Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)

Nam Bắc hỏi Trình Mục Dương nơi dừng chân tiếp theo của hắn. Trình Mục Dương nắm tay cô khẽ hôn: “Nơi nào cũng không đi, chỉ ở tại Al-Hasa này.” Hắn ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách mang theo lực hấp dẫn nguy hiểm, “Đây là một trò chơi rất thú vị, tín đồ Phật giáo, trên thánh địa của đạo Hồi, lại làm cho những tín đồ Thiên chúa phải chịu thất bại thảm hại.”

Hắn nói xong, đưa tay thay cô đội khăn che mặt.

“Đợi cho mặt trời lặn, anh cùng em đi xem “tượng Phật” của chúng ta.”

Nơi họ ở là Al-Hasa, có mỏ dầu Ghawar [1] lớn nhất thế giới. Phụ trách nơi ăn chốn ở cho Trình Mục Dương không phải là một cá nhân mà là công ty dầu mỏ lớn nhất thế giới – Saudi Aramco [2].

Ba Đông Cáp sau khi biết chuyện này thì cảm thán với Nam Bắc, Trình Mục Dương quả thật là rất đủ tư cách của một “người làm ăn”.

Nhưng Ba Đông Cáp cũng nhắc nhở Nam Bắc: “Đây là nơi rất phức tạp. Đạo Hồi tại Ả Rập Saudi có hai giáo phái lớn (đạo Hồi ở Ả Rập Saudi phân thành 2 giáo phái lớn, một là phe Sunny, một là phe Shiite), giáo phái nơi này chính là giáo phái đối lập với chính giáo tại Ả Rập Saudi.” Hắn nói với Nam Bắc, “Không biết Trình Mục Dương muốn làm cái gì.”

“Anh ấy không nói cho tôi biết.” Nam Bắc nghĩ nghĩ, nói, “Có lẽ khi chúng ta không rõ tình huống, anh ấy đã làm xong mọi chuyện.”

Ba Đông Cáp bật cười: “Có quan hệ giữa cô và hắn, tôi không sợ gì. Trình Mục Dương, chỉ cần không phải là kẻ địch của hắn, làm cái cũng có thể rất thú vị.”

Rất thú vị.

Cô nhớ tới khi gặp lại hắn ở Đài Châu, Trình Mục Dương đã mang cô đến thành cổ dưới nước ở Hồ Vạn Đảo. Dưới đáy nước tối đen, hắn đã cho cô niềm vui khi tự mình thấy được thành cổ ngàn năm.

Hắn có thể khiến người khác ngạc nhiên, nhưng không nguy hiểm.

Có lẽ đối với cô là không nguy hiểm.

Những mỏm đá cao ngất này nhìn như gần trong gang tấc nhưng thật ra lại rất xa.

Khi chạng vạng, Trình Mục Dương lại được bác sĩ kiểm tra. Sau đó hắn tự lái xe đưa cô đi vào sa mạc. Cô nhìn xuyên qua cửa xe có thể nhìn thấy đàn lạc đà ở xa xa, những cái bóng màu đen kéo dài trên cát, đang chuyển động chậm rì.

Mui xe chậm rãi mở ra, cả hai người thong thả ngắm phong cảnh trên sa mạc.

“Bắc Bắc?”

“Vâng?”

Cô quay đầu nhìn hắn.

Hắn một tay nắm tay lái, một tay kia cầm cái nhẫn: “Đưa tay lại đây.”


Nam Bắc dở khóc dở cười.

Nhưng mà cô vẫn nghe lời đưa tay qua, nhìn hắn đem một cái nhẫn ruby lỗi thời mang vào ngón áp út của cô: “Chiếc nhẫn này đã bao nhiêu năm?” Thoạt nhìn có vẻ như là ở thời Trung Cổ.

Nhưng cô cũng không thích nghiêm cứu trang sức cổ xưa, cô chỉ thích nghe những câu chuyện mà thôi.

“Không biết, đại khái là đã rất lâu. Anh chỉ nghe người ta nói, những người phụ nữ từng là chủ nhân của nó đều rất xinh đẹp, hơn nữa hôn nhân hạnh phúc. Anh liền mua lại tặng em.”

Cô dạ, nâng tay lên, nhìn kỹ cái nhẫn.

Sau đó chợt nghe thấy Trình Mục Dương nói: “Anh vẫn muốn nói với em. Chuyện hối hận nhất trong cuộc đời chính là để em lại một mình ở Philippines. Sau đó nhất định em gặp rất nhiều cực khổ?”

“Một chút.” Nam Bắc cực kỳ thích chiếc nhẫn này, “Chỉ là khi nhớ đến có chút sợ mà thôi. Nếu trễ một chút, có thể cục cưng cũng không còn.”

Trình Mục Dương nhìn cô một cái.

Nam Bắc cảm giác được cũng nghiêng đầu qua nhìn hắn.

Cô thừa nhận, vô luận là ở bên người Nam Hoài hay ở tại Thẩm gia, thậm chí là ở Bỉ, cô chưa từng trải qua tình huống nguy hiểm đến tính mạng như vậy. Trình Mục Dương sắp xếp mọi việc rất tốt, chỉ là CIA chỗ nào cũng có thể xâm nhập được và Philippines cũng không phải là thế giới của hắn, vì thế mới có thể dẫn đến tình huống nguy hiểm trí mạng như lúc đó.

“Cuộc đời này, chuyện hối hận nhất của em là đã nói những lời đó với Đỗ ở Philippines.” Nam Bắc sờ vai hắn, nhớ tới hình ảnh hắn bị bác sĩ tiêm khi nãy, “Nếu lúc ấy biết anh ở cách vách, em tuyệt đối sẽ không nói những lời này. Trình Mục Dương, anh rất tức giận sao? Lúc ấy có phải rất tức không?”

“Không phải tức giận.” Giọng của hắn mang theo ý cười, nói với cô, “Là mất đi lý trí, hơn nữa là hoàn toàn mất đi lý trí.”

Chính là hoàn toàn.

Cho nên khẳng định bị thương rất nặng.

Nam Bắc đưa tay ôm cổ hắn, quay đầu hắn lại, nhẹ nhàng dùng môi chạm vào môi hắn. Trình Mục Dương muốn giữ chặt gáy của cô để khắc sâu nụ hôn này nhưng Nam Bắc đã mỉm cười né đi.

“Sao trên đường này không có ai đi.”

“Người ở đây không nhiều lắm, công ty dầu mỏ biết anh muốn mang vợ đến đây đã phong tỏa tạm thời con đường này, để an toàn thôi.”

Nam Bắc hừ một tiếng, than thở: “Nói thật là đơn giản.”


“Cái gì?”

“Không có gì.” Cô lắc lắc tay, “Anh là người đàn ông cưới vợ dễ dàng nhất thế giới.”

“Nhưng anh lại là người khó làm ba ba nhất trên đời này.” Hắn cười một cái, thấp giọng nói, “Anh trai em khi nào thì đem con gái trả lại cho anh? Muốn anh tìm giúp hắn một vài cô gái Nga rồi sinh mấy đứa bé đổi về con gái của anh hay không?”

Nam Bắc buồn cười nhìn hắn: “Em nghĩ là không cần đâu.”

Hắn không lập tức phản bác, lại đột nhiên hỏi cô: “Thủ trọng xá khinh phương đắc thắng (làm đối phương thả lỏng cảnh giác rồi tấn công nhất định sẽ thắng). Nghe qua chưa”

Cô cười: “Nghe qua, câu này trong tập “các cách đánh cờ vây” của Thi Tương Hạ.”

Cô nhớ rõ khi đánh bạc trên thuyền, cô cùng Trình Mục Dương đã cùng nhau bày ra thế cờ mười nước của Thi Tương Hạ.

Cho nên Trình Mục Dương có thể nhắc đến câu nói của danh thủ triều Thanh này cũng không có gì kí quái. Kì quái là hắn muốn nói đến cái gì.

Trình Mục Dương thấy dáng vẻ nghi hoặc của cô thì bật cười.

“Anh nghĩ, trước tiên phải làm Nam Hoài thả lỏng cảnh giác.” Hắn thấp giọng nói, vẻ mặt giống con cáo đa mưu túc trí, “Mẹ của cục cưng cùng anh trở về Moscow, cục cưng có thể ở Bỉ sao?”

Thật đúng là “Thủ trọng xá khinh” .

“Âm hiểm.” Nam Bắc nhịn không được cười, “Trình Mục Dương, anh thực âm hiểm.”

Tới gần mỏm đá cô mới phát hiện, chân trời ở đây rất giống núi Nga Mi [3] ở Trung Quốc. Chẳng qua ở núi Nga Mi có nước, có cây cổ thụ che trời, nhưng mà nơi đây chỉ có cát vàng. Trình Mục Dương cùng cô nhìn nơi này sau đó đi theo những mỏm đá đến đỉnh núi. Không thể nói rõ là màu sắc gì, chỉ có thảm thực vật lan tràn ở xa xa, đơn thuần một màu xanh.

“Là quả hải táng (chính là coconut palm, cọ dừa ấy).” Trình Mục Dương từ sau ôm lấy thắt lưng cô, “Đây là đặc sản của vương quốc sa mạc này, bọn họ gọi nó là quốc bảo. Ở đây có hàng vạn mẫu rừng quả hải táng là thuộc sở hữu của hoàng tử Ả Rập Saudi.”

Nam Bắc nhìn những quả hải táng, nhớ tới khu vực gần Vân Nam cũng có những loại quả kì lạ như thế này.

Đây là quốc gia chỉ có sa mạc, quanh năm thiếu nước, chỉ có loại thực vật này thích hợp sinh trưởng.

“Ông trời thật sự là công bằng.” Nam Bắc nói, “Ban cho quốc gia ở nơi sa mạc cằn cỗi này nguồn dầu mỏ dồi dào. Anh nói những rừng quả hải táng đều là của hoàng tử sao?”

Trình Mục Dương uh một tiếng.


“Em nghe nói, ở Al-Hasa này chứa lượng dầu mỏ lớn nhất Ả Rập Saudi, nhưng người ở đây lại cùng với hoàng thất đương quyền bất hòa, có phải không?”

“Không sai, vì vậy việc hoàng thất coi trọng quả hải táng ở đây cũng coi như là một hành động tỏ thành ý.” Hắn nói, “Ngày mai, người phát ngôn của công chúa sẽ thay mặt cô ta mở diễn đàn khoa học công nghệ thế giới ở đây.”

“Diễn đàn khoa học?”

“Đúng.” Trình Mục Dương mỉm cười, “Sang năm, Ả Rập Saudi muốn xây dựng đại học khoa học công nghệ lớn nhất thế giới, mời nhiều giáo sư cùng chiêu sinh sinh viên với số lượng lớn. Cho nên vài năm nay họ đều tổ chức các diễn đàn khoa học kỹ thuật, hấn dẫn nhân tài thuận tiện tuyên truyền.”

Nam Bắc rất ngạc nhiên, vì sao hắn lại chú ý đến vấn đề này.

“Đừng nói với em, anh không chỉ muốn làm nhà từ thiện còn muốn làm giáo sư nha?” Cô dựa đầu vào bờ vai của hắn, “Nói xong em mới nhớ, anh là sinh viên xuất sắc của khoa vật lí.”

Lúc trước khi học ở Bỉ, cô cùng hắn đều có học qua vật lí.

Rất nhiều người khi nói về hắn đều là sự bội phục, hắn là người có chỉ số thông minh rất cao, ngay cả Thẩm Gia Minh cũng nói về Trình Mục Dương với cô như vậy. Nhưng mà…..Nam Bắc thật sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn khi nghiên cứu khoa học, nghiên cứu bom nguyên tử hạt nhân sao?

“Đây là hoạt động quốc tế duy nhất tại Ả Rập Saudi trong một tháng này, sẽ có rất nhiều học giả ở các quốc gia cùng với nhân viên nghiên cứu đến đây.” Trình Mục Dương gấp ngón trỏ bắn vào trán cô, “Cũng là cách tiễn bước “người kia” tốt nhất. Một lượng lớn người ra vào như vậy, sẽ có lệnh cho phép đặc biệt của quốc vương, đây là cơ hội tốt nhất của CIA.”

“Anh luôn nói, “người kia” đặc biệt khó tìm, chẳng lẽ không có tư liệu gì sao?”

“Không có tư liệu gì đáng giá, bởi vì người kia là phụ nữ.”

“Phụ nữ?”

Nam Bắc giật mình.

Khó trách, ở quốc gia này, trừ người người nước ngoài, hầu như mọi phụ nữ đều ăn mặc giống nhau. Cho dù đôi mắt có khác nhau nhưng nhìn sơ qua thì rất khó nhận ra.

Huống hồ, đây là một quốc gia cấm chụp ảnh.

Hơn nữa, cấm chụp ảnh đối với phụ nữ.

Cho nên muốn tìm tư liệu đầy đủ về một người phụ nữ, quả thực là còn khó hơn lên trời.

Nhưng mà Trình Mục Dương nếu dám đến, dám mang theo thân phận “phạm nhân truy nã quốc tế” hàng đầu đi vào Ả Rập Saudi, nhất định hắn đã giăng sẵn thiên la địa võng. Sự tin tưởng của Nam Bắc đối với hắn, hoàn toàn giống với sự tin tưởng của cô đối với Nam Hoài. Chỉ cần xuất hiện vấn đề, luôn luôn có phương pháp giải quyết.

Buổi tối hai người trở lại khách sạn, khi Nam Bắc cùng hắn ăn cơm chiều thì gặp được “Ninh Hạo” trong truyền thuyết.

“Nha ~ cô gái trong truyền thuyết.” Ninh Hạo tươi cười nâng vành mũ nhìn Nam Bắc, “Rất vui được gặp mặt. Tôi thật sự rất bội phục những người phụ nữ mạnh mẽ, nhất là người phụ nữ có thể khiến ông chủ của chúng tôi liều chết.”

Cô nhớ rất rõ, khi hai người lạc trên đảo hoang, chính là âm thanh này thông báo tin tức cho Trình Mục Dương, sau đó còn cười nhạo hắn lãng mạn ôm theo một cô gái nhảy xuống biển.


Cho nên đối với những lời nói của Ninh Hạo, cô cũng không kinh ngạc.

Ninh Hạo nói thêm hai câu thì ngồi xuống, bắt đầu đưa Trình Mục Dương xem một ít tư liệu.

“Ngày đó khi chúng ta ở gần sân bay, thấy một cái xe mang theo tên lửa, chính là nhằm vào họ.” Ninh Hạo chỉ vào một người đàn ông trung niên tóc vàng, bên cạnh hắn có cả trai lẫn gái, đàn ông thì mặc tây tranh, phụ nữ đều che mặc, “Một tổ của Cục an ninh đi theo bọn họ phát hiện xe chứa tên lửa đã cẩn thận đề phòng, lùi giờ bay lên hai giờ. Tôi vừa mới tập trung hộ chiếu bọn họ để lại khi đăng kí.”

Nếu bỏ qua giai đoạn đăng kí hộ chiếu này để lấy thông tin, thì chỉ sợ sau này muốn biết rất khó.

Đáng tiếc .

Hộ chiếu trong tay những người đó có thể đổi mới bất cứ lúc nào, chỉ cần ra khỏi thân bay, bọn họ có thể dễ dàng thay đổi thân phận và diện mạo. Muốn tra ra, chỉ sợ khó hơn lên trời. Trình Mục Dương đứng lên đi đến một góc khác của căn phòng, nhìn ra bên ngoài như đang tự hỏi gì đó.

Nam Bắc yên lặng nhìn toàn bộ những bức ảnh, cảm thấy có gì đó kì quái: “Có thể phóng lớn hơn một chút không?”

Ninh Hạo giúp cô phóng lớn hình ảnh.

Cô như nhìn thấy cái gì đó, chỉ vào bức hình, Ninh Hạo hiểu ý tiếp tục phóng to.

Nam Bắc thoáng sửng sốt, kêu Trình Mục Dương lại, chỉ vào một góc của bức ảnh hỏi hắn: “Anh cảm thấy người này là kẻ địch hay bạn hữu?” Tay Trình Mục Dương tự nhiên đặt trên vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve qua lớp vải.

Qua một lát, mới thấy thú vị mà cười lên: “Không biết, thật sự rất khó nói.”

Một chàng trai trẻ tuổi, mặt mày phong độ trí thức. Nam Bắc nhớ, hắn nhỏ hơn cô mấy tuổi.

Cô không nghĩ tới, người này lẻ loi một mình đứng ở nơi đó, bên cạnh là một túi hành lí không lớn lắm. Hắn đang cúi đầu, hình như đang lau kính mắt trong tay.

“Hắn đến Ả Rập Saudi, nhất định không phải vì thu thập Ngô ca.” Nam Bắc nhẹ giọng nói.

Thật không nghĩ tới, sẽ là Chu Sinh Nhật.

—Hết chương 41—

***

Chú thích:

[1] Mỏ dầu Ghawar được phát hiện năm 1948, đi vào hoạt động năm 1951. Với tổng trữ lượng ước tính là 162 tỷ thùng, đây là mỏ dầu lớn nhất Ả Rập Saudi và cũng là 1 trong mười mỏ dầu lớn nhất thế giới.

[2] Saudi Aramco hay còn gọi là công ty dầu khí Saudi Aranbian là một công ty dầu khí quốc doanh của Ả Rập Saudi có trụ sở tại Dhahran. Giá trị của Saudi Aramco được ước tính lên đến 10.000 tỷ USD theo tờ Financial Times, và nó là một công ty có giá trị nhất trên thế giới. Hàng năm sản xuất khoảng 7,9 tỷ thùng dầu và quản lý hơn 100 mỏ dầu khí ở Ả Rập Saudi. Saudi Aramco sỡ hữu hai mỏ dầu lớn nhất thế giới là Ghawar và Shaybah.

[3] Núi Nga Mi nằm ở phía Trung Nam tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, là một trong tứ đại Phật giáo danh sơn. Vị bồ tát bảo trợ của núi Nga Mi là Samantabhadra hay còn gọi là Phổ Hiền bồ tát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận