Một Đời Một Kiếp Quá Xa Xôi


A Mẫn nói đến đây, đuôi mắt liếc về phía Hà Vân, thấy sắc mặt cô có chút cứng lại thì vô cùng hài lòng: "Nhưng tôi vẫn ở bên anh ấy đến tận bây giờ, một mặt vì tôi yêu anh ấy.

Mặt khác, tôi không ngáng chân, không gây phiền phức cho anh Phong.

Cô không nghĩ sao? Giữa cả đống đàn ông như vậy, tại sao chỉ có một mình tôi là phụ nữ đi theo anh ấy".
Vấn đề này Hà Vân không phải chưa từng nghĩ đến, lúc ở Đông Xưởng, lần đầu tiên biết A Mẫn là người của Uy Việt, cô đã thắc mắc tại sao một cô gái lại ở cùng với cả đám đàn ông như vậy.
Nếu không phải A Mẫn có một vị trí nào đó trong lòng Tô Vũ Phong, anh nhất định sẽ không để cô ta đi theo mình như thế.
Nghĩ đến đây, Hà Vân lẳng lặng hít sâu vào một hơi, cố làm tâm tình mình bình tĩnh lại để tránh mắc bẫy A Mẫn: "Cũng có thể bởi vì anh ấy không coi cô là phụ nữ".
"Thật vậy sao?".

A Mẫn cười lạnh: "Cô đang tự an ủi chính mình đấy à?".
"A Mẫn, tôi khuyên cô một câu".

Hà Vân đặt một chiếc bát sạch xuống mặt đá, quay sang nhìn thẳng vào cô ta, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ: "Tôi biết đại ca của cô là người mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn có, nhưng tình cảm là của anh ấy, lựa chọn làm gì cũng là việc riêng của anh ấy.

Cô không cần đả kích tôi.

Tôi thích anh ấy, tôi thừa nhận, nhưng tôi sẽ không giành giật như cô.

Bất kể cô có nói gì, tôi vẫn không thay đổi".
A Mẫn đột nhiên bật cười thành tiếng, nhưng trong ánh mắt lại chỉ có một tầng sương mù rét lạnh.

Cô ta không dám ra tay gi.ế.t Hà Vân, sợ Tô Vũ Phong biết được sẽ không tha thứ cho mình, cho nên mới phải lợi dụng Lâm Cảnh Kỳ.
Có điều, Lâm Cảnh Kỳ đúng là kẻ vô dụng, đã tốn nhiều thời gian như vậy mà không làm gì được Hà Vân, thậm chí còn khiến Tô Vũ Phong quyết định ra mặt bảo vệ cho người phụ nữ đó, kết quả là hai người lại trở về bên nhau.
Đây chẳng phải là trộm gà không được, còn mất nắm gạo đó sao?
A Mẫn không nuốt được cục tức này, hôm nay nhìn thấy Hà Vân đến đây cùng Tô Vũ Phong, cô ta đã cảm thấy nỗi hận gần như dâng đến đỉnh điểm, chỉ muốn dùng dao băm vằm Hà Vân.

Nhưng cô ta biết, mình vẫn chưa đủ can đảm để làm thế, cho nên chỉ có thể dùng lời nói để công kích Hà Vân.
Không ngờ người phụ nữ đó đúng là không biết trời cao đất dày, còn dám nói sẽ không thay đổi.
"Được thôi".

A Mẫn lạnh lùng đáp: "Đợi một ngày nào đó có cơ hội, tôi sẽ cho cô chứng kiến tận mắt.

Đại ca của tôi là kiểu người mạnh mẽ, làm tình cũng chưa từng nhẹ nhàng, bác sĩ, nhân lúc anh ấy còn muốn chơi cô, cô cố mà chịu nhé”.
"Cảm ơn, tôi thích kiểu cơ bắp mạnh mẽ như anh ấy, tình thú cũng đúng gu tôi”.
A Mẫn cuối cùng cũng bị chọc điên, trừng mắt nhìn cô: "Loại phụ nữ không biết xấu hổ"
Hà Vân không thèm chấp cô ta, úp xong chiếc bát cuối cùng liền quay người đi ra ngoài.
Cô lên kiểm tra tình hình của chú Ba một vòng, lúc quay xuống lại thấy Tô Vũ Phong đang bàn chuyện gì đó với đám Minh Trạch.

Cô không làm phiền, đành lần mò lên sân thượng, ngắm bầu trời đêm ở Vân Sơn.
Người ta nói Vân Sơn rất đẹp, nhưng bây giờ ngồi giữa núi rừng rộng lớn, nhìn lên biển sao trời trên cao, Hà Vân mới thực sự cảm thấy nơi này không phải gọi là đẹp mà là một chốn bồng lai tiên cảnh, trong lành sạch sẽ, hoàn toàn tách xa với khói bụi và sự xô bồ của trần thế.
Cô ngồi ngẩn ngơ ngắm sao, cũng chẳng để ý đến việc có người đến sau lưng mình từ lúc nào.

Khi Tô Vũ Phong đi đến bên cạnh, Hà Vân mới giật mình nghiêng đầu sang nhìn.
"Bầu trời ở Vân Sơn không ô nhiễm khói bụi, nhìn thấy sao rõ hơn".

Anh nói.
Cô ngẩn ra vài giây, mới mỉm cười đáp: "Nếu Vân Sơn mở cửa cho du khách đến tham quan, đảm bảo kiểu gì cũng sẽ đông khách".
Tô Vũ Phong khẽ cười: "Nếu thế thì sớm muộn cũng sẽ ô nhiễm, lúc đó em có ngồi ở đây cũng sẽ không thấy sao nữa".
"Ừ, đúng nhỉ?".

Hà Vân ngẩng đầu nhìn sao Bắc Đẩu sáng lấp lánh trên cao, bên cạnh còn có một vầng trăng sáng, từng dải ánh sáng màu vàng như một dải lụa lấp lánh trải xuống từng cành cây ngọn cỏ ở Vân Sơn, khiến không gian như biến thành một bức tranh hoàn mỹ: "Em thấy ở đây không khí còn trong lành hơn Sentinel".
"Nếu em thích thì sau này thường xuyên đến đây là được".

Tô Vũ Phong đút tay vào túi quần, bộ dạng ung dung thong thả hỏi cô: "Nãy giờ đang nghĩ chuyện gì thế?"

"Nghĩ đến tại sao Vân Sơn này lại thuộc về anh”.
Tô Vũ Phong bật cười, cô gái nhỏ này rất thẳng thắn, không náo loạn, không làm nũng, cũng chẳng vòng vo.

Anh rất thích tính cách này của cô, nói chuyện càng thoải mái: “Anh sinh ra ở đây, biệt thự này là tài sản được thừa kế của gia đình".
"Trước đây em nghe nói Vân Sơn là nơi người lạ không được phép vào, chỉ chủ nhân nơi này mới có quyền tự do đi lại.

Cũng thấy báo viết đến nhiều lần, nhưng không có ai biết chủ nhân của Vân Sơn là người nào cả".

Nói đến đây, ánh mắt cô lại tò mò liếc anh từ trên xuống dưới một lượt, ngay từ lần đầu thấy Tô Vũ Phong ăn uống, cô đã biết anh rất khác với bọn Minh Trạch, anh không phải dạng phàm phu tục tử mà chắc chắn xuất thân gia thế, bây giờ mới biết nhận định của cô không hề sai: “Anh có cả một biệt thự to thế này ở Vân Sơn, còn tự nhiên chạy đến Bentu làm gì?”.
“Nói muốn học đánh nhau, em tin không?”
Hà Vân nghiêm túc lắc đầu: “Không tin”.
Nụ cười của Tô Vũ Phong càng thêm sâu, anh vươn tay khẽ vuốt tóc cô, mấy sợi tóc mềm mại của Hà Vân lướt qua lòng bàn tay anh: “Tạm thời bây giờ chưa thể nói cho em biết, nhưng chắc chắn mục đích đến Bentu của anh không phải làm điều xấu”.
"Em sẽ không tò mò đâu".

Cô cười cười, có những chuyện phải để tình cảm chín muồi mới nên biết tường tận.

Hơn nữa anh mặc dù không thể nói nguyên nhân, nhưng vẫn khẳng định không làm việc xấu, vậy có nghĩa là anh đang dần tin tưởng Hà Vân rồi: "Nếu một ngày nào đó em xác định anh là người đàn ông gắn bó với em cả đời, nhất định anh phải kể tường tận cho em nghe đấy nhé".
Tô Vũ Phong vô cùng hài lòng, gật đầu: "Được".
Cả hai người im lặng một lúc, lát sau, Hà Vân lại mở miệng gọi tên anh: "Phong".
"Ừ".
"Tại sao anh lại thu nhận A Mẫn?".
"Ban đầu cô ấy là người bên Cảnh Kỳ, Uy Việt bọn anh không thu nhận phụ nữ".

Tô Vũ Phong hiểu A Mẫn và Hà Vân không thích nhau, cho nên thành thật trả lời cô: "Lâm Cảnh Kỳ muốn cư.ỡ.ng bứ.c A Mẫn, nhưng cô ấy nhất quyết chống cự, còn đâm hắn một dao, cuối cùng suýt bị người của Lâm Cảnh Kỳ gi.ế.t ch.ế.t".
"Thế nên anh cứu cô ấy?".
Tô Vũ Phong lẳng lặng gật đầu: "A Mẫn biết võ, gia đình cũng không còn ai, không có chỗ để về.

Mà đàn ông bọn anh ở với nhau cũng lộn xộn, có một người phụ nữ đến sắp xếp mọi việc cũng tốt hơn nhiều, thế nên A Mẫn đi theo bọn anh".
“Thì ra là thế, em cứ luôn thắc mắc không biết tại sao một người phụ nữ lại có thể đi theo đám đàn ông các anh chém chém g.iế.t g.iế.t".

Hà Vân rõ ràng hài lòng với câu trả lời này của anh, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ khó chịu, cô tựa sát vào ngực Tô Vũ Phong, muốn lắng nghe nhịp thở để biết anh nói thật hay nói dối.
Thế nhưng Tô Vũ Phong vẫn rất bình thản: “Đúng vậy, một người phụ nữ bình thường không nên đi theo đám đàn ông cả ngày chỉ biết đâm chém".
"Nhưng mà cũng hết cách".

Hà Vân ảo não thở dài, vẻ mặt đầy bất lực: "Đi cùng một lần rồi thì lại thích đến c.hế.t, quay về với cuộc sống bình thường cứ thấy không quen".
Nghe cô nói vậy, khóe miệng của Tô Vũ Phong mới khẽ cong lên, cười đẹp đến mức ngay cả ngàn ngôi sao kia cũng chẳng thể sáng bằng anh được: "Có hối hận không?".
"Không.

Tính em không thích ở yên một chỗ, chắc là cũng không thích sống cuộc đời bình thường.

Đi theo mọi người, gặp những thứ mình chưa từng gặp, làm nhiều thứ chưa bao giờ dám làm.

Chắc là con người em sướng không chịu được, cứ thích chịu khổ.

Càng phiêu lưu thì em lại càng thích".
"Không phải em thích anh à?".

Tô Vũ Phong cúi đầu nhìn cô.
Hà Vân tủm tỉm cười: "Thích cả hai".
Vừa dứt lời môi anh đã chầm chậm hạ xuống, không mạnh mẽ và cuồng dã như đêm qua mà rất nhẹ nhàng, Tô Vũ Phong tỉ mỉ ngậm lấy cánh môi của Hà Vân, chậm rãi nhấm nháp, chậm rãi thưởng thức, cách hôn từ tốn này khiến cả người cô nhũn ra, Hà Vân cảm tưởng bản thân giống như bị rút cạn sức lực, yếu ớt tựa vào ngực Tô Vũ Phong.
Hai người hôn nhau đến khi toàn thân nóng lên, đầu óc Hà Vân lại bắt đầu xuất hiện rất nhiều ý niệm đen tối, giống như hôm qua, lúc hôn nhau cô đã muốn cởi sạch quần áo của anh, làm anh… Nhưng anh vẫn không cho cô.
Tô Vũ Phong vẫn vạch rõ giới hạn của hai người, anh chỉ dừng lại ở nụ hôn, không hề có hành động gì quá đáng, cuối cùng chỉ ôm Hà Vân ngủ hết một đêm.
Kỳ thực, Tô Vũ Phong cũng chẳng phải thần thánh vô dục vô cầu gì cả, anh cũng rất muốn cô, nhưng lại sợ hành động quá vội vàng, cho nên đành quyết định nhẫn nhịn.
Hôn một lúc, cho đến khi Tô Vũ Phong buông ra thì hai má Hà Vân đã đỏ ửng lên.

Cô dựa vào người anh, vẫn cứ có cảm giác tất cả như mình đang mơ vậy.


Một người như Tô Vũ Phong, vậy mà lại thích cô.
"Nếu Đông Xưởng không sụp đổ…”.

Hai người im lặng thở một hồi, cuối cùng Hà Vân mới hạ quyết tâm hỏi anh một câu: “Anh có gặp lại em không?”
“Chắc sẽ không”.

Tô Vũ Phong ôm lấy Hà Vân trong lòng, liếc vẻ mặt bắt đầu có chút giận dữ của cô, bật cười: “Vì khi quay lại tìm em, chắc em đã lấy chồng rồi”.
Mặc dù anh nói những lời này khẩu khí rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hà Vân lại chợt trào dâng chua xót.

Cô biết, cuộc sống của anh khác xa cuộc sống của cô, anh có nhiều chuyện phải làm, cũng chẳng rõ tương lai hai người sẽ đi đến đâu, thế nên Tô Vũ Phong mới chỉ dừng lại ở nụ hôn với cô.
Nhưng yêu thích một người thì đâu cần quan tâm đích đến chứ? Cứ bước đi, chỉ cần khi còn có thể, vẫn trông thấy anh là được rồi!.
Hai người trò chuyện thêm một lúc mới vào trong đi ngủ, đợi bóng bọn họ rời khỏi sân thượng rồi, A Mẫn mới lặng lẽ châm một điếu thuốc, đưa lên miệng rồi rít một hơi thật dài, sau đó phả ra một làn khói trắng không rõ hình thù gì.
Cô ta hút hết ba, bốn điếu mới hạ quyết tâm ấn một số điện thoại, đầu dây bên kia rất lâu mới nhận máy: “Tên khốn nào gọi ông vào giờ này, muốn ch.ế.t hả?”.
“Lâm Cảnh Kỳ”.

A Mẫn dụi điếu thuốc, trầm mặc gọi.
Ở đầu dây bên kia, Lâm Cảnh Kỳ cũng nhận ra giọng A Mẫn, lập tức đổi thái độ: “A Mẫn”.
“Nói cho tôi biết, thứ anh cần lấy nhất của chú Ba là gì?”.
“A Mẫn, em nói gì thế? Bây giờ em đang ở đâu?”.
A Mẫn im lặng, Lâm Cảnh Kỳ sợ cô ta sẽ cúp máy nên vội vàng nói: “Em cần biết chuyện này làm gì?”.
“Tôi muốn biết Phong định làm gì tiếp theo”.
Lâm Cảnh Kỳ trầm mặc một lúc, cuối cùng mới dè dặt hỏi một câu: “A Mẫn, em có muốn quay lại bên anh không?”.
“Nếu như anh giúp tôi, tôi sẽ trở về bên anh”.
“Được”.

Lâm Cảnh Kỳ dứt khoát gật đầu, hắn biết A Mẫn sẽ không làm phản Tô Vũ Phong, chỉ là cô ta muốn làm một số chuyện, chiếm được trái tim của ‘anh cả’ mà thôi.

Lâm Cảnh Kỳ tự biết mình không thể so sánh với Tô Vũ Phong, nhưng anh ta yêu A Mẫn, bất kể chuyện gì cũng đều chấp nhận, chỉ cần cô ta chịu quay lại: “Bọn anh đều muốn tìm vị trí của Atlantic, nơi đó không phải là thành cổ gì cả, đó là một căn cứ quân sự liên minh bí mật giữa phiến quân và chính phủ một số nước.

Ở đó nghiên cứu hạt nhân, có rất nhiều composite sợi thuỷ tinh bền vững, cả anh và Tô Vũ Phong đều muốn có nó”.
“…”.
“Lúc bọn em đi Sentinel, anh mới nghe nói bản đồ dẫn đến Atlantic giấu trong chiếc đĩa đồng ở Sentinel.

Tìm được bản đồ rồi, xác định vị trí rồi, nhưng vẫn cần một số thứ để mở con đường xuống đó”.
A Mẫn lại châm thêm một điếu thuốc khác, rít sâu vào một hơi: “Thứ đó có trên người chú Ba?”.
“Một phần thôi”.

Lâm Cảnh Kỳ thở dài, sau khi khống chế được chú Ba, hắn có làm cách nào cũng không thể moi được tin tức gì từ vật đó, khám xét trên người kỹ càng cũng không phát hiện, cho nên mới để Tô Vũ Phong đưa chú Ba đi: “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

Thanh Long và Chu Tước đang ở trong tay Tô Vũ Phong, Bạch Hổ thuộc về chú Ba, còn Huyền Vũ nghe nói có hình dạng một ngôi sao gì gì đó.

Nhưng mất tích mấy chục năm rồi, vài năm trước có nghe một ít tin tức rồi lại bặt tăm hơi”.
A Mẫn nghĩ đến thời gian này bọn Minh Trạch nói tìm mặt dây chuyền hình ngôi sao gì đó, cô vốn không để ý, mà Tô Vũ Phong xưa giờ vẫn không thường nói kế hoạch tiếp theo của mình cho A Mẫn biết, cho nên cô ta mới đoán già đoán non.

Giờ nghe Lâm Cảnh Kỳ nói vậy, A Mẫn liền hiểu rõ, Tô Vũ Phong gần đây đang tìm kiếm ngôi sao Huyền Vũ.
A Mẫn tự có suy tính trong lòng, chậm rãi nhả ra một làn khói: “Lâm Cảnh Kỳ, tôi có một yêu cầu”.
“Em nói đi”.
“Tôi muốn anh g.iế.t người phụ nữ của Tô Vũ Phong”.
Lâm Cảnh Kỳ lúc này thực sự không thể nhịn nổi, đập bàn hét ầm lên: “A Mẫn, em yêu anh ta, còn muốn trở về bên tôi sao? Em đừng lợi dụng tôi”.
“Anh cũng biết, anh cả của anh chưa từng yêu tôi”.

Giọng A Mẫn vẫn lạnh lùng, nhưng trong tim chất đầy phiền muộn, cô ta yêu Tô Vũ Phong như khắc vào xương cốt, nhưng bởi vì không thể nắm giữ được trái tim của người đó, cuối cùng chỉ có thể chọn một cách cực đoan.


Cô ta không thể có được, người phụ nữ khác cũng đừng hòng có được: “Tôi hứa với anh, sau khi làm xong chuyện, bất kể thế nào, tôi cũng sẽ quay lại bên anh”.
Lâm Cảnh Kỳ có chút ngẩn ra, hắn chưa bao giờ thấy A Mẫn nghiêm túc với mình như vậy, cuối cùng đành dịu giọng: “Được, anh đồng ý với em.

Có điều…”.

Hắn cũng rít một hơi thuốc, chậm chạp nói: “Bây giờ Tô Vũ Phong ra mặt bảo vệ cô ta, g.iế.t được hay không, anh cũng không chắc”.
“Cứ biết thế đã, cúp đây”.
Ngày hôm sau, Tô Vũ Phong đưa Hà Vân rời khỏi Vân Sơn.

Cô vẫn còn công việc ở bệnh viện, mà anh cũng còn vướng bận chuyện ở quán Bar, cho nên tạm thời phải quay trở lại thành phố C.
Bởi vì không rõ Lâm Cảnh Kỳ tấn công lúc nào cho nên Minh Trạch được giao nhiệm vụ bảo vệ Hà Vân, hàng ngày cô đi làm thì Minh Trạch lái xe lẽo đẽo theo sau, cô ở bệnh viện, cậu ta cũng quanh quẩn ở bên ngoài, hết hút thuốc lại tán tỉnh mấy cô y sĩ, trên miệng lúc nào cũng treo nụ cười xấu xa, chẳng biết nói gì mà mấy lần Hà Vân đứng trên tầng vô tình liếc xuống, đều thấy mấy cô y tá đỏ mặt cười ngượng ngùng.
Phương Vy đi ngang qua, thấy Hà Vân đứng ngẩn ra trước cửa sổ mới cau mày nói: “Dạo này cậu làm gì mà cả ngày ngẩn ngơ thế? Có anh nào đẹp trai à?”
Hà Vân vội vàng thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn Phương Vy cười: “Làm gì có”.
“Để tớ kiểm tra xem nào”.

Phương Vy ngay lập tức xông lại nhìn xuống dưới, chẳng thấy bóng dáng một ai.

Minh Trạch đã đuổi theo mấy cô em xinh tươi đi vào trong hành lang rồi, chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa: “Ơ, làm gì có ai”.
“Thì không có ai thật mà”.

Hà Vân lo bạn mình bị mấy anh chàng xã hội đen của Uy Việt doạ sợ, đành kéo tay cô đi vào: “Vào làm việc thôi, còn mấy ca mổ nữa đang chờ cậu đấy”.
Phương Vy thấy thái độ lúng túng của Hà Vân thì càng thêm nghi hoặc, nhất quyết truy hỏi đến cùng mới thôi: “Này, cậu nói thật đi, dạo này cậu đang tương tư anh nào.

Tớ thấy cậu lạ lắm nhé, thỉnh thoảng cười một mình, còn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Cậu đã tóm được anh nào hả? Khai mau”.
“Không có thật mà”.
“Tớ mà biết cậu giấu tớ, tớ đảm bảo sẽ lột da cậu”.
Hà Vân vẫn kiên nhẫn kéo tay Phương Vy, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thực ra sau khi từ Vân Sơn trở về, Tô Vũ Phong dọn đến ở cùng với cô.

Ban ngày cô đi làm, anh đến quán Bar, bọn Minh Trạch thì lang thang khắp nơi.

Đến tối, Tô Vũ Phong vẫn ngủ cùng Hà Vân, nhưng ngoài hôn ra vẫn chẳng làm gì cả.
Tô Vũ Phong mua một căn chung cư đối diện với căn hộ của Hà Vân để cho bọn Minh Trạch có chỗ ngả lưng, Hà Vân cũng chẳng biết cái người chỉ biết chơi với súng đạn này rút cuộc có bao nhiêu tiền, vài ngày lại thấy đổi một chiếc xe, không phải xe sang cũng là xe cực xịn, thỉnh thoảng cả bọn đi ra ngoài ăn uống kiểu gì cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhất là Tô Vũ Phong, cái mã ngoài của anh đúng là làm Hà Vân phiền muộn.
Cô sợ Phương Vy mà nhìn thấy anh, kiểu gì cũng la hét điên cuồng rồi lại liên tục tra khảo cô hốt được trai đẹp như vậy từ khi nào.

Hà Vân không sợ Phương Vy cướp mất người đàn ông của mình, chỉ ngại nghe la hét điếc tai, thế nên mới quyết định không nhắc đến Tô Vũ Phong với Phương Vy.
Thế nhưng, cuối cùng lại xảy ra một chuyện khiến cô không thể giấu nổi!
Sáng hôm đó, Hà Vân ngủ dậy thật sớm làm đồ ăn sáng cho Tô Vũ Phong, tối hôm qua hình như anh nghe được tin tức gì đó về thứ mình cần tìm, cho nên cùng với Long đi cả đêm, đến gần sáng nay mới trở về, khi ấy Hà Vân đã ngủ say rồi.
Cô có cảm giác chăn bên cạnh bị lật ra, sau đó một cơ thể ấm áp có mùi hương táo chín áp đến.

Hơn một tuần, đã quen với việc Tô Vũ Phong quay trở lại bên mình nên Hà Vân không bất ngờ, mắt nhắm mắt mở tựa sát vào ngực anh, lẩm bẩm: “Anh về rồi đấy à?”.
“Ừ”.

Tô Vũ Phong theo thói quen hôn lên tóc cô: “Ngủ ngon không?”.
“Ừm… ừm…”.

Bộ dạng ngái ngủ của Hà Vân rất buồn cười, khiến cho Tô Vũ Phong nhớ đến lần cô say rượu ở trên tàu chiến, bất giác rất muốn hôn cô.

Nhưng thời gian đã là 4h sáng, Hà Vân ban ngày chạy đông chạy tây ở bệnh viện rất mệt, anh không muốn đánh thức cô nên đành nhẫn nhịn.
“Ngủ đi”.

Tô Vũ Phong khẽ nói, đột nhiên lại chạm đến một vật lạnh lạnh, cúi xuống mới thấy là mặt dây chuyền của Hà Vân.

Người cô rất bé, nhưng lại đeo một chiếc mặt dây chuyền rất to, hình tròn thô cứng, chẳng biết đẹp chỗ nào.
Anh đưa tay sờ sờ dây chuyền một hồi, sau cùng đặt xuống rồi lại ôm lấy Hà Vân, nhắm mắt ngủ.
Tô Vũ Phong ngủ rất ít, 7h sáng đã tỉnh dậy, bước ra ngoài thấy Hà Vân đang nấu nướng mới đi đến, ôm lấy cô từ sau lưng:
“Em nấu món gì thế?”.
“Miến thịt băm đấy”.

Hà Vân không cảm thấy khó chịu đối với sự đụng chạm của Tô Vũ Phong.

Ở Đông Xưởng và Sentinel điều kiện vật chất thiếu thốn, không thể chăm sóc mọi người, bây giờ trở về với cuộc sống văn minh, cô rất muốn đối đãi với những người trong Uy Việt tốt một chút: “Tối qua anh và mọi người đi cả đêm, chắc mệt rồi, bữa sáng là quan trọng nhất, ăn sáng đầy đủ mới khoẻ mạnh được”.

Tô Vũ Phong khẽ cười: “Ừ”.
“Nghe nói tối qua có tin gì đó, anh giải quyết được chưa?”.
“Đến nơi mới biết là không phải, mất công đi một chuyến”.
Hà Vân nêm một ít gia vị vào trong nồi miến nóng hổi, không nhìn anh: “Anh đang tìm thứ gì thế? Em ở đây lâu rồi, biết đâu lại có thông tin”.
“Huyền Vũ”.

Tô Vũ Phong không giấu cô, thẳng thắn đáp: “Bản đồ trong chiếc đĩa đồng dẫn đến Atlantic, muốn vào được Atlantic thì phải có mấy đồ vật như Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

Mấy thứ kia xác định được vị trí rồi, còn mình Huyền Vũ là anh chưa tìm thấy”.
Đối với mấy vấn đề này, Hà Vân rất mù mờ, nhưng thấy Tô Vũ Phong bỏ rất nhiều công sức như vậy cũng đoán được thứ đó rất quan trọng với anh: “Lâm Cảnh Kỳ cũng tìm thứ này phải không anh?”.
“Ừ”.

Anh gật đầu: “Lúc anh đưa cho Lâm Cảnh Kỳ đĩa đồng, anh đã thay đổi một số chi tiết trong bản đồ, bây giờ hắn tạm thời chưa sửa lại được như cũ, anh muốn nhân thời gian này tìm thấy Huyền Vũ”.
Nghe Tô Vũ Phong nói vậy, Hà Vân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lúc này mới biết, hoá ra anh đồng ý đưa chiếc đĩa đồng cho Lâm Cảnh Kỳ, đổi lấy việc rời đi của Uy Việt, đổi lấy cả chú Ba.
Cô im lặng một lúc mới trả lời anh: “Em chưa nghe thấy tên Huyền Vũ này bao giờ, để em thử tìm hiểu xem.

Anh đừng lo, nếu ở Việt Nam thì sớm muộn gì cũng sẽ có tin tức thôi”.
Tô Vũ Phong không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, tầm mắt chỉ dừng lại ở bờ môi lúc đóng lúc mở của Hà Vân.

Hình như gần đây anh bị nghiện hôn cô rồi thì phải, cả một ngày dài vật lộn mệt mỏi, chỉ muốn về căn hộ nhỏ này, ôm cô, hôn cô.
Tô Vũ Phong nghĩ đến đây liền cúi đầu, hôn lên môi Hà Vân một nụ hôn ngắn rồi buông ra.

Anh hài lòng nhìn gò má cô đỏ ửng lên, khẽ cười: “Gần đây em vất vả nghiên cứu bệnh của chú Ba rồi, những việc này để anh tự làm”.

Nói rồi, anh lại liếc nhìn nồi miến thơm lừng ngay bên dưới: “Anh đói bụng rồi”.
“Đợi em một lát”.

Hà Vân cố đè nén giọng nói hổn hển, ngượng ngùng đẩy đẩy vai anh: “Anh gọi bọn anh Trạch đi, em gần xong rồi, năm phút nữa bê ra ngay”.
“Được”.

Tô Vũ Phong gật đầu, vui vẻ xoay người đi sang căn hộ đối diện, đánh thức bọn Minh Trạch.
Hà Vân nhìn theo bóng anh, đột nhiên lại ước nếu như mỗi ngày đều như vậy thì thật tốt.

Ngày ngày thức dậy đều bình yên, ngày ngày không phải đâm đâm chém chém.

Nhưng cuộc đời bình dị trôi đi thế này phù hợp với Tô Vũ Phong sao?
Khẳng định là không phải.

Anh còn phải tìm Huyền Vũ gì đó, còn phải đến Atlantic, chẳng biết một lúc nào đó bất thình lình rời xa cô.

Cho nên những giây phút hiếm hoi được yên ả thế này, Hà Vân vô cùng trân trọng.
Ăn uống xong, Tô Vũ Phong phải đến quán Bar, Minh Trạch lại lẽo đẽo theo Hà Vân đến bệnh viện.

Hơn một tuần này tạm thời không có gì khả nghi, cũng chẳng có ai đuổi g.iế.t cô, Hà Vân nói Minh Trạch không cần đi theo nữa, nhưng anh ta vẫn cười hì hì:
“Chị dâu, đi theo chị đến bệnh viện là niềm vui mỗi ngày của tôi đấy, sao chị lại nỡ đuổi tôi đi chứ? Mấy cô em y tá ở tầng một ngày nào cũng ngóng tôi”.
Hà Vân biết Minh Trạch gần đây đã bắt đầu chán công việc ở quán Bar, lại thích đến bệnh viện tán gái, cuối cùng nói một hồi cũng không ngăn cản anh ta nữa, mặc kệ Minh Trạch muốn làm gì thì làm.
Có điều, trên đường đến bệnh viện hôm đó đột nhiên lại xảy ra chuyện.
Xe của Hà Vân thong dong đi phía trước, xe của Minh Trạch lẽo đẽo theo sau, đến một ngã tư, Hà Vân vừa dẫm chân ga lái qua thì đột nhiên một chiếc xe container từ con đường bên phải mất lái vượt đèn, lao như điên về phía xe của cô.
Minh Trạch vừa thấy cảnh này thì lập tức phóng vọt lên, một tay rút súng giảm thanh bắn vào lốp xe container buộc nó chuyển hướng.

Có điều, kẻ điều khiển xe container dường như thực sự muốn g.iế.t người, dù nổ lốp vẫn cố điều khiển tay lái tông vào xe của Hà Vân.
Tình huống bất ngờ như vậy, mọi người đều phản ứng không kịp, Hà Vân chỉ nghe “rầm” một tiếng rất mạnh, giống như lần bị bắt cóc trước, sau đó cả người cô bị bắn sang một bên, chiếc xe lăn mấy vòng khiến đầu óc cô choáng váng.
Nửa phút sau cuối cùng xe cũng dừng lại, Minh Trạch lúc này chỉ có một mình, anh ta buộc phải lựa chọn g.iế.t kẻ ngồi trên container kia và cứu Hà Vân.

Cuối cùng, trong những tiếng la hét hỗn loạn, anh ta quyết định mở cửa, chạy vọt đến chỗ chiếc xe của Hà Vân đang chổng ngược lên trời.
Minh Trạch vội vã mở cửa xe, nhìn thấy Hà Vân vẫn còn thở, dây an toàn cùng túi khí trên xe bảo vệ cô tương đối an toàn, chỉ bị xây xước ngoài da, anh ta mới cảm thấy thần kinh mình dịu xuống.
Minh Trạch tháo dây an toàn, ôm Hà Vân ra khỏi xe: “Chị dâu… chị dâu”.
Hà Vân yếu ớt mở mắt, thấy Minh Trạch ở bên cạnh thì lập tức yên tâm: “Tôi không sao”.

Nói đến đây, đột nhiên cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, giơ một bàn tay ra trước mắt, liền thấy một chấm đỏ chói ghim trên bàn tay mình.
Là tia laser, có kẻ cầm súng bắn tỉa ở cách đó không xa, hôm nay Lâm Cảnh Kỳ thực sự muốn g.iế.t Hà Vân.
Cô kinh hoảng định kéo Minh Trạch tránh đi, nhưng cùng lúc này, Minh Trạch cũng phát hiện ra chấm đỏ trên trán Hà Vân, anh ta không cần nghĩ đã lập tức chồm dậy, dùng thân mình che chắn cho cô.
Hà Vân còn chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên nghe “bụp” một tiếng, sau đó là âm thanh Minh Trạch nghiến răng chửi thề: “Mẹ kiếp”!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận