn trong này, Tô Vũ Phong đã nhìn thấy hết rồi, thấy hết rồi, làm sao đây?
Hà Vân ngượng quá nên trốn chui trốn lủi trong phòng tắm vò đầu bứt tai, gần hai mươi phút sau mới dám đi ra, nhưng may sao lại không thấy Tô Vũ Phong ở bên ngoài.
Cô đứng trước gương vỗ vỗ mặt mấy lần cho tỉnh táo lại, tự nhủ rằng lần trước ở Đông Xưởng, nhìn thấy cả đám mỹ nữ làm tình ngay trước mặt mình mà anh vẫn không mảy may động lòng, bây giờ thấy cô không mặc gì như vậy chắc cũng sẽ không để tâm đâu.

Dù sao cơ thể cô cũng chẳng có nửa điểm nào hấp dẫn.
Nhưng mà… ở trong hang động thờ thần Heera, rõ ràng anh đã hôn cô…
Aizzz!!!
Hà Vân ôm đầu đầy đau khổ, lại trốn ở trong phòng thêm nửa tiếng nữa mới lò dò đi ra ngoài.

Lúc này, bọn Minh Trạch cũng đã tắm xong, đang ngồi ở ngoài mũi tàu nói chuyện gì đó, Tô Vũ Phong hình như cũng đã tắm ở chỗ nào rồi nên trên người cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, mái tóc ngắn vẫn còn hơi ướt của anh khẽ lay động theo chiều gió biển.
Hà Vân không ra chỗ bọn họ mà quyết định vòng đi một đường khác, cuối cùng lại gặp A Mẫn đang ngồi trước cửa sổ ở gian nghỉ giữa trong boong tàu.
Cô ta đang loay hoay thay lớp băng gạc ướt rượt và bẩn thỉu ở cánh tay phải của mình, nhưng một tay không thể buộc được gạc, cứ chuẩn bị thắt nút thì dây lại bật tung ra.
Hà Vân nghĩ ngợi vài giây rồi quyết định lên tiếng: "Để tôi băng cho"
"Không cần".

Cô ta lạnh lùng từ chối.
"Vết thương của cô đang bắt đầu nhiễm trùng, không biết xử lý và băng đúng cách thì sớm muộn gì cũng phải bỏ tay".

Bệnh nghề nghiệp phát tác khiến Hà Vân không thể khoanh tay làm ngơ, cô đi lại gần A Mẫn, kéo tay cô ta về phía mình: "Muốn tiếp tục cầm súng để gi.ế.t tôi thì ít nhất phải giữ được tay thuận của cô trước đã.

Đưa tay đây".
A Mẫn gườm gườm nhìn Hà Vân, ánh mắt của cô ta không mấy dễ chịu nhưng cuối cùng cũng không giật tay về mà chỉ cắn răng ngồi im.

Cô ta biết rõ, cánh tay này bị bỏng quá nặng, không rõ có thể trụ được đến khi về đến Đông Xưởng hay không, vả lại, bác sĩ ở Bentu cũng chẳng có mấy người có trình độ y học như người phụ nữ trước mặt.
Hà Vân nói đúng, cô ta phải giữ tay để còn cầm súng, thậm chí là g.iế.t Hà Vân.
Hà Vân tháo lớp băng gạc bị A Mẫn quấn lung tung ra, phát hiện cổ tay cô ta bị bỏng rất nặng, không gọi là cháy hết thịt nhưng vết thương bị phồng rộp và chảy nhiều dịch, hơn nữa không khí gần nham thạch rất độc nên vết thương của cô ta đã nhiễm trùng không nhẹ.

Máu và dịch vàng nâu hiện tại đã thấm ướt ra hết bên ngoài.
"Phải tiêm một mũi giảm đau mới xử lý sâu vết thương được".

Hà Vân lạnh nhạt nói: "Đương nhiên, nếu cô không cần thì tôi càng đỡ mất công tiêm".
"Tiêm đi".

A Mẫn đã phải nhẫn nhịn chịu đau suốt từ lúc ở trong hang động đến giờ, cô ta không muốn bị giày vò thêm nên dứt khoát đáp.

"Thế thì đợi một chút".
Nói xong, Hà Vân liền quay về phòng lấy hộp dụng cụ y tế của mình mang sang, tiêm cho A Mẫn một mũi giảm đau rồi bắt đầu lấy dao và kéo ra, cắt hết da thịt bên ngoài đã hỏng của cô ta, sau đó khử trùng thêm lần nữa rồi băng lại.
A Mẫn ban đầu nghi ngờ Hà Vân nhất định sẽ cố tình làm đau mình, nhưng từ đầu đến cuối động tác của cô vẫn rất bình thản và thuần thục, thậm chí khi cắt một phần thịt ở sâu, Hà Vân còn khe khẽ nhíu mày.

Thái độ của cô rất bàng quan, giống như một vị bác sĩ chỉ chuyên tâm với công việc của mình chứ không phải đang cố tìm cách trả thù người khác.
Lẽ ra, sau những chuyện đã xảy ra mà vẫn được chăm sóc như vậy, A Mẫn sẽ phải cảm kích Hà Vân mới đúng.

Nhưng không hiểu sao nỗi đố kị và lo sợ trong lòng cô ta mỗi lúc một nhiều thêm, ngay cả bây giờ cũng vậy.
A Mẫn nhìn gương mặt trắng nõn của Hà Vân đang tỉ mỉ xử lý vết thương, cảm thấy người phụ nữ này xinh đẹp hơn cô ta, lại có một trái tim thuần khiết và bao dung hơn cô ta.

Một người phụ nữ như vậy rất dễ khiến đàn ông phải say đắm, mà cái A Mẫn sợ nhất, chính là Tô Vũ Phong cũng sẽ không thể tránh khỏi động lòng trước một người hơn cô ta về mọi mặt như thế.
"Xong rồi".

Hà Vân quấn xong lớp băng cuối cùng, thắt nút lại cẩn thận rồi nhắc nhở A Mẫn giống như nhắc nhở những bệnh nhân khác: "Tắm thì tránh chỗ bị thương ra.

Cồn y tế đây, một ngày sát khuẩn ba lần".
A Mẫn liếc lọ cồn y tế Hà Vân đặt bên cạnh mình, sắc mặt không hề thay đổi: "Tôi sẽ không cảm ơn cô"
"Tôi cũng không cần cô cảm ơn".

Hà Vân đứng dậy, nhét dụng cụ y tế vào trong hộp đồ, cô không hề nhìn A Mẫn mà chỉ máy móc nói: "Tôi nhận lời đại ca cô, đi theo để chăm sóc cho những người trong đoàn.

Xử lý vết thương cho cô đơn giản vì đó là nhiệm vụ của tôi.

Nhưng chỉ lần này thôi, sau khi quay về Đông Xưởng, nhiệm vụ của tôi sẽ kết thúc"
A Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Thế thì tôi cũng sẽ để cô sống đến khi quay về Đông Xưởng.

Sau này, sớm muộn gì cũng có ngày tôi g.iế.t ch.ế.t cô"
"Cảm ơn, mạng tôi lớn lắm.

Tôi chờ đến ngày cô g.iế.t nổi tôi"
Nói rồi, Hà Vân không đợi A Mẫn trả lời mà cầm hòm đồ đi thẳng về phòng.

Sau đó cảm thấy hơi ngột ngạt, cô lại chạy ra phía đuôi thuyền để ngắm hoàng hôn.
Lần trước say sóng nên Hà Vân đã bỏ lỡ hoàng hôn trên biển, đến giờ được nhìn thấy khung cảnh kỳ vĩ của mặt trời trước khi lặn xuống giữa đại dương mênh mông mới biết đúng là hoàng hôn nơi đây đẹp đến chấn động lòng người.
Từng tia nắng đỏ rực cuối ngày chiếu lên mặt nước xanh biếc, để lại một vệt dài lấp lánh kéo từ phía mặt trời đến tận chân tàu mà Hà Vân đang đứng, phía xa xa từng đàn hải âu bay lượn trên bầu trời, xuyên qua ráng chiều, khiến mọi thứ hoàn hảo tựa như một bức tranh.
Mùi gió biển hòa cùng với một ít hương thơm của thức ăn từ bếp trong tàu lan đến cánh mũi, làm tinh thần cô cảm thấy rất khoan khoái dễ chịu.

Hà Vân nhắm chặt mắt tận hưởng cảm giác yên bình lúc hoàng hôn, không lâu sau, đột nhiên cô ngửi thấy mùi hương táo chín lẫn vào trong không khí, mở mắt ra thì thấy Tô Vũ Phong đã đứng bên cạnh từ bao giờ.
Ánh mắt anh xa xăm nhìn về phía mặt trời đang dần dần lặn xuống sau màn nước, trong đồng tử phản chiếu hình ảnh của từng tia sáng mềm mại cuối ngày: "Hoàng hôn không tệ".
Hà Vân vẫn có chút xấu hổ trước anh, nhưng thấy vẻ mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì của Tô Vũ Phong, cuối cùng, cô cũng tự nhủ mình nên thoải mái:
"Người ta nói bình minh trên biển mới đẹp, nhưng tôi thấy hoàng hôn còn đẹp hơn".

Hà Vân khẽ cười: "Bình minh thì thuộc về ngày mới, còn hoàng hôn thuộc về bình yên".
"Bình yên?".

Tô Vũ Phong nhắc lại lời nói của cô: "Đối với những người đi biển, còn trên mặt nước là còn chưa bình yên"
"Anh thì sao? Trải qua một trận chiến trở về, có được thứ mình cần, cũng không thể thả lỏng tinh thần một chút à?".
Không phải Tô Vũ Phong không muốn thả lỏng, mà nếu anh buông bỏ đề phòng thì cũng có nghĩa mạng sống của anh em và cả mạng sống của chính mình sẽ bị đe dọa.
Đã lăn lộn trong xã hội đen, cuộc sống chỉ có thể liếm máu trên đầu lưỡi dao, lấy xác người làm đệm trải giường, bất kỳ lúc nào cũng phải đặt bản thân vào trạng thái tỉnh táo và đề phòng cao độ nhất.

Bởi vì chỉ cần sơ xảy một chút thôi, mọi thứ sẽ không thể vãn hồi được nữa.
"Những người như chúng tôi không có khái niệm thả lỏng tinh thần".
"À".

Hà Vân gật đầu, cô không muốn hỏi tường tận, vì cuộc sống xã hội đen phải tự mình trải nghiệm mới có thể hiểu được: "Sống như vậy chắc hẳn rất mệt mỏi nhỉ?"
Câu nói này làm Tô Vũ Phong bất chợt nhíu mày.


Anh quay sang nhìn cô, bất giác muốn thốt ra một câu "rất mệt".

Nhưng cuối cùng lại lựa chọn chẳng nói gì.
Hà Vân thấy anh chỉ im lặng nhìn mình mới khẽ cười: "Tôi hỏi anh một câu được không?"
"Hỏi đi"
"Tại sao anh lại chọn làm xã hội đen?".
Với gương mặt cùng với cơ thể hoàn hảo này, nếu Tô Vũ Phong mà làm trai bao thì đảm bảo rất đông khách, nói không chừng còn nổi tiếng đến nỗi quý bà nào muốn đặt lịch với anh thì phải xếp hàng nửa tháng chưa đến lượt.

Nhưng Tô Vũ Phong hoàn toàn khác biệt với những người còn lại ở Đông Xưởng như vậy, Hà Vân không thể hiểu nổi lý do tại sao anh lại chọn xã hội đen.
Tô Vũ Phong lẳng lặng hít sâu vào một hơi, bình thản nói một câu: "Xã hội đen chọn tôi".
"À… tôi hiểu rồi.

Bạn bè tôi vẫn hay nói, không phải con người chọn công việc mà là công việc chọn con người".

Cô liếc bóng lưng cao lớn của Tô Vũ Phong khi đứng ở đuôi tàu, lúc này mái tóc ngắn của anh đã khô ráo, màu áo đen nổi bật giữa muôn trùng màu xanh của nước, khí chất hơn người của Tô Vũ Phong như toát ra từ trong xương, khiến tâm tình cô rung động dữ dội.
Trong khoảnh khắc ấy, Hà Vân đã tự hỏi mình rằng: Một người đàn ông đẹp trai và giàu có, liệu có hấp dẫn cô bằng một người đàn ông vừa đẹp trai vừa đội trời đạp đất như Tô Vũ Phong hay không?
Chắc chắn sẽ không.

Bởi vì tài giỏi và xuất chúng mới là điểm thu hút nhất trên người anh, thậm chí ngay cả những vết sẹo ngang dọc khắp cơ thể Tô Vũ Phong cũng là một điểm quyến rũ đến c.hế.t người.
Cho nên anh nói xã hội đen chọn anh là vô cùng có lý.

Tô Vũ Phong là đại ca của rất nhiều anh em Uy Việt mới chân chính là anh!
"Sau này cô định thế nào?".

Tô Vũ Phong đột nhiên lên tiếng hỏi.
Hà Vân ngây ngốc vài giây mới hiểu được ý của anh, hiểu được rồi, trong lòng lại cảm thấy rất buồn: "Tôi cũng không biết, tạm thời cứ quay về Đông Xưởng trước rồi tính".
Tô Vũ Phong định nói "Cô không cần quay lại Đông Xưởng", nhưng vừa định mở miệng thì đột nhiên Hà Vân lại reo lên: "Chim điêu Úc kìa".
Anh nhướng mày nhìn về phía cô đang nhìn đến, phát hiện ra mấy con chim điêu Úc đang bay trên bầu trời.

Mấy loại động vật này, anh đã gặp rất nhiều lần nhưng chẳng bao giờ để ý, vậy mà Hà Vân lần đầu tiên trông thấy thì hai mắt sáng rực lên:
"Con này ở Việt Nam không có đâu, tôi xem trên mạng thấy loại này bắt cá giỏi lắm, đẹp nữa.

Anh nhìn màu lông nó kìa".
Chim điêu Úc có bộ lông màu trắng muốt, phần cổ và đầu có màu vàng chanh, khi bay qua ánh hoàng hôn thì bộ lông này trở nên vô cùng đẹp mắt.

Tô Vũ Phong trước đây không có tâm trạng ngắm chim ngắm trời, giờ thấy Hà Vân hứng thú như vậy cũng nuông chiều theo ý cô, lặng lẽ nhìn mấy con chim đó.
"Chuẩn bị bắt cá".
Hà Vân thấy chim điêu Úc đang bay liệng rất bình thường trên không trung, vậy mà Tô Vũ Phong lại nói thế, khiến cô hơi nghi hoặc.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó cô mới biết ánh mắt của anh chưa từng sai bao giờ.
Mấy con chim điêu Úc đang ở trên cao, đột nhiên lao thẳng xuống nước với tốc độ khủng khiếp, chỉ trong vòng đúng một giây sau đã đập cánh bay lên, chiếc mỏ ngậm theo một con cá màu sắc sặc sỡ.
Hà Vân kinh ngạc quay sang nhìn Tô Vũ Phong: "Làm sao anh biết nó chuẩn bị săn mồi?"
"Muốn biết đối phương có đang chuẩn bị tấn công hay không, phải chú ý tới ánh mắt".

Anh liếc nhìn đám chim biển đang nháo nhác bay trên bầu trời, chậm rãi giải thích: "Khi nó xác định được con mồi, ánh mắt sẽ khóa chặt ở một điểm"
"À…".
Hà Vân gật gù, vừa định nói "tôi biết rồi" thì đột nhiên có mấy con đại bàng to lớn khác từ đâu lao đến, định giành giật con cá trong miệng chim điểu Úc khiến nó sợ hãi đập cánh bay lên cao.
Nhưng chim điểu Úc không thể nào so sánh được với đại bàng nên nhanh chóng bị nó đuổi đến, đại bàng dùng chiếc mỏ sắc nhọn của mình mổ liên tục vào đầu chim điểu Úc, máu từ đầu nó bắn ra tứ tung, dính đầy bộ lông trắng.
Hà Vân thấy vậy thì chân tay ngứa ngáy không yên, thấy một con chim điểu Úc sắp bị mổ c.hế.t liền ấm ức buột miệng nói một tiếng: "Mấy con đại bàng khốn kiếp"
Tô Vũ Phong thấy cô lần đầu tiên nói bậy thì bỗng dưng lại hơi buồn cười: "Muốn cứu chim điểu?"
Hà Vân chần chừ nhìn anh vài giây, sau đó cắn môi gật đầu.

Cô cứ nghĩ Tô Vũ Phong sẽ rút súng bắn con đại bàng kia, nhưng cuối cùng anh chỉ nhặt một chiếc cung tên ở ngay gần đó, đưa cho cô.
"Bắn thử xem".
"Hả?".


Hà Vân chưa từng bắn tên bao giờ, làm sao cô biết phải bắn thế nào.

Hơn nữa bọn chim còn bay tán loạn, cô bắn trúng làm sao?
Tô Vũ Phong thấy mặt cô nghệt ra mới đặt cây cung vào tay Hà Vân, sau đó đi ra sau lưng cô.

Cánh tay anh quàng qua phía trước, nắm chặt tay Hà Vân đặt vào hai điểm, cánh cung và đuôi mũi tên.
Tô Vũ Phong khẽ nói: "Thẳng lưng, cầm chắc tay".
Đứng cạnh anh thế này, bảo cô cầm chắc thì cô chịu thôi, run gần c.hế.t rồi đây này.

Có trai đẹp ôm như vậy làm sao có thể bình tĩnh học bắn cung chứ?
Hà Vân máy móc gật đầu, cắn chặt môi cầm cung theo tay anh.

Tô Vũ Phong lại nắm tay còn lại của cô kéo căng đuôi mũi tên vào dây cung: "Nhắm chuẩn đường di chuyển của đại bàng và gió"
Hà Vân thấy đại bàng liên tục mổ xuống, nó di chuyển không nhiều nhưng mỗi lần mổ đều tụt xuống dưới một đoạn, hơn nữa gió lúc này đang thổi về hướng tây nam, chỉ cần cô di chuyển mục tiêu sang bên trái 20 độ là vừa đủ.
Đoán ra được đường di chuyển của đại bàng và xác định xong hướng gió, cô khẽ gật đầu.

Lúc này, Tô Vũ Phong tiếp tục nói: "Xác định xong đường di chuyển, khoá chặt mục tiêu, tập trung”
“...”
“Bắn".
Lời vừa dứt thì mũi tên trong tay Hà Vân cũng bật ra khỏi dây cung, xuyên gió lao thẳng về phía trước rồi chuẩn xác ghim vào đầu con đại bàng.
Đại bàng đang mổ chim điểu, bị trúng tên bất thình lình như vậy nên nó liền kêu oang oác mấy tiếng rồi lảo đảo bay đi, nhưng chưa nổi nửa mét đã lao thẳng xuống biển.
Đám chim điểu xung quanh thấy vậy cũng sợ hãi đổi hướng, vội vã đập cánh rời khỏi đó.
Hà Vân nhìn đại bàng chìm dần xuống mặt nước thì sung sướng reo lên: "Trúng rồi".
Tô Vũ Phong khẽ cười, buông tay cô ra rồi lùi lại phía sau mấy bước, tách ra khỏi người Hà Vân: "Ừ, trúng rồi".
"Cảm ơn anh".

Cô biết, nếu không phải vì Tô Vũ Phong đứng sau chỉnh tên cho cô, dạy cô cách bắn, có bắn hết cả đống tên thì Hà Vân cũng chẳng bao giờ bắn nổi mũi tên kia vào đầu đại bàng.
"Bắn cung là thứ dễ nhất".

Anh bình thản đáp: "Chỉ cần tập trung là đủ".
"Tôi biết rồi.

Sau này có cơ hội, nhất định tôi sẽ học bắn cung".
"Được rồi, đi vào trong tàu thôi"
"Vâng".
Khi hai người đi vào thì đầu bếp đang dọn đồ ăn lên rồi, lúc đến đây, hai gã đầu bếp giả dạng kia đã bị g.iế.t chế.t, hiện tại là đám đàn em của Tô Vũ Phong vào bếp nên Hà Vân cũng lăng xăng phụ mọi người cái này cái kia.
Đi một chuyến thành công trở về, mọi người đều vui vẻ ăn thịt uống rượu, Minh Trạch còn cạn chén với khắp mọi người, miệng cười tươi rói:
"Lần này suýt c.hế.t lấy được chiếc đĩa đồng trở về, không cạn ly không được.

Anh em, cạn ly, cạn ly".
Bọn Long cũng nâng ly lên, sảng khoái cạn chén: "Cạn ly, chúc mừng thành công trở về"
"Đại ca, chúc mừng chúng ta thành công trở về"
Tô Vũ Phong mỉm cười, uống một hơi cạn sạch ly rượu trên tay: "Thành công trở về".
Hà Vân ngồi bên cạnh, vừa gặm thịt cá vừa mỉm cười nhìn mấy người đàn ông, tự nhiên lại thấy yêu thích cuộc sống phiêu bạt này đến lạ.
Có thể lên rừng xuống biển, có thể giành giật sinh tử trước trùng trùng gian khó, khi bình an quay lại, có thể ngồi ăn thịt uống rượu, lẩm bẩm hát mấy câu linh tinh.
Ai nói xã hội đen là xấu? Xã hội đen như người của Uy Việt chỉ có oai phong và huy hoàng!
"Bác sĩ, mời cô một ly".

Minh Trạch mang một ly rượu đầy đưa cho Hà Vân, nâng chén cạn ly với cô: "Cảm ơn bác sĩ.

Không có cô thì bọn tôi chưa chắc đã bình an quay về".
"Tôi làm gì có công lớn thế chứ?".

Hà Vân lắc đầu, cụng ly với Minh Trạch: "Tôi chỉ làm mấy việc nho nhỏ thôi.

Còn sống được đến bây giờ là nhờ các anh"
"Được, được, chúng ta còn sống được đến bây giờ là nhờ nhau.

Cạn ly"
"Cạn ly".
A Mẫn liếc nhìn Hà Vân đang uống rượu với Minh Trạch, cũng cầm một ly rượu bước đến chỗ Tô Vũ Phong:
"Đại ca, lần này A Mẫn sai, ly rượu này A Mẫn tự phạt trước.

Kính đại ca một ly"
Tô Vũ Phong không nâng ly lên, chỉ nhìn cô ta: "A Mẫn"

"Vâng, đại ca".
"Trước kia cô không hành động hấp tấp như vậy".
A Mẫn gật đầu, khẽ cười: "Đại ca, A Mẫn lo cho đại ca, nhất thời hồ đồ nên làm trái lệnh đại ca.

Về sau A Mẫn cam đoan sẽ không dám nữa.

Về Đông Xưởng, đại ca cứ phạt thật nặng A Mẫn để làm gương".
"Nếu có lần sau, nhất định tôi sẽ không bỏ qua"
"Vâng, A Mẫn biết".
Tô Vũ Phong thở dài một tiếng, lúc này mới nâng ly lên, cụng ly với A Mẫn: "Vết thương thế nào rồi?"
"Đã ổn rồi, đại ca".
***
Mọi người uống rượu đến nửa đêm mới tàn cuộc, Hà Vân bị mấy người đàn em của Tô Vũ Phong kéo uống rượu, say đến bất tỉnh nhân sự, nằm gục luôn ở sàn tàu ngủ thiếp đi.
Ngoài cô ra, mấy người đàn ông vẫn còn tỉnh táo.

Long định xốc Hà Vân dậy, nhưng Tô Vũ Phong lại nói: "Để tôi đưa cô ấy về phòng".
"Đại ca, những chuyện này em làm được mà.

Đại ca không cần đích thân làm đâu".
Anh ta vừa nói xong thì bị Minh Trạch huých một phát, Long không kịp phản ứng liền kêu "Á" một tiếng, lại bị Minh Trạch trừng mắt: "Anh muốn ch.ế.t à? Dám động vào chị dâu?"
Nghe đến hai chữ 'chị dâu', đầu óc ngây ngốc của Long mới được khai sáng chút ít.

Anh ta vội vàng quay sang nhìn Tô Vũ Phong, xua tay rối rít: "À… đại ca đưa chị… à… bác sĩ về phòng nghỉ đi.

Bọn em đi đổi ca canh gác".
Nói xong, mấy gã đàn ông lập tức kéo tay nhau bỏ chạy, đi được một quãng còn không quên dừng lại rình xem Tô Vũ Phong làm gì.
Khi thấy đại ca bế Hà Vân đi về phòng, cả lũ liền bụm miệng cười khúc khích, thậm chí còn bàn tán xem đêm khuya rượu say, hai người sẽ làm gì trong phòng.

Chỉ có Minh Trạch là cau mày thắc mắc:
"Rõ ràng đại ca có tình cảm với chị dâu, tại sao lại…".
***
Tô Vũ Phong bế Hà Vân quay về phòng mình, đặt cô lên giường, sau đó cũng không đi ngủ ngay mà giặt một chiếc khăn, lặng lẽ lau mặt cho cô.
Anh lau xuống cả cánh tay của Hà Vân, ở đó, những đầu ngón tay cô vẫn còn vương những vết rách chưa kịp khô vảy, thậm chí đầu móng tay còn bị cắn nham nhở.
Đôi bàn tay của Hà Vân vốn dĩ rất đẹp và trắng, nhưng chỉ vì đến Đông Xưởng và theo anh đi Sentinel mà bây giờ có nhiều vết thương như vậy, bất giác khiến Tô Vũ Phong cảm thấy rất phiền muộn.
Anh không thể phủ nhận, anh muốn giữ cô lại bên mình, ngày ngày nhìn thấy nụ cười của cô, ngày ngày thấy cô vui vẻ nói chuyện với bọn Minh Trạch.
Nhưng Đông Xưởng không phải là nơi cô nên đến, và cuộc sống xã hội đen đầy rẫy hiểm nguy không phải là cuộc sống mà cô nên thuộc về.

Thế giới nhiều tội ác của anh hoàn toàn khác biệt với cuộc đời bình yên của cô, cho nên, hai người vốn dĩ không thể nào chung đường được.
Hà Vân là một bác sĩ, làm một công việc thanh cao, đôi tay của cô cũng nên lành lặn để cầm vững dao mổ.

Cô phải quay về nơi cô nên sống, xa rời những thứ bẩn thỉu cùng cuộc đời đầy mưa gió máu tanh bên cạnh anh, thế nên anh dù muốn được nhìn thấy cô đến mấy cũng sẽ để cô đi.
Tô Vũ Phong thở dài một tiếng, định rút tay về thì cô lại vòng tay đến, ôm lấy eo anh.

Cô gái nhỏ này có tướng ngủ rất xấu, khi uống rượu chắc chắn sẽ nói mơ:
"Về Đông Xưởng dạy tôi bắn cung tiếp được không?"
"…".
"Tôi thích bắn cung lắm, tôi cũng thích cả bắn súng".
"…"
Hà Vân chép chép miệng, sau cùng lại lẩm bẩm một câu: "Tôi còn thích anh nữa".
Trái tim Tô Vũ Phong đột nhiên nhói lên một cái, lần đầu tiên trong đời, anh hiểu thế nào là không nỡ xa rời một người.
Bàn tay đầy vết chai do cầm súng của anh khẽ vuốt tóc cô: "Sau này sẽ không thích tôi nữa".
"Tại sao vậy?".
Anh không trả lời, chỉ nói: "Ngủ đi".
Hà Vân ngoan ngoãn nghe lời anh, im lặng chìm vào giấc ngủ.

Tô Vũ Phong không ngủ mà chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô rất lâu, rất lâu, sau cùng anh khẽ đặt xuống trán cô một nụ hôn rất nhẹ: "Vì sau này chúng ta sẽ không gặp lại".
Hà Vân bị động nên khẽ cựa quậy: "Ừm… ừm…".
Tô Vũ Phong không nhịn được, hít sâu vào một hơi rồi dời nụ hôn xuống môi cô, bịt những tiếng "ừm… ừm" khiến người nghe dễ liên tưởng xa xôi đó.
Nhưng anh không hề hôn sâu mà chỉ chạm vào môi Hà Vân, Tô Vũ Phong sợ mình không thể kiềm chế nên chỉ hôn như vậy vài giây rồi buông ra.

Cùng lúc này, bên ngoài chậm chạp vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Vũ Phong lập tức đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi mở cửa.

Minh Trạch vừa thấy anh đã khẽ nói:
"Đại ca, thuyền nhỏ đưa cô ấy đi đã chuẩn bị xong rồi"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận